Lâm Nguyệt cuộn mình che bụng, dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn lên người thanh niên: "Biết tôi muốn gϊếŧ cậu, nên cố ý giả bộ rất có hứng thú kêu tôi dẫn cậu đi xem củ cải."
Trần Ngưỡng gật đầu, "Làm vậy để cho cô thả lỏng cảnh giác, tưởng rằng tôi là người rất dễ đối phó."
Lâm Nguyệt nhìn thiếu niên đang chống nạng từ phía sau lưng đi đến đứng cùng một chỗ với Trần Ngưỡng, lúc này cho dù có là một kẻ ngu đi nữa cũng biết hai người này ngay tại dưới mí mắt của cô ta phối hợp lẫn nhau, hơi thở của cô ta bắt đầu hỗn loạn:"Từ khi nào mà hai người các ngươi đã ngầm hiểu nhau như vậy? "
Trần Ngưỡng không trả lời mà nói: "Cô sợ cậu ấy, tôi sẽ cho cô toại nguyện, không mang cậu ấy theo, một mình đi cùng cô."
Lâm Nguyệt rũ mắt xuống: "Tôi đã bại lộ như thế nào?"
Trần Ngưỡng nói, "Sát ý."
"Tôi nghĩ rằng mình đã ẩn giấu đủ tốt."Lâm Nguyệt cười ha hả.
Từ nhỏ đến lớn, đây là lần đầu tiên Trần Ngưỡng động thủ với phụ nữ, một lúc lâu mới lên tiếng hỏi: "Tại sao?"
"Tại sao á?" Lâm Nguyệt đầy mặt chế nhạo, "Đây là nhiệm vụ sinh tồn, cậu hỏi tôi tại sao à, cậu đừng nói với tôi là cho tới bây giờ cậu cũng chưa nhận rõ nơi này là nơi nào đi? "
Trần Ngưỡng không bị cô chọc cho tức giận:" Tôi còn sống, cùng cô còn sống, có xung đột với nhau à? "
"Vốn là không có."Lâm Nguyệt chậm chạp không nói nữa, Trần Ngưỡng nhìn sang, thấy cô ta đột nhiên há to miệng ho ra một hạt nhỏ màu đen, giống như hạt của một loại cây nào đó.
Trần Ngưỡng mím chặt khóe miệng.
Lâm Nguyệt nhăn mặt nhìn chằm chằm hạt giống kia, lúc đang ngồi ở trên cỏ nghỉ ngơi cô ta đột nhiên phát hiện mình muốn nằm xuống đất, mới nhận ra bản thân mình đã biến dị.
Có lẽ là ngay từ khi mới đặt chân lên đảo cô ta đã bị nguyền rủa, nhưng vẫn luôn ẩn nấp trong cơ thể, bây giờ mới bộc phát ra.
Ngay sau khi lời nguyền rủa bộc phát ra, khác vọng đối với phân hoá học càng trở nên mạnh mẽ đến khủng khϊếp.
Lâm Nguyệt nhẫn nhịn cố gắng không ăn phân hóa học vì sợ Trần Ngưỡng sẽ ngửi thấy mùi, phát hiện cô ta đã bị l nguyền rủa, chắc chắn sẽ cho cô ta lên thớt.
Còn có thiếu niên tàn phế kia! Rõ ràng là không thể di chuyển bình thường, nhưng toàn thân dường như được bao quanh bởi một lớp sương mù đen đậm khiến cô ta sợ hãi vẫn phải tìm cách tách cậu ta ra khỏi Trần Ngưỡng.
Kết quả là cô ta đã đánh giá thấp sự cảnh giác của Trần Ngưỡng, là cô ta quá khinh địch.
Lâm Nguyệt nắm lấy hạt giống bóp nát, tự động nói cho Trần Ngưỡng biết: "Khi tôi bắt đầu ho ra vật này, tôi nghĩ rằng mình chết chắc rồi, cho đến khi tôi gϊếŧ chết hai ngư dân biến dị, chúng nó chết rồi cũng không biến thành thực vật, chỉ biến thành chất lỏng của nhựa cây."
Lâm Nguyệt lại ho ra hạt giống, khuôn mặt nhợt nhạt của cô ta nhẹ nhàng co giật, cực kì gắng sức kìm chế thứ gì đó:"Chúng nó là một loài biến dị khác, quái vật, chỉ cần bọn nó không bị người gϊếŧ chết, thì sẽ có thể sống như vậy mãi, sẽ không chết đi."
"Cậu nhìn chất lỏng trên người tôi có phản ứng như vậy, có nghĩa là cậu đã đoán được nguyên nhân rồi đi." Đôi mắt của Lâm Nguyệt chảy ra nước mắt sinh lý.
Trần Ngưỡng nhìn hạt giống nhỏ đang treo trên cằm cô ta, nó bị bao bọc bởi một lớp chất nhầy treo lủng lẳng ở đó.
Có màu nâu đỏ, giống như là hạt tiêu.
"Có phải anh đang suy nghĩ, còn chuyện gì mà tôi chưa nói xong đúng không?" Hơi thở của Lâm Nguyệt có chút khó khăn, cô hít một hơi thật mạnh rồi nói: "Đúng vậy, còn có, anh biết rất rõ đi, tại sao bọn chúng lại trở thành loại quái vật như vậy, là vì chúng nó ăn thịt người, uống máu người!"
"Tiếp theo là những chuyện anh chưa biết."Lâm Nguyệt nói tiếp,
"Cũng không nhất định anh sẽ không biết, tôi cứ nghĩ rằng anh là người đơn giản, nhưng tôi nhìn lầm rồi, tâm tư của anh ẩn sâu như vậy mà."
Trần Ngưỡng không thừa nhận cũng không phủ nhận.
"A Mậu nói với tôi, chúng nó ăn thật ra không phải là thịt người, mà là những người bị nhiễm bệnh, bọn họ chỉ là bệnh nhân chưa bắt đầu biến dị mà thôi, cho nên mới như vậy." Lâm Nguyệt hạ thấp giọng nói xuống, như sợ kinh động đến thứ gì, Nói: "Chỉ cần ngươi ăn thịt người chân chính, bệnh sẽ khỏi."
Nhìn thấy Triều Giản đi tới, Trần Ngưỡng nhanh chóng đi về phía cậu hai bước, cùng nhau đứng chung một chỗ.
"Nếu tôi đoán không sai, khi chúng ta lên đảo, toàn bộ ngư dân trên đảo đều đã không còn là con người nữa, không biết từ lúc nào bọn họ đều đã bị nguyền rủa." Lâm Nguyệt đột nhiên mỉm cười, mặt mày hiện lên vẻ phong hoa tuyết nguyệt, "Điều mà A Mậu không biết là vẫn còn có một con người chân chính ở đây, Trần Ngưỡng, anh nói xem cậu ta đang ở đâu? "
Trần Ngưỡng cảm thấy lớp vỏ bảo vệ của mình đã bị cạy ra, bị ác quỷ nhìn theo chằm chằm.
Lâm Nguyệt lau miệng, nằm úp sấp nói: "Nghĩ đến thật buồn cười, tôi và Trương Duyên thật ngu ngốc, lúc đó nghe anh nói anh ngửi được mùi của phân hoá học trong miệng những người biến dị kia, còn tưởng rằng anh bị trúng nguyền rủa, đề phòng chừng nào thì anh biến dị.
"
"Người trúng nguyền rủa là chúng tôi mới đúng, không phải anh" Lâm Nguyệt nhìn chằm chằm Trần Ngưỡng cười cười,"Anh đã sớm đoán được rồi đi."
Trần Ngưỡng bình tĩnh nói:"Cô làm sao có thể chắc chắn rằng tôi không bị trúng nguyền rủa? Có lẽ tôi chỉ là một loại đột biến nào đó không giống với tình huống của cô mà thôi."
"Ha, được rồi, cách nói này là Trương Duyên nghĩ ra cho anh đúng không, anh đã dùng quen chưa." Lâm Nguyệt cười lạnh, "A Mậu tình cờ nghe được một bí mật của các lão nhân trên đảo, thật ra trước khi cậu ta được sinh ra, trên đảo đã từng bùng phát loại dịch bệnh quái lạ này trên diện rộng, Thích Bà Bà đã có linh tính trước, mới sớm tích trữ phân hóa học, vì khi bị bệnh không ăn phân hóa học sẽ bị héo chết."
Cô ta tức giận nhìn chằm chằm sang đây, bộ ngực dưới lớp áo màu tím đậm phập phồng nổi lên một cách dồn dập:"Anh đã ăn bao giờ chưa? Anh không những không ăn, nhìn thấy còn mắc ói!"
Trần Ngưỡng thầm nghĩ, chỉ bằng A Mậu? Lâm Nguyệt của hiện tại không được tỉnh táo lắm tâm thần còn có vấn đề, nếu không sẽ không dễ bị cậu ta nắm mũi dắt đi như thế.
Đối phương đã hoàn toàn nắm chặt điểm yếu của Lâm Nguyệt, biết cô ta sợ nhất cái gì, muốn cái gì nhất, cô ta bây giờ cũng rất phù hợp để sập bẫy, chỉ cần nói vài lời là sẽ đem bí mật nói hết ra.
Trần Ngưỡng nói, "Cô có quan hệ sinh tử với A Mậu sao? Tin lời cậu ta như vậy."
"Tôi không tin cậu ta, hừ." Lâm Nguyệt cầm lấy thiết phiến rạch vào lòng bàn mình mấy đường, rồi đưa tay ra cho Trần Ngưỡng xem , "Anh nhìn thấy không, máu của tôi là cái dạng này này."
Vết thương vẫn là màu đỏ, nhưng màu sắc rõ ràng không đúng, máu đang chảy ra còn hoà cùng một loại chất nhầy không rõ.
Máu chảy ra từ ngón tay Lâm Nguyệt, không trực tiếp nhỏ giọt xuống đất, mà là kéo thành một sợi máu rất dài, trông rất đính dớp.
Trần Dương cảm thấy có chút buồn nôn.
.
"Còn anh thì sao, anh không ăn phân hoá học, không bị héo, cũng chưa chết, Cái này còn không thể chứng minh được điều gì nữa à," Lâm Nguyệt nhìn vết thương trong lòng bàn tay của mình, nói, "Anh dám rạch một đường vết thương trên người mình cho tôi xem không? Để cho tôi thấy máu của anh?Có dám không? "
Trần Ngưỡng sẽ không làm chuyện tự hại mình như vậy, anh rất sáng suốt mà bỏ qua vấn đề này: "A Mậu đang lừa cô, cậu ta muốn mượn tay cô gϊếŧ tôi."
Lâm Nguyệt đối với sự né tránh của anh cười ra tiếng.
Trần Ngưỡng lờ đi, tiếp tục nghiêm túc nói: "Trong hang đá có không gian chồng lên nhau, A Mậu biết được bí mật này, hẳn là cậu ta đã thấy Hoàng Thanh tiến vào hng đá trước, sau đó lại dẫn Chu Hiểu Hiểu tiến vào, để bọn họ không thể giải thích rõ ràng, cậu ta muốn chúng ta nghi kị lẫn nhau, tự người mình gϊếŧ người mình, mục đích của cậu ta cũng đã đạt được, đội chúng ta có bảy người lập tức mất đi hai người cùng một lúc.
"
"Vì vậy việc cô gϊếŧ Chu Hiểu Hiểu và Hoàng Thanh cũng là kế hoạch của A Mậu.
"Trần Ngưỡng nói.
Sự việc tự nhiên tiến triển tới không gian trùng điệp làm cho Lâm Nguyệt sửng sốt, nếu vậy thì thật oan uổng cho hai người kia cũng quá xui xẻo, cô ta khó khăn chống đất ngồi dậy, "Vậy cậu ta tại sao phải làm như vậy?"
Trần Ngưỡng nói, "Chúng ta là biến số trên đảo, cậu ta muốn loại bỏ chúng ta.
"
Lâm Nguyệt:"Cậu ta đã từng mang cơm đến cho chúng ta, muốn hại chúng ta, không phải là chỉ cần hạ thêm chút độc dược là được rồi sao? "
Trần Ngưỡng suy tư,"Có thể là có hạn chế.
"
Lâm Nguyệt cúi thấp đầu không nói, có vẻ như đã tin lời của anh.
"Đã tìm ra điểm giao thoa của không gian, chỉ cần đợi thời gian tới rồi đi vào, nhiệm vụ rất nhanh sẽ hoàn thành" Trần Ngưỡng tận dụng mọi thời cơ, nói ra mục đích của mình, "A Mậu là nhân vật chủ chốt, cô hãy nói cho tôi biết cậu ta rốt cuộc đang ở đâu, chúng ta nhất định phải tìm được cậu ta.
"
Lâm Nguyệt lấy bàn tay dính đầy máu và chất nhầy dính dấp vuốt vuốt tóc của mình:"Tôi đã nói với anh cậu ta biến thành củ cải là nói dối, cậu ta cũng chưa chết, nhưng lời nguyền trong cơ thể cậu ta đã bạo phát là sự thật, Tôi không biết cậu ta đã đi đâu, tôi đâu có quản, người biến dị rồi nói chết là chết ngay, ai biết được."
Trần Ngưỡng cảm thấy thật là phiền lòng, nỗ lực nói một hồi lâu như thế cố gắng muốn Lâm Nguyệt nói ra chỗ A Mậu, không ngờ lại là kết quả này, sắc mặt anh hơi trầm xuống:" Làm sao cô biết cậu ta biến dị?Rốt cuộc cô gặp cậu ta lần cuối cùng là ở đâu?"
"Tôi thấy cậu ta ngủ trong hố đất." Lâm Nguyệt chỉ nói ngắn gọn một câu, sau đó ngẩng đầu cầu xin, "Trần Ngưỡng, chỉ cần anh giúp tôi, một chút là được, anh cho tôi cắn vài miếng đi, tôi không muốn nhiều, như vậy tôi có thể giữ lại chút ý thức, sau đó tôi có thể trà trộn vào bên trong đám quái vật xuống núi, tiếp cận Thích Bà Bà."
Lời này nói ra tương đối đang khép nép, nhưng những gì vụt qua trong mắt cô ta là sự độc ác và không từ thủ đoạn nào.
Giống hệt khi cô ta gϊếŧ Chu Hiểu Hiểu và Hoàng Thanh.
Chỉ một ít thôi? Cắn mấy cái ? Như vậy còn không đủ nhiều à? Trần Ngưỡng nhẫn nhịn không lấy đinh sắt ra xử cô ta, dịch dịch về phía Triều Giản: "Trương Duyên không phải nói chỉ cần còn sống, coi như chỉ còn một hơi thở cũng sẽ có thể quay về thế giới thực đó sao, lại nói trở thành thực vật cũng không phải chết thật, chỉ là một loại sinh mệnh mới mà thôi."
"Sao có thể giống nhau được? Biến thành thực vật thì trở về bằng cách nào? "Lâm Nguyệt gắt gao túm chặt lấy tóc của mình, kéo căng da đầu thật mạnh, giả bộ ôn nhu thương lượng,
"Trần Ngưỡng, tôi cũng không phải muốn hoàn toàn áp chế nguyền rủa, tôi chỉ muốn duy trì hình dạng con người của mình, vậy tính khả thi quay trở về hiện thực sẽ lớn hơn một chút.
"
"Lần này cậu giúp tôi với, nếu lần sau chúng ta vẫn ở chung một đội, tôi.....!tôi.....!khụ ...hà hà......!"
Cổ họng Lâm Nguyệt như bị thứ gì đó chặn lại, nói không ra lời, cô ta hung hăng bóp lấy cổ họng chính mình, phút chốc phun ra một lượng lớn hạt giống.
Lít nha lít nhít dày đặc trên mặt đất.
Da đầu Trần Ngưỡng như sắp nổ tung, anh lại gần dựa sát người vào thiếu niên, bị gậy chống nạng đẩy ra một chút.
Hô hấp của Triều Giản nóng rực, giọng nói khàn khàn: "Tôi bị cảm, đừng lại gần, sẽ lây bệnh cho anh."
Trần Ngưỡng thấy cậu thờ ơ với những hạt giống đó như thế, trong lòng không khỏi bội phục vạn phần: "Đi thôi, chúng ta trở về hang đá, ở đây không có thuốc chỉ có thể dựa vào sức đề kháng của cậu để chống đỡ, đợi thoát ra ngoài rồi, chúng ta lập tức đi bệnh viện."
Thôi vậy, từ chỗ Lâm Nguyệt đào không ra ra tung tích của A Mậu, bọn họ tự mình đi tìm thì hơn.
Lại có tiếng nôn mửa, cùng với tiếng đào đất sột soạt, Lâm Nguyệt muốn đem mình và hạt giống chôn vào trong đất, thân thể của cô sẽ biến ra càng ngày càng nhiều hạt giống.
Chẳng mấy chốc chúng sẽ đâm chồi mọc ra những chiếc lá non.
Bước chân của Trần Ngưỡng không dừng lại, nếu không phải lúc trước vẫn luôn phòng bị Lâm Nguyệt, anh phản ứng đủ nhanh, đá một cước đủ chuẩn, thì thi thể của anh bây giờ đã lạnh ngắt còn bị người ta ngậm lung tung.
Người không phạm ta, ta không phạm người, nếu người phạm ta vậy thì đừng có trách.
