Thần Y Quý Nữ


Lăng Nhược Huyên nhặt cục đá ở trên đất đặt lên tay, tiếp tục bồi Vân Phi đá cầu, chỉ nghe "A ——" một tiếng hét thảm, người kia liền vội vã bỏ trốn rồi.
Bên trong Lãm Nguyệt hiên, Ngô Cường ôm đầu chảy máu kêu to: "Biểu di, đều là ngươi giao cho ta việc xấu, ngươi để xú nha đầu này đánh ta, đau chết ta rồi" . Tiêu di nương nhìn máu trên đầu Ngô Cường, oán hận nói: "Tiểu Cường không được khóc, ngươi đi băng bó một chút đi, di mẫu sẽ làm chủ cho ngươi." Nghe đến chỗ này, Ngô Cường lộ ra vệt cười khẩy.
Chốc lát, Tiêu di nương mang theo nha hoàn bà tử còn có mấy tráng gia đinh, đi vào trong tiểu viện của Lăng Nhược Huyên.
"Tiểu thư", Mộ Nhi cùng Tiền ma ma đồng thanh kêu lên. Mộ nhi nhìn đám người ở trong viện, đột nhiên sinh ra một loại dự cảm xấu.

"Ma ma, Mộ Nhi, coi chừng Vân Phi, ta tới trừng trị các nàng." Lăng Nhược Huyên nhàn nhạt nói.
"Lăng Nhược Huyên, Ngô Cường là họ hàng xa của ta, ngươi lại dám đánh hắn, coi ta là đồ trang trí sao?" Tiêu di nương hung ác nói.
"Tiêu di nương, lời người nói sai hai chỗ, một trong số đó, trong phủ này chỉ có chủ nhân cùng nô tài phân chia, không có cái gì mà họ hàng xa không họ hàng xa. Mặc dù chính là họ hàng xa của ngươi, vậy hắn cũng chỉ là một nô tài. Thứ hai, người tuổi già sắc kém, thử hỏi xem nhà ai đem một lão sửu phụ (lão sửu phụ = lão bà) đặt trong nhà làm đồ trang trí đây, này không phải để người ngoài nhìn buồn nôn, người trong nhà nhìn thương tâm sao?". Lăng Nhược Huyên mở miệng nói một tràng dài, ma ma cùng Mộ Nhi đứng ở phía sau đầu tiên là cả kinh, sau đó chỉ cố nén không dám cười ra tiếng. Nhìn Tiêu di nương một chút thì bây giờ vẻ mặt, miệng đều tức điên lên rồi.
"Xú nha đầu, ngươi dám nói như vậy với phu nhân." Vương ma ma nhìn Tiêu di nương nếm mùi thất bại, vội vàng nói trợ giúp.
"Thứ hỗn trướng, ngươi có thân phận gì, hiện tại ta đang cùng chủ nhân ngươi nói chuyện, một mình nô tài ngươi cũng dám xen mồm, có còn quy củ hay không?". Nói xong, một ánh mắt lạnh như băng nhìn về phía sau Tiêu di nương, mọi người sợ hãi dồn về phía sau vài bước. Tiêu di nương nhìn tình hình này, trong lòng biết mình đã mất thế hạ phong, nếu không ra tay thật sự, e sợ địa vị của nàng sau này ở trong phủ liền mất rồi. Từ sau khi Lăng Nhược Huyên nhảy ao sen được cứu lên, giống như biến thành người khác, mấy lần đều u ám.
Tiêu di nương liếc mắt ra hiệu cho Vương ma ma, ra hiệu nàng động thủ. Mà những điều này đều không tránh được mắt của Lăng Nhược Huyên. Khóe miệng khẽ nâng lên, mắt lạnh nhìn về phía mọi người. Vương ma ma hiểu ý nhanh chóng đi tới trước mặt Lăng Nhược Huyên, mới vừa giơ tay lên, liền bị Lăng Nhược Huyên giữ chặt cổ tay, xoay người một cái, một cước đá vào chỗ khoeo chânʿ*ʾ của Vương ma ma, chỉ thấy Vương ma ma rầm một cái liền ngã quỵ trên mặt đất, dẫn đến mọi người một trận thiết hỉʿ**ʾ. Tiêu di nương thấy thế, lập tức dặn dò mấy gia đinh khỏe mạnh động thủ, Lăng Nhược Huyên bay lên không đá chéo một cái, gia đinh đứng đầu phía trước theo tiếng ngã xuống đất, mấy người còn lại thấy thế, đều không dám tiến lên tìm đánh.
ʿ*ʾ khoeo chân: mặt sau đầu gối.
ʿ**ʾ thiết hỉ: mừng thầm.
Mộ Nhi cùng Tiền ma ma ở phía sau Lăng Nhược Huyên, há to mồm nhìn hết thảy trước mắt, quả thực là chưa từng nhìn thấy cũng chưa từng nghe thấy, tiểu thư nàng từ lúc nào trở nên lợi hại như vậy, một đại nam nhân như vậy liền bị đánh ngã xuống đất dễ như ăn cháo. Tiêu di nương thấy thế, ảo não mang theo nhân mã của nàng chạy ra khỏi tiểu viện của Lăng Nhược Huyên.

