Trong một căn phòng riêng khác cạnh cửa sổ, Ngô Phi cười khanh khách chứng kiến hết tất cả.
Anh ta xoay người, giơ ngón tay cái lên với Tần Thiên đang ngồi bên cạnh nhàn nhã uống trà, chân thành nói: "Hay!”
“Thiên ca đúng là giỏi!”
"Anh chỉ dùng một chút mánh khoé nhỏ đã vạch trần được bộ mặt thật của tên khốn kiếp Tiết Nhân này, cứ như vậy thì chị dâu nhất định sẽ hết hy vọng.
”
“Cái này quả thực hiệu quả tốt hơn ngàn vạn lần so với anh ra mặt ngăn cản trực tiếp!”
Tần Thiên uống trà, cười mà không nói.
Khi trời vừa sáng, hắn đã nhận được báo cáo của Lôi Báo về Toronto bên kia.
Thông qua tiệc rượu, Vương Cương Đan và chi tiết Kim Cương Hoàn, hắn đã đại khái biết được Tiết Nhân là loại người như thế nào rồi.
Và trong tư liệu từ Toronto lại còn phát hiện ra video cầu hôn này.
Lúc ấy hắn đã muốn cho Tô Tô xem những thứ này rồi, để cho cô nhận rõ bộ mặt thật của Tiết Nhân, nhưng nghĩ đi nghĩ lại chưa chắc Tô Tô sẽ tin.
Nói không chừng cô còn có thể cho rằng hắn đang trăm phương ngàn kế bôi nhọ Tiết Nhân, như thế thì lại phản tác dụng.
Đúng lúc Ngô Phi gọi điện thoại tới nịnh nọt, làm cho hắn nghĩ ra một ý tưởng và đưa ra kế hoạch này.
Tiết Nhân tìm tới tận cửa mời Tô Tô, đối với Tần Thiên đây chính là tự đưa đầu vào lưới.
"Thiên ca, chị dâu chạy ra ngoài rồi, anh không đuổi theo sao?"
Ngô Phi hỏi với vẻ dè dặt.
Tần Thiên cười lạnh lùng nói: "Không phải cậu sốt ruột muốn biết, vì sao tôi để cho nhà họ Ngô các người ngồi ở vị trí đứng đầu trong lĩnh vực bất động sản Long Giang à?”
Ngô Phi vội vàng nói: "Ba em nói chuyện này thành công thì Thiên ca chính là ơn nhân của nhà em!”
“Ba con em sau này chỉ nghe theo Thiên ca.
”
Tần Thiên lúc này mới nói: "Đi đi, theo dõi Tiết Nhân cho tôi, tới lúc cần làm gì thì tôi sẽ nói cho cậu biết.
”
Hắn biết Tiết Nhân nhất định sẽ không từ bỏ ý đồ dễ dàng như vậy.
Nếu đã xé rách mặt rồi mà tên này còn dây dưa với vợ của hắn, vậy đừng trách hắn độc ác tàn nhẫn.
Ngô Phi không dám hỏi nhiều, vội vàng nói: "Xin Thiên ca yên tâm, cứ để đó cho em!”
“Tên khốn kiếp này nếu như còn không chịu từ bỏ, thì để cho anh ta chết không có chỗ chôn thây!”
Nhìn thấy Tiết Nhân hùng hùng hổ hổ ra khỏi nhà hàng, anh ta vội vàng đuổi theo.
Tên nhóc Ngô Phi này coi như trong họa gặp được phúc, từ đại hội thành lập công ty Tô Ngọc lần trước, anh ta đã chứng kiến thủ đoạn thần kỳ của Tần Thiên nên đã hiểu ra.
Anh ta biết nếu bản thân vẫn cứ đâm đầu vào đường chết, thì muôn đời muôn kiếp không thể quay đầu lại được.
Anh ta rút kinh nghiệm xương máu, sửa chữa hoàn toàn những hành vi sai trái trước đây của bản thân.