Trần Ngưỡng đi được ba đến năm bước, giọng nói yếu ớt của Lâm Nguyệt vang lên từ phía sau: "Lần nhiệm vụ trước của tôi bên trong có một vị tiền bối, đó đã là lần nhiệm vụ thứ tư mà anh ấy đã làm, anh ấy nói trong mỗi một cái nhiệm vụ, có một người sẽ nhận được thông tin nhắc nhở, hoặc là gợi ý, Trương Duyên đã nhắc tới trong cuộc họp khi vừa mới lên thuyền, mọi người đều lắc đầu.
"
"Mấy người chúng tôi là thật sự không có, nhưng anh thì nói dối, lần này lời nhắc nhở nằm trong tay anh, đây là nguyên nhân tại sao anh lại không bị trúng nguyền rủa, bởi vì làm theo gợi ý nên tránh được!" Nói tới nữa câu sau, Lâm Nguyệt đã bắt đầu trở nên cuồng loạn.
Bước chân Trần Ngưỡng dừng lại, lúc ở trên thuyền, anh nhất thời muốn nói, nhưng không biết phải nói thế nào, chỉ là một miếng bánh mì đã bị tiêu hóa, không có cái gì khác.
Sau này là không dám nói, nếu như nói ra những người khác nhất định sẽ nghĩ đến tất cả bọn họ đều bị trúng nguyền rủa, chỉ có mỗi anh vẫn còn là người, hơn nữa sẽ không biến dị, vậy thì anh có thể sống đến tận bây giờ sao?
Chỉ là loại thông tin gì mà có thể liên kết đến miếng bánh mì khó ăn giống như cứt kia? Trần Ngưỡng cảm thấy lợi ích nhiều nhất nó cho anh là hiệu ứng miễn dịch đi, không khác mấy, đối với việc tránh né lời nguyền hay gì đó, hoàn toàn là nói bậy nói bạ.
Lâm Nguyệt không nói chuyện với Trần Dương nữa, mà nhìn người thiếu niên bên cạnh: "Anh ta cũng giấu cậu à?"
Triều Giản vẻ mặt hờ hững.
Lâm Nguyệt vươn hai cánh tay xuống đất không tự chủ được mà duỗi, đôi mắt sung huyết đỏ ngầu, nhìn thiếu niên mỉm cười chế nhạo: "Anh ta không nói với cậu ha."
"Hóa ra anh ta cũng không tín nhiệm cậu cho lắm, nên anh ta vẫn trơ mắt nhìn cậu trúng nguyền rủa, ha ha, tôi còn tưởng rằng ngươi hai người các ngươi tình cảm rất tốt cơ đấy."Lâm Nguyệt cười thương hại.
Trần Ngưỡng vốn đang nhìn chằm chằm Lâm Nguyệt đầy cảnh giác, nhưng khi nghe người đến cô ta nói như vậy, anh theo bản năng mà quay đầu nhìn về phía thiếu niên, gần như sốt sắng giải thích: "Cô ta đang khích bác ly gián làm chúng ta bất hòa, cậu đừng....."
Lời nói còn chưa dứt đã dừng lại, một cơn đau nhói ở bàn tay truyền tới.
Lâm Nguyệt gắt gao cắn vào tay Trần Ngưỡng! Nội tạng, xương cốt, máu thịt trong cơ thể cô ta như bị khoét rỗng biến thành một cái vỏ rỗng ruột, cả người nói là nhào tới cũng không đúng, phải nói là bay tới mới đúng, tốc độ nhanh đến đáng sợ.
Trần Ngưỡng đau tới mắt tối sầm lại, trước khi anh kịp phản ứng, một chiếc nạng đã vung về phía thái dương của Lâm Nguyệt, cô ta bị đánh bay ra ngoài, ngậm theo một mảnh thịt sống được xé ra từ mu bàn tay của Trần Ngưỡng.
Lâm Nguyệt không ngừng co giật, đang điên cuồng muốn nuốt xuống miếng thịt kia, lại thêm một chiếc nạng khác vươn tới, đập vào đỉnh đầu cô.
"Bang"
Cô ta hoàn toàn tắt thở.
Thịt trong miệng cũng rơi xuống mặt đất, kèm theo vài hạt giống nhớp nháp.
Triều Giản vẫn đang vung cây gậy của mình chuẩn xác đập vào đầu của Lâm Nguyệt, hết lần này đến lần khác một đường hạ xuống rất chính xác không hề lệch vị trí.
Tàn nhẫn , nham hiểm, độc tài, còn có, bạo ngược.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...