Một chưởng này không có tên, bởi Lục Vũ còn chưa hoàn toàn lĩnh hội.
Nhưng giờ khắc này, khi Lục Vũ đứng trước một đòn mạnh nhất của Tiết Kim Long, hắn đột nhiên cảm thấy Thiên mạch trong cơ thể đang phóng lớn vô hạn, một bóng mờ ngồi xếp bằng trong hư không, chính là Hắc Nguyệt phật kia.
Khi mà Lục Vũ đánh ra một chưởng đó, Hắc Nguyệt phật trong Thiên mạch tựa hồ đang giao lưu với Lục Vũ khiến hắn có cảm giác bừng tỉnh đại ngộ trong lòng.
Một khắc này, Hắc Nguyệt phật tựa hồ mở mắt, cánh tay phải nhẹ nhàng vung lên, trùng hợp với một chưởng kia của Lục Vũ, mơ hồ không nói nên lời.
Hết thảy tựa như ảo giác, như thật như mơ khiến cho người khó lường.
Tiết Kim Long trong nháy mắt tới gần nhưng trong lòng lại hoảng sợ không hiểu thấu, Huyền cấp võ hồn Hoàng Kim mãng cũng đang run rẩy tựa như gặp khắc tinh
OANH!
Một tiếng bạo hưởng, thiên địa chấn động.
Một chưởng kia của Lục Vũ tựa như thiên uy vẫn lạc, thế không thể ngăn.
Khí lưu điên cuồng chuyển động bốn phía, vô số linh khí quấn quanh trên lòng bàn tay phải của Lục Vũ, khi hắn vỗ nhẹ thì hết thảy đều kết thúc trong nháy mắt.
Tiết Kim Long vọt người tới trước thì chấn động mãnh liệt, bắn ngược ra ngoài còn nhanh hơn thiểm điện, miệng hộc máu tươi, võ hồn trong cơ thể run rẩy.
Tiết Kim Long kinh ngạc ra mặt, trong mắt tràn đầy vẻ hoảng sợ.
Một chưởng này của Lục Vũ như thiên uy khôn lường, tựa như thiên thần không thể ngăn, bá đạo tuyệt luân, ai dám tranh phong!
Kết quả như vậy toàn trường oanh động, dẫn phát vô số kinh hô.
Lục Vũ vậy mà thắng, hắn lại có thể đánh bại thượng viện Tiết Kim Long, siêu việt đệ nhất hạch tâm, đây quả thực tựa như giấc mộng.
“Vì sao lại như thế? Không, sẽ không!”
Bọn người Sở Tam Thu, Tần Vân, Phương Thanh Sơn, Âu Tuấn không thể tiếp thu được, Hoa Tuấn Vũ hoàn toàn sợ choáng váng.
Trương Nhược Dao va Lâm Phong thì trong lòng cuồng hỉ, tiểu quận chúa lo lắng trong mắt cũng lộ vẻ chấn kinh và vui thích.
Trương Vân Sơn, Hứa tiễn sư và hai vị viện trưởng đều sợ ngây người, thật không thể tin được một màn xảy ra trước mắt.
Vân Nguyệt Nhi ngây ngốc nhìn Lục Vũ giữa không trung, hắn ngồi trong hư không, khí thôn sơn hà, đây có thực là người trước kia mà mình từng quen không?
Sắc mặt khó chịu nhất thuộc về Sở Hoài Nam, hắn mới nói Lục Vũ là thảo hồn thì không quá có giá trị.
Đảo mắt, Lục Vũ liền vượt cấp kheieu chiến, đánh bại đệ nhất đệ tử hạch tâm của Thanh Sơn tông, đây là đang đánh mặt hắn trước mặt mọi người, hơn nữa còn đánh ba ba ba, vô cùng vang dội.
Sở Hoài Nam cảm thấy da mặt nóng rát, đám người đang kinh hô kia là đang trào phúng hắn, đám người sợ hãi thán phục là đang vũ nhục hắn, chuyện này tuyệt không thể chịu đựng.
Giữa không trung, Lục Vũ còn đang đắm chìm trong ý cảnh của một chưởng kia, dư vị sự huyền ảo và kinh khủng của một trưởng đó.
Hắc Nguyệt phật sớm yên lặng, Thiên mạch cũng đã biến mất thế nhưng thần vận của một chưởng kia hắn lại nắm giữ được đôi chút.
Lục Vũ có loại trực giác, một chưởng mà bản thân lĩnh ngộ trên bích họa kia có thiên ti vạn lũ nhân quả với Hắc Nguyệt quả.
Nếu không có kỳ ngộ trong mê cung dưới lòng đất thì dù hắn thấy bích họa kia cũng không nhất định sẽ có thu hoạch.
Nhất trác nhất ẩm, đều là định số.
Tiết Kim Long bị thương rất nặng, một chưởng kia của Lục Vũ đã siêu việt cấp độ Tụ Linh cảnh, lưu lại bóng ma khó có thể xóa nhòa trong lòng hắn.
Đỗ vương gia hai mắt cực nóng, một chưởng kia của Lục Vũ bạo phát ra uy lực còn lớn hơn ảnh hưởng do Huyền cấp võ hồn của hắn tạo nên.
Võ kỹ siêu phàm thoát tục bực này, Lục Vũ học được từ đâu?
Đến khi Lục Vũ bay xuống, rất nhiều nhân tài từ trong khiếp sợ tỉnh táo lại.
“Thảo hồn thì sao? Là ai không biết lượng sức nhỉ?”
Lục Vũ ở trên cao nhìn xuống, lạnh lùng nhìn Tiết Kim Long, cho thấy ngôn nghênh của bên thắng!
Trước đây, tất cả mọi người xem thường hắn, cho là hắn tất thua.
Bây giờ, Lục Vũ đánh bại Tiết Kim Long, ai dám không phục?
Tiết Kim Long tức giận đến thổ huyết, kết quả này khiến hắn khó tiếp nhận nổi, trực tiếp ngất đi.
Hắn, ngạo khí kinh thiên, nào ngờ lại thua trong tay Lục Vũ, tự rước lấy nhục!
Dưới đài hoàn toàn tĩnh mịch!
Tất cả mọi người nhìn Lục Vũ, cảm nhận được chiến ý bất khuất trong lồng ngực hắn.
Hôm nay, Lục Vũ dùng thân phận đệ tử chân truyền quét ngang tất cả, đánh đâu thắng đó.
Mặc kệ kết quả cuối cùng là gì, nhưng giờ khắc này hắn là anh hùng trong lòng nhiều người, là thiên kiêu một đời, khắc sâu trong trí nhớ của mọi người.
Nhìn qua thân ảnh kia, rất nhiều người đều ngây dại.
Có sùng bái, có động lòng, có tiếc hận, có lo lắng.
Vân Nguyệt Nhi nội tâm sụp đổ, nàng hối hận, nàng bất lực, nàng lại từ bỏ đệ tử kiệt xuất nhất từ trước đến nay của Thanh Sơn tông.
Trương Nhược Dao nhìn Lục Vũ, trong mắt lần đầu tiên nổi lên tình cảm không hiểu thấu.
Lục Vũ hiện tại nhìn nơi xa, tựa như một con nhạn cô độc sắp đi xa, trong phiêu dật ánh lên nỗi buồn biệt ly nhàn nhạt.
Nàng muốn giữ hắn lại, muốn hắn luôn ở bên cạnh, đáng tiếc, nàng không đủ năng lực.
Lâm Phong lấp lóe lệ quang, cao hứng, kích động, thắng qua thiên ngôn vạn ngữ, hóa thành im ắng chúc phúc.
Tiểu quận chúa si ngốc nhìn Lục Vũ, sớm đã quên hết tất cả.
Một bên, Tiểu Đóa vừa mừng vừa sợ, biểu hiện của Lục Vũ thật quá xuất sắc.
Lục Vũ dùng thực lực chinh phục vô số người, nhưng Sở Hoài Nam vẫn luôn hận hắn không giảm.
Bởi vì Lục Vũ tồn tại chẳng khác nào đang trào phúng hắn, chỉ có giết chết Lục Vũ mới có thể ngăn chặn miệng lưỡi thế gian.
Sát cơ hiện lên trong lòng Sở Hoài Nam.
Dù sao thì Đỗ vương gia cũng sẽ không bỏ qua Lục Vũ, vậy giết hắn đi thì hẳn Đỗ vương gia cũng sẽ chẳng nói năng gì.
“Lục Vũ to gan, không thúc thủ chịu trói còn dám hành hung, bản đốc tra không thể để ngươi sống nữa.”
Vừa sải bước ra, Sở Hoài Nam vung tay phải vỗ ra một chưởng, chân cương xích hồn như thiên đao vẫn lạc, vỡ vụn trời cao, khóa chặt hành tung của Lục Vũ.
Một chưởng này cực kỳ khủng bố, siêu việt Tụ Linh cảnh, thuộc về vận dụng Linh Vũ cảnh.
Sở Hoài Nam quyết ý muốn giết, thần uy khó lường khiến Lục Vũ khó có thể chống lại, không thể trốn được.
Sát cơ trước mắt, Lục Vũ tuy không có sức thoát khỏi nhưng lại dốc sức vận chuyển Thốn Tâm Vạn Kình, thôi động Kim Thân Bất Diệt, trong lòng tràn đầy lửa giận.
“Không!”
Tiểu quận chúa lo lắng hét toáng trong lòng, nước mắt lập tức chảy ra.
Trương Nhược Dao kinh hô bật thốt lên, Lâm Phong thoát khỏi trói buộc của các sư huynh, hai người liều lĩnh xông tới trước.
Trương Vân Sơn vừa sợ vừa giận, không ngờ Sở Hoài Nam lại lòng dạ hẹo hòi, không tha cho Lục Vũ.
Hứa tiễn sư than thở, hai vị viện trưởng quay đầu không đành lòng nhìn một tuyệt thế thiên tài vừa bộc lộ tài năng lại chết đi như thế.
Bọn ngưởi Sở Tam Thu, Tần Vân, Phương Thanh Sơn, Âu Tuấn thì cuồng hỉ, lần này Lục Vũ chết chắc!
Ngay lúc nguy hiểm lâm đầu, một đạo cương khí đột ngột từ dưới đất mọc lên, như trường kiếm hoành không, diệ không thể ngăn, một tiếng ầm vang đâm vào chân cương của Sở Hoài Nam, khí lưu khuếch tán khiến đàu thi đấu nứt năm xẻ bảy, khiến cho Sở Hoài Nam cấp tốc lui ra sau!
Cùng thời điểm đó, một bóng người bay tới đáp xuống cạnh Lục Vũ, vung ngược tay lên liền chặn toàn bộ sóng xung kích đang ập tới.
Người này không phải chưởng môn Trương Vân Sơn mà là thành chủ Phượng Nguyệt thành.
Trước đây, muốn đuổi bắt Lục Vũ là vị vương gia thành chủ này, bây giờ cứu hắn vẫn là vị này!
Dù sao thì ở đây, người có thể tiếp được một kích đầy thịnh nộ của Sở Hoài Nam cũng chỉ có vị vương gia này!
Đám người ngơ ngác nhìn một màn này, tất cả đều trợn tròn mắt, chẳng hiểu ra làm sao cả.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...