Thần Mộc Cào Bất Tận Full

Mạc Thiên Liêu nhìn Thái Thủy trong tay, im lặng sau một lúc lâu. Cái thứ này chính là linh trí tập trung đại trí tuệ thiên địa? Sao vẫn có cảm giác có chỗ nào đó sai sai.

“Sớm nói nó là phế vật rồi.” Thanh Đồng khinh thường nhìn cái miệng đang há to kia, ngẫm lại Mạc Thiên Liêu vì cái thứ như vậy mà ném mạng đi, thật sự là xấu hổ muốn chết.

“Meo meo à, cưng không thể nói như vậy,” Thái Thủy bay đến bên cạnh Thanh Đồng, dạo qua một vòng quanh y,“Đó là cưng còn chưa biết điểm ưu việt của anh đấy thôi.”

Nói rồi, miệng rộng đồi mồi nháy mắt biến thành một thanh trường kiếm, còn tự làm cho mình vỏ kiếm hoa lệ xứng tầm, rồi sau đó biến thành miệng nói:“Anh có thể biến thành phi kiếm.”

Nói xong, nháy mắt lại biến thành trường đao, biến thành cung tiễn, biến thành ám khí, vô luận biến thành cái gì, vẫn là vật cứng mang sắc đồi mồi, mỗi khi biến hình xong, lại biến thành miệng để giải thích:“Anh có thể biến thành trường đao, cung tiễn, ám khí vô địch, cái gì cần có đều có, chỉ có thứ cưng không thể nghĩ được, không có thứ anh biến không ra.”

Giọng nói Thái Thủy cực kỳ ầm ĩ, làm cho Thanh Đồng đau đầu, bị y nâng tay, một cái tát quất qua.

Thần khí đang nói đến hùng hồn nhất thời biến thành một mảnh lá rơi thê thê thảm thảm bay xuống dưới, thấy không ai vớt nó lên, liền bay trở về lại, trốn sau lưng Mạc Thiên Liêu, biến thành miệng tiếp tục dong dài không thôi:“Chủ nhân, tui nói cho anh nghe nè, mèo này không thể chiều được, phải dạy bảo thì mới có thể nghe lời, úi da, nóng nóng nóng!”

Mạc Thiên Liêu tóm cái miệng rộng kia lại, bóp ở trong tay, dấy lên mộc trung hỏa. Thần khí không ngại bất kỳ ngọn lửa nào, chỉ sợ mỗi mộc trung hỏa luyện thành nó.

Bị đốt một hồi, Thái Thủy thành thật, ỉu xìu biến thành một đóa hoa đồi mồi, nằm ở trên sàn thuyền bay, còn tung ra vài cánh hoa, làm bộ hoa tàn điêu linh, khó mà sống nổi.

Thanh Đồng nâng tay búng nó, thần khí lù lù bất động, cũng không nói, bĩu môi:“ Phế vật này lưu chuyển ở các phòng đấu giá suốt trăm năm, sợ là học thấu triệt mấy thứ giả dối của con buôn.”

Mạc Thiên Liêu đau đầu xoa xoa thái dương, như thế nào cũng không nghĩ tới Thái Thủy biến thành bộ dạng này, nhớ ngày đó hắn từ trong thiên tài địa bảo đào ra linh trí này, thì nó vẫn còn là một vầng sáng nho nhỏ thẹn thùng đó.

“Cũng không thể nói như thế được,” Thái Thủy thấy hai người nói chuyện, lại nhịn không được xen mồm,“Nhập thế xuất thế đều tu hành, con buôn có chỗ tốt của con buôn.”


Mạc Thiên Liêu tóm lấy cái miệng rộng ấy lại:“Gần đến tông môn, lúc có người không cho ngươi nói, cũng không cho lộn xộn.”

“Vậy tui biến thành cái gì?” Thái Thủy bay đến đỉnh đầu Mạc Thiên Liêu, thấy linh kiếm thuộc tính hỏa kia,“Chủ nhân, anh có tui rồi, thế vậy mà còn dám dùng linh khí khác sao! Đây là vị trí của tui!”

Ốc Vân Tông, im lặng an hòa như lúc xưa.

Thái Thủy bị chỉnh một hồi, thành thành thật thật biến thành một cái bảo hộ cổ tay đồi mồi, đeo trên cổ tay phải Mạc Thiên Liêu. Mạc Thiên Liêu vốn muốn đi bái kiến tông chủ trước, kết quả sư tôn nhà mình thẳng đường trở về Ốc Thanh Động, hắn chỉ đành cùng trở về.