Về phần ly hôn với Tô Nam, cũng không phải bởi vì Tô Nam nhiều lần mạo phạm Tần Thiên cho nên anh ta muốn phân rõ giới hạn, mà bởi vì anh ta vốn không yêu Tô Nam.
Kết thúc một cuộc hôn nhân tồi tệ và bắt đầu một cuộc sống mới.
Dưới sự sắp xếp của ba anh ta, anh ta đã tiến vào tập đoàn Cẩm Tú bắt đầu học tập cách kinh doanh.
Lần này Tần Thiên nhờ Thiết Lâm Phong truyền lời, Ngô Thiên Hùng muốn rèn luyện con trai thì phái cậu ta đến tiếp xúc với Tần Thiên.
Nếu như chuyện này thật sự thành công, đuổi tập đoàn Kiến Nhân đi, tập đoàn Cẩm Tú sẽ ngồi vững vị trí đầu trong lĩnh vực bất động sản, như thế thì Ngô Phi cũng có đóng góp đáng kể.
Ngô Thiên Hùng có thể danh chính ngôn thuận kéo đứa con trai này vào hội đồng quản trị.
Sở dĩ Tần Thiên không rời đi vội, bởi vì hắn còn đang đợi người vẫn chưa tới.
Thùng thùng!
Tiếng vang của cầu thang bộ, hai người đàn ông cao lớn từ bên ngoài xông vào.
Trên tay bọn họ vẫn còn quấn băng, vừa nhìn đã biết là những người đàn ông mạnh mẽ cứng rắn.
Tuy nhiên khi bọn họ nhìn thấy Tần Thiên thì đỏ mặt.
Trong chốc lát, không ai chịu mở miệng nói trước.
Tần Thiên uống một ngụm trà, thản nhiên nói: "Nói đi, các người từ Sở Châu đuổi theo tới đây rốt cuộc là muốn làm gì?”
“Chẳng lẽ vẫn chưa phục, vẫn muốn đánh một trận với tôi sao?”
Hai người đàn ông cao lớn liếc nhau một cái, cắn răng sau đó bịch một tiếng, cả hai đồng loạt quỳ xuống trước mặt Tần Thiên.
“Chúng tôi muốn đi theo Thiên ca!”
“Xin Thiên ca thu nhận!”
Tần Thiên nở nụ cười, nói thật Đồng Xuyên và Thiết Tí cũng để lại ấn tượng rất tốt đối với hắn.
Hai người bọn họ không để ý thân thể thương tích đuổi theo tới Long Giang muốn đầu nhập vào mình, có thể nói là đang gãi đúng chỗ ngứa.
Bởi vì sơn trang Mãnh Thú đang rất thiếu người!
"Các người muốn đi theo tôi thì cần phải tiếp nhận khảo nghiệm.
"
"Đi theo tôi.
"
Hắn lái xe dẫn Đồng Xuyên và Thiết Tí rời khỏi thành phố đi tới núi Mãnh Thú.
Trong khu sói bên kia, liên tục vang lên tiếng gầm gừ.
Vết thương trên đùi Thiết Ngưng Sương vừa mới kết vảy lại, nhưng cô ta vẫn không chịu thua, đã xông vào chiến đấu nữa.
Cô ta thề sẽ thuần hóa được những con sói này, để bọn chúng khi nhìn thấy cô ta cúi đầu đầu hàng.
Sư tử gầm rung trời, hổ gầm vang cả đồi núi.
Quỷ Vô Thường giống như quái vật kéo xe đẩy sắt đi qua con đường đá.
Trong không khí bay bổng đều là hơi thở dã man đẫm máu.
Đồng Xuyên và Thiết Tí đều cảm thấy sững sờ.
Người bình thường nhìn thấy cảnh tượng như vậy chỉ sợ chân đã mềm nhũn rồi.
Hai người bọn họ, chẳng những không sợ hãi mà trong mắt lại còn tràn đầy vẻ kích động.
Bọn họ nóng lòng muốn được thử, ước gì có thể vọt vào chiến đấu với lực lượng hoang dã này ngay.
Đây chính là ý chí chiến đấu của những người đàn ông mạnh mẽ.
Bởi vì hôm nay đi quá vội cho nên có một số việc chưa kịp sắp xếp, Tần Thiên dẫn theo Đồng Xuyên và Thiết Tí đi tới phòng giám sát, nhờ Tàn Kiếm gọi Quỷ Vô Thường và Thiết Ngưng Sương trở về.
Tần Thiên nhìn thấy trên cổ Thiết Ngưng Sương không còn vòng cổ bảo thạch nữa, nó được đổi thành một sợi chỉ màu đen buộc một cái răng sói.
Hắn cười: "Cảm thấy thế nào?”
Thiết Ngưng Sương có thể nói là đại tiểu thư đệ nhất Long Giang, trước kia cô ta kiêu ngạo không bao giờ chịu thua.
Nhưng hiện tại đối mặt với câu hỏi của Tần Thiên, cô ta cúi đầu, vui vẻ phục tùng nói: "Bầy sói rất xảo quyệt, cũng rất hung mãnh.
”
"Tôi đã nhận ra những thiếu sót và khuyết điểm của mình.
"
“Nhưng tôi cam đoan, không bao lâu nữa tôi sẽ đánh bại chúng nó!”
Tần Thiên tán thưởng gật đầu.
Hắn nói lớn tiếng: "Các người nhớ kỹ khi đấu với người, thắng thua không quan trọng sống chết mới quan trọng.
”
"Chỉ có người sống mới là người chiến thắng cuối cùng.
"
"Từ phương diện này thì những con dã thú rất thích hợp làm thầy của các người hơn so với tôi.
"
"Chúng sẽ dạy cho các người làm thế nào để tránh bị giết và làm thế nào để chiến đấu.
”
"Hãy đi chiến đấu và sống sót.
"
"Đây chính là yêu cầu duy nhất của tôi đối với các người, cũng là nguyên tắc cuối cùng của thiên phạt.
”
Tiếp theo giới thiệu ngắn gọn tất cả mọi người với nhau.
Đồng Xuyên và Thiết Tí kích động không thôi, bọn họ cảm thấy rốt cuộc mình cũng tìm được những người cùng lý tưởng rồi.
Tần Thiên lại bàn bạc với mọi người để lên một kế hoạch mới cho sơn trang Mãnh Thú.
Số lượng thú hoang dã hiện tại không đủ và khuôn viên được phân chia cũng không hợp lý.
Cuối cùng, hắn chia 1.
000 mẫu Anh thành bảy khuôn viên.
Chỉ những người thông qua thành công bảy khuôn viên này mới tính là đủ tư cách cuối cùng.
Bảy khuôn viên tương ứng là vườn sói lửa, vườn sói, vườn báo, vườn hổ, vườn sư tử, vườn gấu, khuôn viên cuối cùng tương đối đặc biệt nằm trong một đầm lầy trăm mẫu Anh, được gọi là "nước mắt của thiên sứ".
Tàn Kiếm nhịn không được hỏi: "Thiếu chủ, vùng đầm lầy kia trước đây là nuôi sếu đầu đỏ, chẳng lẽ cháu vẫn định nuôi sếu đầu đỏ sao?”
"Nói tới sếu đầu đỏ quả thật tương đối giống chim thiên sứ trong truyền thuyết.
"
"Nhưng mà nước mắt là cái gì?"
Mọi người đều không hiểu.
Hơn nữa, sếu đầu đỏ thì có cái gì để chiến đấu chứ, dựa vào cái gì mà nó trở thành cửa ải cuối cùng?
Tần Thiên cười nói: "Đương nhiên không phải sếu đầu đỏ, mọi người vận dụng trí tưởng tượng suy nghĩ thêm chút đi.
”
"Nước mắt thiên sứ! " Thiết Ngưng Sương đột nhiên nói: "Anh định nuôi cá sấu?”
Cá sấu?
Mọi người đều ngạc nhiên há hốc miệng.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...