Thần Vương Lệnh

“Có nói ra cũng không có giá trị.”

Tần Thiên nói xong, tiện tay kéo đứt chỗ Vương Sâm vừa cắt rồi nói: “Mọi người có thấy không, chỗ vết cắt này có hai cục nam châm.”

Ông ta cố ý dùng vải che lại, không cho chúng ta nhìn thấy.Thực ra, chỉ là ông ta dùng hai cục nam châm này để hút chúng lại với nhau mà thôi.”

Chị Vinh không nhịn được nói: “Nếu nói như vậy, đại sư gì đó, cải tử hoàn sinh gì đó đều là giả sao?”

“Vậy vừa rồi lúc ông ta phát công, tại sao trên cánh tay lại bốc khói?”

Tần Thiên cười nói: “Cái này càng đơn giản.”

Hắn bất ngờ đưa tay ra túm lấy quần áo của Vương Sâm, xé toạc ống tay áo xuống.

Chỉ thấy bên trong có dán một thiết bị tạo khói nhỏ xíu lên da, khi lắc cánh tay sẽ chạm vào cơ quan và khói sẽ phun ra từ bên trong.

Liễu Như Ngọc “wao” một tiếng rồi cười nói: “Vương đại sư bày một trò lừa gạt, lừa hết tất cả chúng ta.”


Mọi người ngoài việc cảm thấy buồn cười, cũng đều thấy có chút xấu hổ.

Chỉ là một trò lừa trẻ con, vậy mà thậm chí ngay cả bọn họ cũng nhìn không ra.

“Khốn kiếp!” An Quốc lão gia tử tức giận nói: “Ông dựa vào cái thứ này để giả danh lừa bịp, lừa gạt bao nhiêu người vậy sao?”

“Đúng là, đúng là không biết xấu hổ!”

Nghĩ đến bản thân đã từng tuổi này, là người cả đời không tin vào thần linh, kết quả lại suýt chút nữa bị lừa bởi một mánh khóe nhỏ này.

Ông ta tức giận đến nỗi thở gấp, lớn tiếng ho khan.

“Ông nội!”

“Lão gia tử bớt giận!”

“Lão gia, thân thể quan trọng hơn!” Liễu Như Ngọc cùng một đám thuộc hạ, vội vàng sợ hãi an ủi ông ta.


“Tên khốn, ông đây sẽ giết mày!” Hồ Bân rút ra một con dao ra rồi túm lấy tóc Vương Sâm.

Vương Sâm lập tức hét lên như heo, quỳ xuống đất cầu xin tha: “Đừng mà!”

“Đừng giết tôi!”

“Xin lão gia tử hãy khai ân!”

“Tôi thực ra, thực ra muốn biểu diễn một màn ảo thuật để chúc thọ cho lão gia tử!”

“Thật đó, có đánh chết tôi tôi cũng không dám hại lão gia tử!”

An Quốc thở dài, phất phất tay nói: “Hôm nay mừng thọ, nhìn thấy máu cũng không phải điềm lành.”

“Hơn nữa, cũng không thể hoàn toàn trách ông ta. Chính chúng ta là những người có ý nghĩ viển vông, mơ tưởng có được thứ không thuộc về mình, chẳng phải cũng là nguyên nhân khởi nguồn sao.”

“Không có chúng ta nâng ông ta lên, ông ta cũng không thể có ngày hôm nay.”

“Thôi bỏ đi, để ông ta đi đi.”

Nói xong, lão gia tử cười to nói: “Không ngờ An Quốc tôi cả đời xem chuyện sống chết là tuỳ duyên, thấy chuyện không phục liền ra tay. Đến già, lại bởi vì tham sống sợ chết mà suýt chút nữa bị người ta lừa gạt.”

“Thật đáng xấu hổ!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui