Thần Vương Lệnh

Lưu Thanh Dao đắc ý nói: “Sao thế, cha sợ rồi chứ gì?”

“Chưa kể, con thấy anh ta cũng là một cấp dưới khá tốt. Ngoại trừ hơi dẹo một chút, nhát gan một chút thì không có vấn đề gì.”

“Con gả cho anh ta, nói không chừng sau có thể kế thừa giang sơn của cha.”

“Đúng rồi, soái ca, anh tên là gì?”

Cô ta cố tình làm điều này để chọc giận cha mình. Nếu cha còn ép con nữa, con sẽ cưới một trong những cấp dưới của cha.

Bởi vì vừa rồi nhìn thấy dáng vẻ căng thẳng của Tần Thiên, theo bản năng cô ta cho rằng Tần Thiên sợ bị trừng phạt, trong mắt cô ta, hắn là một kẻ hèn nhát.

Tần Thiên nghiến răng nghiến lợi, trầm giọng nói: “Tôi tên Tần Thiên.”

“Những thứ khác tôi có thể nhịn, đại tiểu thư, cô nói tôi hơi dẹo là có ý gì?”

Lưu Thanh Dao cười nói: “Đừng quan tâm đến những chi tiết này.”

“Một người đàn ông đẹp như vậy, không dẹo thì là gì?”


“Nhưng tôi thích người dẹo như anh.”

“Không sao, sau này tôi sẽ hướng dẫn anh, đảm bảo anh sẽ nhanh chóng trở nên đàn ông.”

“Phụt!” Ngọc Linh Lung phun ra một ngụm trà, mặt đỏ bừng vì sặc.

Lưu Triệt cũng dở khóc dở cười.

Bọn họ chứng kiến Tần Thiên chém giết từ lúc xuống thuyền cho đến lúc lên lầu. Người như vậy mà con nói hắn có chút dẹo, nói hắn hèn nhát ư?

“Mẹ, có phải mẹ cũng cảm thấy khá Tần Thiên đẹp trai không?”

“Vậy thì quyết định vậy đi, con và anh ấy sẽ hẹn hò.”

Lưu Thanh Dao càng ngày càng cảm thấy Tần Thiên khá tốt. Dường như trên người hắn có một sức hút không thể giải thích được khiến cô ta muốn lại gần hơn.

Cô ta nhanh chóng ôm chặt cánh tay Tần Thiên, như thể cặp đôi đã yêu nhau say đắm.


Lưu Triệt cuối cùng cũng nhịn không được nữa, trầm giọng nói: “Người đâu, đưa đại tiểu thử về!”

Hai thuộc hạ đi tới, phụng lệnh đưa Lưu Thanh Dao đi.

“Đừng mà!”

“Lưu Triệt, cha không thể đối xử với con như vậy!”

“Tần Thiên, mau cứu em!”

“Em là bạn gái của anh mà!”

Giọng nói dần dần nhỏ đi, căn phòng cuối cùng cũng trở nên yên tĩnh.

Lưu Triệt liếc nhìn Tần Thiên bằng ánh mắt phức tạp, nói: “Khiến tiên sinh chê cười rồi.”

Tần Thiên bình tĩnh nói: “Đâu có.”

“Tiên sinh đi đường vất vả, mời ngồi.”

Tần Thiên không từ chối, liền ngồi xuống bên cạnh ông ta.

Ngọc Linh Lung rót cho hắn một chén trà, trêu chọc nói: “Tiên sinh thần võ, thật sự đã khiến chúng tôi mở rộng tầm mắt.”

“Hiện tại tôi vẫn còn có chút sợ hãi, lúc ở Nam Giang, nếu như cậu ra tay, e là tôi đã chết rồi.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui