Trên cánh cửa thanh đồng đó
khảm vài trăm viên Địa Châu lấp lánh ánh sáng, giống như những vì sao
trên bầu trời vậy, toả ra đại địa chi khí nồng hậu.
Ninh Tiểu Xuyên tu luyện Địa Kinh, rất nhạy cảm với đại địa chi khí, có
thể nhìn thấy rõ từng đường mạch trong Địa Châu, từng đường tơ vàng nhỏ
xíu đang lưu động bên trong Địa Châu.
Với Ninh Tiểu Xuyên mà nói, Địa Châu là khôi bảo vô giá, bình thường muốn tìm một viên cũng khó như lên trời.
Cùng lúc đó, ánh sáng trên người Hoa Thanh Liên càng thêm sáng chói, có thần lực toả ra, hắn đang tìm cách mở cánh cửa.
Đại Càn hoà thượng thấy Hoa Thanh Liên toàn thân được bọc trong thần quang thì khựng người, rồi lộ thần sắc chấn kinh.
Đại Càn hoà thượng hai tay chắp lại:
- A di đà Phật, không ngờ tiểu thí chủ lại chính là thần linh chuyển thế, hãy nhận của lão nạp một lạy!
Hai tay Đàn Càn hòa thượng chắp lại, lạy Hoa Thanh Liên.
Hoa Thanh Liên lúc này, mái tóc tung bay, làn da lấp lánh, răng trắng
môi hồng, thật sự thánh khiết diễm lệ đến cực điểm. Nếu hắn là nữ tử thì chắc chắn còn hơn cả Quang Minh Thánh Nữ vài phần, khiến cho vô số
thiên chi kiêu nữ phải tự thấy hổ thẹn không bằng.
Hoa Thanh Liên sững người, nghiêm túc nói:
- Đại sư không cần hành lễ, nếu ta đã chuyển thế thì có nghĩa đây là
cuộc đời mới, cho dù kiếp trước là thần linh thì cũng đã tan thành mây
khói. Kiếp này phải tu luyện lại từ đầu. Giờ chúng ta đều là nhục thân
phàm thai, không có phân biệt tôn ti cao thấp.
Nếu là một vị thần linh hạ phàm thì chắc chắn sẽ khiến chúng sinh thiên hạ đều phải quỳ dưới đất.
Một vị thần linh chuyển thế đương nhiên rất không tầm thường, nếu ra đời trong một thế gia Viễn Cổ nào thì vào thời khắc sinh ra tất cả mọi
người đều phải hành lễ, cho dù là lão tổ tông trong tộc cũng phải quỳ.
Dâng hương tế tự, cả tộc quỳ bái.
Đó chính là sự kính sợ đối với thần linh!
- Không hổ là chân thần chuyển thế, tâm cảnh hơn xa bần tăng!
Đại Càn hoà thượng vô cùng nghiêm túc nói.
- Thần linh chuyển thế?
Ninh Tiểu Xuyên vốn đang chú ý tới những viên Địa Châu trên cánh cửa,
giờ nghe thấy thế, lập tức nhìn về phía Hoa Thanh Liên, cũng rất kinh
ngạc.
Hắn đã biết truyền thuyết về thần linh chuyển thế, nhưng chúng thực sự quá hư ảo, chỉ ghi chép trong những điển tích cổ xưa.
Hơn nữa, một số thần linh chuyển thế trong truyền thuyết biểu hiện ra
thiên phú siêu phàm. Nhưng cuối cùng đều được chứng thực không phải thần linh chuyển thế thực sự mà chỉ là mọi người phán đoán.
Giống như Thiên Hoàng thái tử, khi ra đời đã dẫn đến sự thay đổi của
thiên tượng, mọi người đều cảm thấy hắn chính là thần linh chuyển thế,
có kiếp trước rất không tầm thường. Nhưng Ninh Tiểu Xuyên cảm thấy Thiên Hoàng thái tử quá nửa không phải, nếu không thì khi tranh đoạt Tam Giáp hắn không thể không dám chiến đấu với Tuyết Linh Hư.
Với tâm tính của một thần linh chuyển thế, dù kẻ địch có mạnh tới mức nào cũng tuyệt đối không rút lui.
Trên thực tế, gặp một vị thần linh chuyển thế thật ra là một việc khá chấn động.
Giống như đột nhiên biết người bằng hữu nào đó của mình lại là Phật Tổ chuyển thế vậy. Sức chấn động khá là kinh người.
Hơn nữa thần linh chuyển thế vốn không phải việc tầm thường, không chỉ
giữ lại chút thần lực, hơn nữa còn có một phần ký ức thần linh, khi tu
vi tăng dần ký ức sẽ trở nên rõ ràng hơn.
Có ký ức của thần linh, chỉ cần tuỳ ý chỉ điểm một câu, cho dù là Thiên Nhân hay Chân Nhân cũng nhận được lợi ích không nhỏ.
- Không phải chỉ là một vị thần linh chuyển thế hay sao, giờ ngươi đã tu luyện ra Thần Ma Chí Tôn Thể, thành tựu sau này chưa biết chừng còn hơn cả thần linh chuyển thế.
Thiên Đế Nhận nói.
Ninh Tiểu Xuyên khá tò mò về thần linh chuyển thế, rất muốn biết rốt cuộc họ cường đại tới mức nào?
Ninh Tiểu Xuyên tự tin, khi chiến đấu, trong cùng cảnh giới thì thần linh chuyển thế chưa chắc đã là đối thủ của hắn.
Lấy Địa Châu trước đã.
Với Ninh Tiểu Xuyên mà nói, không việc gì quan trọng hơn nâng cao tu vi bản thân.
Hắn lập tức lấy Thiên Đế Nhận nạy Địa Châu trên cánh cửa.
Cánh cửa thanh đồng được bảo vệ bởi một sức mạnh rất lớn, cho dù dùng
Thiên Đế Nhận cấp chí tôn hoàng khí muốn nạy cũng rất mất sức. Ninh Tiểu Xuyên mất hơn nửa ngày mới cạy được một viên Địa Châu.
Dù chỉ một viên cũng khiến Ninh Tiểu Xuyên sung sướng không thôi. Nếu ăn nó có thể rút ngắn được nửa năm tu luyện.
Hoa Thanh Liên và Đại Càn hoà thượng đều đang nghiên cứu cách mở cánh
cửa kia. Họ đoán phía sau cánh cửa này chắc chắn là một bí mật rất lớn,
cũng có thể là một bảo tàng Viễn Cổ, cất giấu vô số thần bảo.
Nhưng dù với thần lực của Hoa Thanh Liên cũng chỉ có thể tách người hắn
ra khỏi cánh cửa một mét. Năng lượng bên trong vẫn đang hút họ vào.
Chỉ động một ngón tay thì bọn họ cũng đã tiêu hao một lượng lớn nguyên khí.
- Ninh công tử, ngươi đang làm gì đấy?
Hoa Thanh Liên chú ý tới Ninh Tiểu Xuyên, tò mò hỏi.
Đại Càn hoà thượng cũng nhìn Ninh Tiểu Xuyên, lắc đầu thở dài:
- Đúng là quá tham lam, ngay cả ngọc trên cánh cửa cũng không tha… Ủa,
đại địa chi khí thật đậm nha.. Dường như đây chính là Địa Châu trong
lòng đại địa…
Đại Càn hoà thượng lộ vẻ cuồng hỷ, lấy ra Kim Cương Chử có phần đuôi sắc nhọn, bắt đầu nạy Địa Châu.
Thứ bảo vật này có thể gặp mà không thể cầu, lấy được một viên là có thể bán được giá trên trời.
Phát tài to rồi!
Đúng lúc Ninh Tiểu Xuyên nạy được viên Địa Châu thứ hai thì hắn chú ý
tới một viên bảo thạch hình thoi to cỡ nắm tay phía trên đỉnh đầu mình.
Hắn có thể cảm nhận được rõ ràng thứ đại địa chi khí toả ra từ viên bảo
thạch đó lớn hơn cả vài chục lần, thậm chí cả trăm lần so với Địa Châu.
Viên bảo thạch hình thoi kia có màu vàng thẫm, to bằng bàn tay, khảm trong hốc mắt của con quái thú trên cánh cửa.
Bên hốc mắt kia cũng khảm một viên bảo thạch tương tự.
- Đó là Địa Tinh, bảo bối
quý hơn cả Địa Châu. Ở đây lại có những hai viên. Ninh Tiểu Xuyên, nhất
định phải lấy được một viên, rất có ích cho ngươi tu luyện Địa Kinh.
Thiên Đế Nhận phấn khích.
Căn bản không cần Thiên Đế Nhận nhắc nhở, Ninh Tiểu Xuyên đã bò lên phía đầu của con quái thú kia bắt đầu nạy viên bảo thạch đó rồi.
Đàn Càn hòa thượng thấy Ninh Tiểu Xuyên đang nạy viên bảo thạch trong
hốc mắt bên trái của con quái thú cũng lập tức bò lên, động tác rất
nhanh nhẹn, nháy mắt đã ở bên cạnh Ninh Tiểu Xuyên, dùng Kim Chưởng Chử
cạy viên bảo thạch bên hốc mắt phải con quái thú.
- Ra chỗ khác, hòa thượng ngươi lấy bảo thạch làm gì?
Ninh Tiểu Xuyên xích người sang bên phải đẩy Đàn Càn hòa thượng ra.
Đàn Càn hòa thượng dùng mông đẩy ngược lại Ninh Tiểu Xuyên.
Hai người đều dùng chiến khí cạy Địa Tinh trong mắt quái thú. Đàn Càn
hòa thượng lộ hai cánh tay đầy mỡ lực lưỡng, rất dụng sức, cạy mà tia
lửa tóe ra, rất nhanh viên Địa Tinh đã rơi ra.