“Sư tổ! Sư thúc!” Trong động đệ tử đời thứ hai đang cần cù chăm chỉ luyện kiếm, nhìn thấy Thanh Đồng nhất tề hành lễ, Thanh Đồng đầu cũng không gật trực tiếp hướng cung Thanh Ninh đi.

Mạc Thiên Liêu đi theo sau sư tôn, hơi hơi gật đầu với các đệ tử kia.

“Đó là, sư thúc?” Các đệ tử nhìn khí thế nam tử áo đen tăng một đoạn lớn, bọn họ nhớ rõ ba tháng trước lúc sư thúc rời đi vẫn chỉ là tu vi sơ kỳ trúc cơ đi? Nhìn tựa hồ……

“Sư thúc, đã kết đan ……” Tố Hằng tu vi tối cao trong nhóm đệ tử đời thứ hai liếc nhìn liền nhìn ra.

“Cái gì!” Mọi người sửng sốt vô cùng, điều này sao có thể đâu? Dù có là thiên tài đi chăng nữa, cũng không khả năng ba tháng đã kết đan!

“Sư huynh, huynh nhìn lầm rồi!”

“Làm sao có thể được, hắn là song linh căn!” Có đệ tử đời thứ hai không phục, một song linh căn làm sao có thể so với siêu việt thiên linh căn, không đến hai năm đã kết đan, gạt người đúng không? Cái tên thiên linh căn cùng nhập môn với Mạc Thiên Liêu đến nay còn chưa tới trúc cơ đó!


Đi vào rừng trúc phía trước cung Thanh Ninh, nghe được thanh âm răng rắc răng rắc, một con hổ vằn nằm ngửa trên sàn, ôm một cây trúc cắn say sưa, ống trúc thô thô kia đã bị cắn ra lông. Một con hỏa hồ li ngồi xổm bên cạnh hổ, bất đắc dĩ nhìn hắn:“Mạnh Hổ, ngươi có nghe ta nói chuyện hay không?”

Con hổ mập ngưỡng đầu, đảo mắt nhìn hồ ly:“Nghe được, thế nhưng sư tôn ta chưa trở về, chuyện đại hội ba phái này, không có sư tôn dẫn đi, sao ta tự mình đi được?”

“Sư tôn ta cùng sư thúc Huyền Cơ đều sẽ đi, Ốc Thanh Động hiện tại chỉ có một mình ngươi, ngươi không đi ai đi?” Hỏa hồ li nâng vuốt, vỗ vỗ đầu hổ mập,“Quyết định như vậy đi.” Nói xong, liền xoay người rời đi.

“Ấy, Viêm Liệt sư huynh.” Hổ mập đứng lên, nhào qua ngăn lại đường đi hỏa hồ li, ai ngờ nhào lên quá nhanh, bị vấp món đồ chơi ống trúc của mình, lập tức bổ nhào vào đè bẹp hỏa hồ li dưới thân.

Hỏa hồ li giãy dụa không ra, một luồng sáng hồng lóe lên Viêm Liệt, mặc đạo bào tay rộng màu đỏ xuất hiện dưới thân hổ, nâng tay chuẩn bị lôi hổ mập qua một bên.

Lúc Thanh Đồng cùng Mạc Thiên Liêu đi tới, nhìn thấy chính là một cảnh như vậy.

Hổ vằn dài hơn một trượng, đè nam tử mắt hoa đào dưới người, tư thế cực kỳ bất nhã.

Mạc Thiên Liêu giật giật khóe miệng:“Hai vị sư huynh, quấy rầy.”

Một tay Viêm Liệt đẩy hổ mập ra, đứng lên, vội ho một tiếng, khom người hướng Thanh Đồng hành lễ:“Sư thúc trở lại.”

“Ừ,” Thanh Đồng lên tiếng, ngồi xuống xích đu,“Đi nói với sư phụ ngươi một tiếng.” Ngụ ý, chính là y không định đi bái kiến tông chủ.

Viêm Liệt theo thói quen đáp:“Hôm nay tới là vì chuyện đại hội ba phái, vừa khéo sư thúc trở lại, còn thỉnh sư thúc cho biết.”


Thanh Đồng hơi hơi nhíu mày, đại hội ba phái, chính là thịnh hội ba tông môn lớn tụ họp, bình thường là mỗi trăm năm mới có một lần, tính tính thời gian, xác thật cũng nên đến:“Lát nữa bổn tọa sẽ thương lượng cùng Thiên Lang.”

“Vâng.” Viêm Liệt cung kính đáp, đứng dậy cáo lui.