"Tỷ tỷ mạnh thật." Vân Phi đập tay nói. Còn hướng về phía Tiêu di nương các nàng làm mặt quỷ.
Ngay tức thời, mỗi cái viện trong Lăng Tướng phủ đều biết tin tức, Đại tiểu thư động thủ đánh biểu cháu trai của Tiêu di nương, còn đem gia đinh đứng đầu đánh ngã xuống đất. Thế lực các viện đều quan sát bên trong...
Lúc chạng vạng, Tiền ma ma mang theo Mộ Nhi tới nhà bếp lấy cơm nước, không nghĩ tới, cơm nước lại là sáu món ăn một canh, phối hợp cũng đủ dinh dưỡng. Lão Triệu nhà bếp, đối với Tiền ma ma cười theo nói: "Ma ma, những thứ này đều do nô tài tùy tiện làm, cũng không biết có hợp khẩu vị của đại tiểu thư hay không, ma ma đem mấy món ăn mà Đại tiểu thư cùng công tử thích ăn nói cho lão nô, ngày mai nhất định làm tốt cho Đại tiểu thư cùng công tử, liền không làm phiền ma ma tới lấy rồi." Ma ma cũng đặc biệt khéo léo mỉm cười nói: "Đại tiểu thư cùng công tử khẩu vị thanh đạm, cơm nước không muốn quá mặn. Ngày mai làm cái cá sóc đi, công tử thích ăn. Sau đó hầm chút tổ yến cho Đại tiểu thư. Đã nhớ chưa?"
"Nhớ kỹ, ma ma yên tâm đi. Lão nô đều nhớ rồi." Lão Triệu cười bồi nói.
Mộ Nhi cùng Tiền ma ma phân chia bưng cơm nước, cùng đi ra nhà bếp, trên đường Mộ Nhi không nhịn được nói: "Ma ma, nô tài này ngày hôm nay bị trúng gió chắc. Tự nhiên tốt như vậy, tại sao trước đây không thấy bọn họ đối với tiểu thư cùng công tử tốt như vậy."
"Uh, ta nghĩ là do Đại tiểu thư thiên kim giáo huấn nô tài của Tiêu di nương, nói vậy di nương các viện còn có những hạ nhân này đều biết, nếu như còn không thức thời tranh thủ nịnh bợ tiểu thư chúng ta, sợ sau này không được ở lại trong phủ này đi."

"Uh, ma ma nói rất đúng, chỉ cần tiểu thư cùng công tử của chúng ta không bị khổ, như vậy phu nhân ở trên trời cũng được an ủi rồi."
"Đúng a." Tiền ma ma gật đầu nói.
Dùng bữa tối xong, Lăng Nhược Huyên để Mộ Nhi chuẩn bị nước để tắm, ngâm mình ở trong thùng gỗ, Lăng Nhược Huyên bất tri bất giác ngủ, ở trong mơ lại trở về ngày ấy, "Đừng..." Lăng Nhược Huyên kinh ngạc thốt lên, từ trong mộng tỉnh lại, nhìn cảnh tượng chung quanh một chút, đồ nội thất cũ nát, ngoài cửa truyền âm thanh căng thẳng của Mộ Nhi: "Tiểu thư, tiểu thư, người bị làm sao rồi hả?"
Lăng Nhược Huyên hít sâu, hướng Mộ Nhi ngoài cửa nói: "Không có chuyện gì, vừa nãy ta thấy ác mộng, Mộ Nhi ngươi vào đi." Mộ Nhi liền vào trong, giúp Lăng Nhược Huyên khoác thêm tẩm yʿ***ʾ ,rồi lặng lẽ đi ra ngoài.
ʿ***ʾ tẩm y: quần áo ngủ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui