Ánh mắt lạnh băng, không sợ bá khí, phối hợp với tâm cảnh của Lục Vũ trong khoảnh khắc này thì cảm giác như đăng lâm tuyệt đỉnh, hào hùng nhìn xuống chúng sinh.
Đây là uy lực của Bạo Kích Thiên Trọng Phá, không chỉ có vượt cấp khiêu chiến nhẹ nhõm đánh bại bốn người Từ Phàm mà còn khiến Lục Vũ có cảm giác tráng chí hùng tâm.
Từ Phàm chỉ còn lại một hơi thở, hắn hoàn toàn không thể tiếp thụ được sự thật này.
Lục Vũ mới đến trung viện mấy ngày, tối đa cũng chỉ là Tụ Linh nhị trọng cảnh giới thì sao có thể vượt ba cấp đánh một chiêu đẩy mình lên tuyệt cảnh được?
Lục Vũ không để ý đến nghi vấn của Từ Phàm, hắn đang trải nghiệm biến hóa của một quyền vừa rồi, cảm giác khá hài lòng.
Loại cảm giác quyền khinh thiên hạ, sở hướng vô địch thật khiến người nhiệt huyết sôi trào!
Cười ngạo nghễ, Lục Vũ thu hồi loại bá khí nhiếp tâm hồn người kia lại, sau đó nhìn qua Từ Phàm đang ngắt ngoải, tay phải cong ngón búng ra, chỉ lực xuyên thủng đầu lâu Từ Phàm khiến hắn chết đi.
Lục Vũ vung tay trái lên, vẩy máu Từ Phàm lên một tảng đáng ở bên cạnh viết nên một nhóm chữ.
“Kẻ giết người Âu Tuấn!”
Lục Vũ nhìn kiệt tác của mình, cười lạnh nói: “Ngươi ưa thích tham gia náo nhiệt vậy thì cũng nên tham gia đến cuối.”
Thảo hồn hiển hiện, hồn lực tuyến chớp động, võ hồn của bốn người chết đi bị Ngưng Hồn châu hấp thu.
Lách mình, Lục Vũ rời đi, tiếp tục tìm kiếm tung tích Hắc Vĩ hồ.
Con yêu hồ này rất giảo hoạt, thoắt ẩn thoắt hiện, Lục Vũ đuổi theo nó chí ít cũng nửa ngày mới đi đến một chỗ u tĩnh bên trong đường hầm.
Bóng đen lóe lên, Hắc Vĩ hồ hiện thân liếc mắt Lục Vũ rồi lại quay người chạy đi.
Lục Vũ nhanh chóng đuổi theo, rất mau đi tới phía cuối con đường, chỉ thấy Hắc Vĩ hồ nhảy bay tới phía vách đá, chớp mắt đã mất dạng.
“Quái sự.”
Lục Vũ đuổi tới chỗ cuối, quan sát nơi đây tỉ mỉ, sau đó nhặt lên một khối đá ném về phía vách đá.
Tảng đá chợt lóe lên rồi biến mất chứ không hề phát ra tiếng va đập.
“Có trận pháp che giấu.”
Lục Vũ chợt tỉnh ngộ, cấp tốc phóng đi, cảm giác giống như xuyên qua một tầng sương mù vậy, sau đó hắn xuất hiện bên trong một địa động.
“Khá quen.”
Lục Vũ nghĩ tới điều này trong lòng, cấp tốc xông ra ngoài động thì chỉ thấy sao hiện đầy trời, hiện tại đã là nửa đêm.
“Quả nhiên, chỗ này là khu thứ ba.”
Lục Vũ ấn chứng phỏng đoán trong lòng, quay đầu nhìn địa động kia, nó ở hàng thứ ba, bề ngoài không hề bắt mắt chút nào, rất dễ bị bỏ qua.
“Thanh Sơn tông lợi dụng Hắc Vĩ hồ để tìm kiếm mật đạo lên núi, một chiêu này xác thật rất cao minh, có thể thuật lợi tránh đi Khảm Ly xà ở khu thứ tư. Nhưng mà chẳng phải khu thứ hai đã có trưởng lão hạch tâm thủ hộ rồi à, tại sao Thanh Sơn tông lại còn muốn vẽ vời cho thêm chuyện, phí công phí sức như vậy nữa?”
Vấn đề vầy khốn nhiễu Lục Vũ khiến hắn tạm thời không nghĩ ra.
Ngắm nhìn chung quanh, Lục Vũ không phát hiện ra tung tích của Hắc Vĩ hồ.
“Nó đi khu thứ hai chăng?”
Lục Vũ muốn tiếp tục truy đuổi nhưng suy tính một lát lại bỏ đi ý nghĩ này.
Nhìn lên trăng sáng trên bầu trời, Lục Vũ mở nhẫn trữ vật lấy ra một cây bút.
Đầu bút được cấu thành từ Thiên Hỏa ti, màu đỏ sậm, cán bút làm từ Hắc Hồn mộc, đen như mực.
Hắc Hồn mộc là một loại vật liệu rất trân quý lại thưa thớt, có công hiệu ngưng tụ hồn phách, là vật liệu tốt nhất để luyện chế phù bút.
“Hắc Hồn mộc thuần âm, Thiên Hỏa ti thuần dương, trong âm có dương, tụ hồn ngưng phù, thật là đại thủ bút.”
Lục Vũ sợ hãi thán phục, người chế tác bút này là một cao thủ.
“Hồn hỏa làm phù, quỷ bút hắc mộc.”
Lục Vũ phát hiện một ấn ký khó thấy trên cán bút, được cấu thành từ bốn chữ “Quỷ bút Hắc Mộc”.
Kia là danh xưng của phù bút hay là ngoại hiệu của người luyện chế ra nó?
“Đây là hồn bút dùng hồn lực luyện chế phù lục, phù bút bình thường há có thể sánh được.”
Lục Vũ mừng thầm, đồ chơi này hắn đang lúc cần dùng, luyện đan, luyện khí, bày trận, luyện phù đều là sở trường của hắn.
“Hiện tại chỉ thiếu ngọc tinh, hồn bút phải phối hợp với ngọc tinh mới có thể phát huy ra tác dụng chân chính. Phù chỉ bình thường căn bản không chịu nổi.”
Thu hồi quỷ bút, Lục Vũ xoay người tiến vào địa động, từ chỗ kia về lại mê cung dưới đất.
Lục Vũ để lại ký hiệu ở mỗi một ngã rẽ, tránh cho lần sau đi lạc.
Sau nửa canh giờ, một bóng đen lóe lên trước mắt Lục Vũ, không ngờ hắn lại thấy Hắc Vĩ hồ.
“Lạ thật, sao nó lại quay lại nhỉ?”
Lục Vũ đuổi theo, quay tới quay lui trong đường hầm một hồi thì về lại động chứa Kim Đồng Ngọc Nữ Bái Nguyệt Phật.
Gốc cây kia đang khẽ đong đưa, có một chút khác biệt so với trước đây.
Kim Đồng quả và Ngọc Nữ quả đã to gấp đôi, tựa như một đôi hài nhi treo trên đầu cành.
Hắc Vĩ hồ nhìn gốc cây kia, trong mắt tràn đầy tham lam nhưng lại pha một tia hoảng sợ.
Võ hồn hiển hiện trên đầu Lục Vũ, Vạn Pháp Trì đang vận chuyển, trong ao tỏa ra gốc cây kia đang phân tích tình huống của nó.
Lục Vũ lưu ý thấy mệnh luân quấn bên trên Kim Đồng quả và Ngọc Nữ quả đã biến thành chín tia, nói rõ trong khoảng thời gian Lục Vũ rời đi thì bọn chúng đã phân biệt thôn phệ thêm hai mạng người.
Bề mặt hình cung bên trong Hắc Nguyệt quả đan xen chín đường cong, hình dạng phật ngồi rõ nét hơn trước đây nhiều, nó đang lóe ra đường vân màu đen mà mắt thường khó thấy được.
Đột nhiên Vạn Pháp Trì truyền tới một tin tức, ba trái chín.
Lục Vũ giật mình, chỉ thấy Hắc Vĩ hồ bắn tới như tiễn, vừa vặn rơi xuống trên Ngọc Nữ quả.
Lục Vũ cơ hồ phản ứng theo bản năng, cấp tốc xông tới.
Chỉ thấy Kim Đồng quả và Ngọc Nữ quả đồng thời rơi xuống, Hắc Vĩ hồ mục tiêu minh xác, há miệng nuốt Ngọc Nữ quả, thân thể không có chạm đến đất đen và nhánh lá cây, sau khi hạ xuống liền chạy nhanh như chớp.
Lục Vũ chần chừ một lát không bắt lấy Kim Đồng quả, nó rơi xuống đất đen thì biến mất trong chớp mắt.
(Làm mình nhớ đến quả nhân sâm trong truyện Tây Du kí ghê)))
“Gặp quỷ, thứ này thật đủ quái đấy.”
Lục Vũ không có cưỡng cầu, mục tiêu của hắn là Hắc Nguyệt quả, nó rơi xuống chậm hơn nửa nhịp.
Lục Vũ rất cẩn thận, không dám đụng đến đất đen lẫn gốc cây kia, lăng không tiếp được Hắc Nguyệt quả sau đó lăn ra ngoài mấy trượng.
Trái cây rơi xuống, mặt đất chấn động.
Phần mộ bị đất đen và gốc cây kia bao phủ đột nhiên hạ xuống lộ ra một lỗ đen, bên dưới phát ra âm thanh ầm ầm.
Lục Vũ giật nảy mình quay đầu nhìn hắc động kia, bên trong tuôn ra suối nước, biến thành một cái giếng sâu.
“Nó cứ thế bỏ chạy sao?”
Lục Vũ kinh ngạc, cảm giác tựa như một giấc mơ.
Nhìn Hắc Nguyệt quả trong tay, Lục Vũ lẩm bẩm: “Thứ này có thể ăn không?”
Tuy là Thánh Hồn Thiên Sư nhưng đây là lần đầu tiên hắn tiếp xúc với Hắc Nguyệt quả nên hắn tự nhiên cảm thấy do dự.
Thêm gốc cây kia quỷ dị như thế nữa nên Lục Vũ không dám tùy tiện nếm thử, sợ khéo quá hóa vụng.
Vạn Pháp Trì cảm ứng được lo âu trong lòng Lục Vũ, để hắn bỏ Hắc Nguyệt quả vào bên trong Vạn Pháp Trì.
Lục Vũ nghe lời làm theo, mật thiết lưu ý tình huống của Vạn Pháp Trì và Hắc Nguyệt quả.
Mặt ao sôi trào, vô số quang mang quấn quanh bên trên Hắc Nguyệt quả, rút ra hoàn chỉnh hư ảnh phật ngồi từ bên trong quả.
Trong đan điền Lục Vũ, linh chủng chấn động dẫn phát biến hóa của thiên mạch.
Bên trong Vạn Pháp Trì, hư ảnh phật ngồi đột nhiên lắc lư thật mạnh, ngay sau đó biến mất rồi xuất hiện bên trong thiên mạch.
Biến hóa như thế khiến cho Lục Vũ sợ ngây người, tại sao có thể như vậy chứ?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...