Tay hòa thượng này cũng thật cừ, Ninh Tiểu Xuyên dùng Thiên Đế Nhận cấp
chí côn hoàng khí mà còn không nhanh bằng hắn, cạy được Địa Tinh sau hắn một bước.
Đàn Càn hòa thượng cầm Địa Tinh trong tay không ngừng vuốt ve, cười như Phật Di Lặc:
- Đồ tốt! Chẹp chẹp! Đúng là bảo bối, bán đi sẽ xây được rất nhiều tự miếu! Phật tổ từ bi!
Ninh Tiểu Xuyên nhìn Kim Cương Chử của hắn:
- Hòa thượng, Kim Cương Chử của ngươi là một món chí tôn hoàng khí à?
Đàn Càn hòa thượng cạy được Địa Tinh rất nhanh, nếu không phải có chí tôn hoàng khí thì sao có thể nhanh hơn cả Ninh Tiểu Xuyên?
Đàn Càn hòa thượng trợn mắt, nhét Kim Cương Chử vào trong người, cảnh giác nói:
- Ninh thí chủ, nhãn quang của ngươi cũng quá độc đấy, cái này chính là
trấn cung chi bảo của Đại Nhật Cực Lạc Cung, Thánh Địa Phật môn tây
phương, tên là Phật Nộ Thánh Chử. Đúng là chí tôn hoàng khí, được Phật
pháp của các đời cao tăng Đại Nhật Cực Lạc Cung tẩy rửa, không chỉ có
thể trừ ma diệt yêu mà còn có thể tịnh tâm an thần.
- Không phải bần tăng nói khoác, Phật Nộ Thánh Chử một khi công kích thì có thể hủy diệt cả một nền văn minh nhân loại. Có một chiếc Phật Nộ
Thánh Chử là có thể xưng bá Bắc Cương, không ai địch lại được.
- Ninh thí chú, chiếc Phật Nộ Thánh Chử này và thí chú có duyên lắm. Nếu ngươi thật lòng muốn thì bần tăng có thể cố cầm lòng mà bán rẻ cho
ngươi một vạn viên địa phẩm huyền thạch.
Đàn Càn hòa thượng không ngừng lắc đầu, tỏ vẻ vô cùng không nỡ.
- Đừng có bị lão trọc này lừa, nó căn bản không phải chí tôn hoàng khí
mà chỉ là Kim Cương Chử bình thường thôi, còn chưa phải nhất phẩm huyền
khí. Lão trọc này rất có vấn đề, dùng một món Phật khí bình thường cũng
có thể cạy được Địa Tinh, tu vi của hắn tuyệt đối không đơn giản.
Thiên Đế Nhận nói.
Thiên Đế Nhận là chí tôn hoàng khí, rất nhạy bén với các loại binh khí.
Kim Cương Chử của Đàn Càn hòa thượng có phải chí tôn hoàng khí hay không đương nhiên nó biết rõ hơn ai hết.
Nghe Thiên Đế Nhận nói vậy, Ninh Tiểu Xuyên thầm chửi Đàn Càn hòa thượng vài chục lượt, lão trọc này thật biết giả vờ, nhìn thành thực lắm nhưng chuyên làm những việc gian trá, lừa người không chớp mắt.
- Khụ khụ, đại sư, trong tay vãn bối không có nhiều huyền thạch như
vậy, thật sự không mua được chí tôn hoàng khí. Xem ra vãn bối và Phật Nộ Thánh Chử hữu duyên vô phận rồi.
Ninh Tiểu Xuyên cười nói.
- Không sao. Bần tăng cũng không phải người tham tiền tài, nếu thí chủ
không đủ thì có thể viết giấy nợ. Sau này trả dần cũng được.
Đàn Càn hòa thượng cười.
- Không cần, thật sự không cần.
Ninh Tiểu Xuyên từ chối.
Đàn Càn hòa thượng nói:
- Nhận đi mà. Phật Nộ Thánh Chử thật sự rất có duyên phận với Ninh thí
chủ. Người khác đợi một nghìn năm cũng khó có cơ duyên. Nếu Ninh thí chủ chê giá quá đắt thì chúng ta có thể thương lượng thêm mà.
Đúng lúc Đàn Càn hòa thượng không ngừng quảng cáo Phật Nộ Thánh Chử thì
một viên Địa Châu trên cánh cửa bỗng bắt đầu men theo đường hoa văn và
sắp xếp lại.
Giống như quân trên bàn cờ, bắt đầu di chuyển thay đổi vị trí.
Địa Châu và Địa Tinh trong tay Ninh Tiểu Xuyên và Đàn Càn hòa thượng
không ngừng động đậy khiến tay cả hai phát đau, dường như muốn bay khỏi
tay họ.
Uỳnh!
Đột nhiên sâu trong lòng đất vọng ra tiếng nổ lớn.
Cánh cửa đột nhiên mở ra, bên trong là một khoảng không gian mù mịt, hàn khí lạnh lẽo tỏa ra, tạo thành một lớp băng sương trên người bọn Ninh
Tiểu Xuyên.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...