“Sư tôn!” Con hổ mập tới gần lên xích đu, lại gần sư tôn, cọ đầu trên mu bàn tay.

Thanh Đồng nâng tay cho hắn một bàn tay, đưa bạch hồ ly bên trong vòng tay ra, đặt trên đầu hổ.

Hổ mập sửng sốt, cố sức giương mắt nhìn đám lông màu trắng trên đầu:“Sư tôn, cái này giao cho tông chủ hay là trực tiếp đưa Viêm Liệt?” Chung quy đây là một con hồ ly.

Tiểu hồ ly đương nhiên có thể nghe hiểu lời hổ mập nói, thấy vậy lập tức nhảy xuống, biến thành thiếu niên áo trắng, phù một tiếng quỳ trên mặt đất, vin đầu gối Thanh Đồng:“Để ta cùng ngài đi, xin ngài đừng đem ta tặng người.”

Bạch hồ ly là ôm lòng tình nguyện bị đại yêu ăn cũng không làm linh sủng cho người khác, nơm nớp lo sợ theo Thanh Đồng chạy lâu như vậy, chợt nghe nói muốn đưa cậu cho người khác, nói cái gì cũng không chịu.

“Nhưng ngươi là hồ ly.” Hổ mập vây quanh thiếu niên dạo qua một vòng, trong Ốc Thanh Động chỉ có hổ, đương nhiên, còn có bàn cào, nuôi hồ ly không thích hợp lắm.

“Trước nuôi đã, sau rồi nói tiếp.” Thanh Đồng phẩy tay, lắc lắc gáy thiếu niên, lại biến nó thành hồ ly, ném tới đỉnh đầu hổ mập.

Hổ mập nghiêng nghiêng đầu, cảm giác cục lông trên đầu đang lạnh run, rất đáng thương, liền không nói gì nữa, nhấc chân chuẩn bị đãi hồ ly đi ăn chút hịt, đột nhiên nghe được một tiếng “Cạch”, cúi đầu, nhìn thấy một cái kẹp bẫy hổ* màu đồi mồi đang chuẩn bị đóng lại, một chân trước của nó khéo sao đạp ngay giữa cái kẹp đó.

“Grao –” Hổ mập dọa nhảy dựng, nhảy mạnh qua một bên.

“Ấy dà da, bị dọa rồi.” Kẹp bẫy hổ biến thành một cái miệng rộng, há há cười nhạo hắn.

Mạc Thiên Liêu nâng tay triệu hồi Thái Thủy quấy rối về:“Vừa rồi ta nói như thế nào?”


“Anh nói là không được nói chuyện trước mặt người khác, đây cũng không phải người, là hổ.” Thái Thủy đảo quanh tay Mạc Thiên Liêu, thấy hổ mập hiếu kỳ nhìn nó, liền lại biến thành kẹp hổ, cạch cà cạch cạch bay đi cắn hắn.

Hổ mập sợ tới mức dựng thẳng đuôi, đầu đội hồ ly chạy như bay.

Mạc Thiên Liêu xoa xoa thái dương, quay đầu nhìn sư tôn, phát hiện Thanh Đồng không biết khi nào đã ngủ. Thở dài, gọi thị nữ lấy thảm đến đắp cho y.

“Mèo này thật xinh đẹp, so với vài lô đỉnh tui thấy ở phòng đấu giá thì còn đẹp hơn.” Thái Thủy không biết khi nào đã bay trở về, lượn ở sau Mạc Thiên Liêu chậc chậc cảm thán.

“Em ấy vì ta mà xé rách thần hồn, ngươi có biết biện pháp gì tu bổ không?” Mạc Thiên Liêu nâng tay, nhẹ nhàng vén tóc trên gương mặt mỹ nhân qua một bên, sau đó nắm cái miệng đang lơ lửng giữa không trung vào bàn tay, thấp giọng hỏi.

Miệng rộng giãy dụa, ý đồ trốn thoát lòng bàn tay tùy thời sẽ phóng hỏa thiêu mông nó:“Anh cho tui ăn Cửu Hồn tinh, tui liền nói cho anh.”

_____________

Tác giả có lời muốn nói: Vở kịch nhỏ:

Tiểu hồ ly: Ta muốn ở lại chỗ này

Đại thấp huynh: Không được, nơi này chỉ dưỡng hổ

Tiểu hồ ly:[ chỉ Thợ Mộc ] vậy hắn là cái gì?

Đại thấp huynh: Hắn là bàn cào của hổ

Thợ Mộc:……


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui