Thần Vương Lệnh
“Tần Thiên?” Phan Kiệt ngẩn người một chút, rồi nói: “Đó là ai?”
“Tại sao hắn ta lại ra tay độc ác với A Long và Mỹ Nhi như vậy?”
Phan Hổ trầm mặc, hai ba câu thật sự không thể nói rõ chuyện này được.
“Con lập tức đi báo cảnh sát trưởng, hạ lệnh truy nã lục soát cả nước!” Phan Kiệt nói lớn tiếng, sau đó sải bước đi ra ngoài.
“Đứng lại!” Sắc mặt Phan Hữu Chí lạnh lùng, đã lấy lại được chút phần dáng vẻ kiêu hùng (nhân vật trí dũng kiệt xuất).
Bởi vì ông ta chợt ý thức được ông ta không gục ngã, nhà họ Phan cũng không sa ngã, bởi vì ông ta còn một đứa con trai lớn!
So với việc để cho đứa con trai thứ hai tiếp quản việc làm ăn của gia tộc, ông ta thật sự hy vọng đứa con lớn này trở thành người thành đạt.
Chỉ cần Phan Kiệt không ngã xuống, nhà họ Phan sẽ vĩnh viễn không ngã xuống.
“Con vừa mới nói lần này trở về là làm gì?” Ông ta lạnh lùng hỏi.
Phan Kiệt sững sờ, khẽ nói: “Chúc thọ An lão gia tử.”
“Ba, năm nay dự kiến con có thể tiến thêm một bước nữa được chuyển đến tỉnh thành làm việc. Hơn nữa rất có thể sẽ phụ trách chính pháp.”
“Thật sao?” Phan Hữu Chí giống như chết đi sống lại, mặt mày rạng rỡ.
Phan Kiệt gật đầu nói: “Phần lớn đã xác định, chỉ có điều còn một vài chi tiết nhỏ.”
“Lần này con trở về là để chúc thọ An lão gia tử, đồng thời cũng muốn nhờ ông ta chuyển mấy mối quan hệ để chào hỏi làm quen.”
“Ba cũng biết tuy lão gia tử không ở trên con đường làm quan, nhưng học trò của ông ta ở khắp nơi.”
“Chỉ cần ông ta chịu gật đầu giúp đỡ thì chuyện này thật sự đã thành rồi.”
Phan Hữu Chí thở phào nhẹ nhõm, khẽ nói: “Nếu con có thể trở về phụ trách chính pháp, vậy toàn bộ tỉnh Nam Giang này chính là thiên hạ của chúng ta.
Muốn giết một tên Tần Thiên cỏn con, chẳng phải đơn giản như bóp chết một con rệp sao.”
Phan Kiệt vội vàng nói: “Tần Thiên kia——”
Phan Hữu Chí lớn tiếng nói: “Đừng nói nữa!”
“Quản gia cầm quà mừng thọ đã chuẩn bị trước đó lên xe đi, bây giờ tôi và đại thiếu gia muốn đến chúc thọ An Quốc lão gia tử!”
“Vâng, lão gia.” Lão quản gia vội vàng đi chuẩn bị.
Phan Hữu Chí chậm rãi đứng dậy, trở lại phòng cẩn thận rửa mặt sạch sẽ, thay bộ âu phục đắc tiền vừa vặn, thắt một chiếc nơ màu đỏ thẫm.
Ngồi lên Rolls Royce chạy đến nhà họ An cùng đứa con trai lớn mà ông ta vô cùng tự hào.
Cả thành phố bị tắc nghẽn, bình thường rất hiếm khi nhìn thấy nhiều xe sang như vậy, hôm nay đều lái xe lên đường lớn cùng chạy về một hướng.
Những người này hầu như bao gồm tất cả những nhân vật nổi tiếng có máu mặt trong toàn tỉnh Nam Giang.
Bọn họ đều đến chúc thọ vị Nam Giang vương.
(Khí công: một cách rèn luyện sức khoẻ và chữa bệnh ở Trung Quốc.)
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...