Đồng Tỉnh thở dài, nói: “Nhìn dáng vẻ của đại thiếu gia, xem ra vẫn có khúc mắc rất sâu với nhà họ Tần.”
“Đúng vậy, lần này tôi được lệnh của Tần lão thái quân đặc biệt tới đây để đối phó với đại thiếu gia.”
“Sự hỗn loạn ở Nam Giang, kẻ thù ở Bắc Giang đều là do tôi xúi giục.”
Tần Thiên cười lạnh nói: “Vậy thì xin lỗi.”
“Bây giờ xem ra, tôi đã khiến ông Đồng thất vọng rồi.”
“Không giết chết tôi, ông quay về sẽ nhất định rất khó ăn nói.”
Đồng Tỉnh cười nói: “Chắc chắn là khó ăn nói rồi nhưng tôi không quan tâm.”
“Còn về thất vọng, đại thiếu gia đã trách nhầm tôi rồi. Nói thật, tôi không những không thất vọng với kết quả này mà còn rất hài lòng.”
Tần Thiên nghĩ đến điều gì đó, nhưng lại không xác định cho nên nghiến răng nghiến lợi.
An Quốc thở dài, thấp giọng nói: “Với sự thông minh của đại thiếu gia, có lẽ cậu có thể nghĩ được rằng lý do ông Đồng muốn làm như vậy thực ra là để thử thách đại thiếu gia.”
“Âm mưu của Nam Giang, kình địch của Bắc Giang. Ông Đồng chỉ muốn thấy sự khôn ngoan và lòng dũng cảm của đại thiếu gia thôi.”
“Đại thiếu gia, ông Đồng đến đây là có ý tốt.”
Tần Thiên im lặng.
Đồng Tỉnh thấp giọng giải thích: “Đại thiếu gia, trước đây ở Long Giang, Thiết Ảnh đích thân dẫn người đi truy bắt cậu, nhưng lại bị cậu đánh bại.”
“Lão phu nhân lại phái người tới Sở Châu, phái Trấn Thiên Nam đi bắt cậu.”
“Kết quả là Trấn Thiên Nam lại chết trong tay cậu.”
“Lão phu nhân rất tức giận, bà ấy cảm thấy cậu ngỗ ngược, bất hiếu, cố ý chống lại bà ấy.”
“Cậu cũng biết tính tình của lão phu nhân, bà ấy cả đời hiếu thắng, không bao giờ muốn yếu thế hơn người khác, hơn nữa lại còn là cháu trai của chính mình.”
“Cho nên lần này bà ấy thật sự tức giận rồi, bắt buộc mang cậu về nhà họ Tần hỏi tội.”
“Tôi cũng bất lực, thế nên đành chủ động xin chỉ thị tới đây.”
“Bởi vì tôi biết tôi tới, vẫn còn có chỗ có thể điều động. Nếu phái người khác như Ngâp Áp hay Tích Điện -những người luôn có thái độ bài trừ với đại thiếu gia tới.”
“Vậy thì mọi chuyện sẽ không dễ dàng giải quyết nữa.”
“Nếu ngay cả bọn họ cũng bị đánh bại, sắc mặt lão phu nhân sẽ càng xấu hơn, nhất định sẽ phái người ồ ạt tới, thậm chí cũng không loại trừ khả năng đích thân tới.”
“Nếu bọn họ thành công, đem đại thiếu gia trở về nhà họ Tần, vậy thì đại thiếu gia sẽ xử lý như thế nào?”
“Vì vậy, dù họ thành công hay thất bại cũng sẽ trực tiếp gia tăng xung đột.”
“Bây giờ tôi chủ động xin đến đây, chuyện cứ như vậy mà kết thúc. Tôi cảm thấy đây là kết quả tốt cho tất cả mọi người.”
Tần Thiên trầm ngâm một lát, nhìn Đồng Tỉnh hỏi: “Ông Đồng nói kết quả này, cụ thể là ám chỉ cái gì?”
Đồng Tỉnh đứng lên, cung kính nói: “Đại thiếu gia, bất luận về trí tuệ hay võ công đều xuất chúng hơn người, đáng để Đồng Tỉnh tôi thề chết bảo vệ.”
“Bắc Giang, Nam Giang, một quân cờ sáng và một quân cờ tối, coi như hai món quà tôi tặng cho đại thiếu gia.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...