Mộc Lam đại sư cười mỉa mai, nói:
- Kim Phong Dịch là đệ tử của ngươi, Mục Thành là đồ tôn của Tiết lão bà tử. Hai người bọn họ đều chưa từng luyện chế ra Nhân cấp đan, phái hai người bọn họ đi, ngày mai nhất định sẽ thua, đến lúc đó nhất định sẽ làm mất sạch thể diện của Thiên Đế Sơn chúng ta, Kim Tam Phiên à, lão tử đấu khẩu với ngươi là một chuyện, còn danh dự của Thiên Đế Sơn thì lại là chuyện khác.
Lão giả kia tên là “Kim Phan”, cùng tề danh với Mộc Lam đại sư, đều là một trong bốn vị thủ tịch Đại Dưỡng Tâm Sư.
Kim Phan đại sư nói:
- Lão phu tất nhiên biết rõ ngày mai bại nhiều thắng ít, thế nhưng có biện pháp sao? Trong đám người trẻ tuổi của Thiên Đế Sơn, ngoại trừ Kim Phong Dịch và Mục Thành ra, còn có thể tìm được người thứ ba là Đại Dưỡng Tâm Sư ư?
- Ngươi bị mù sao?
Mộc Lam đại sư nhìn thoáng qua Ninh Tiểu Xuyên, thản nhiên nói.
Kim Phan đại sư nhìn chằm chằm Ninh Tiểu Xuyên, ánh mắt đột nhiên sáng rực, sau đó lại lắc đầu, nói:
- Ta nghe nói Ninh Tiểu Xuyên gần hai mươi tuổi đã trở thành Đại Dưỡng Tâm Sư, hơn nữa tu vi Võ Đạo cũng rất cao, được vinh dự là thiên tài Dưỡng Tâm Sư vạn năm khó gặp. Thế nhưng, Ninh Tiểu Xuyên mới trở thành Đại Dưỡng Tâm Sư nửa năm mà thôi, trình độ tuyệt đối không thể sánh bằng Kim Phong Dịch và Mục Thành.
Mộc Lam đại sư lắc đầu, nói:
- Nói ngươi trầm mê nữ sắc ngươi còn không tin, thì ra đầu ngươi cũng trở thành đầu heo rồi…
- Ngươi nói ai trầm mê nữ sắc? Ngươi nói đầu ai là đầu heo?
Kim Phan đại sư tức giận đến mức muốn giật rụng cả tóc, đứng bật dậy, muốn xông lên ẩu đả với Mộc Lam đại sư.
Ngự Thiến Thiến cũng há hốc mồm, đây là Thánh Địa của Dưỡng Tâm Sư? Đây là thủ tịch Đại Dưỡng Tâm Sư đức cao vọng trọng?
Ninh Tiểu Xuyên thì lại rất hứng thú nhìn hai vị đại sư, cũng không tiến lên khuyên can.
Mặc dù hai người rất huyên náo, thế nhưng lại không thật sự tức giận, rất hiển nhiên bọn hắn ẩu đả như vậy cũng không phải là lần đầu.
- Nghe ta nói xong đã!
Mộc Lam đại sư nói:
- Kim Phong Dịch và Mục Thành đều đã hơn bốn mươi tuổi rồi, cho dù thắng cũng là thắng không vẻ vang. Nếu như thua, chúng ta lại càng mất thể diện hơn. Thế nhưng, Ninh Tiểu Xuyên chỉ mới hai mươi tuổi, cho dù thua thì chúng ta vẫn có thể diện. Còn nếu như thắng thì… hắc hắc, còn không phải càng tăng thể diện của Thiên Đế Sơn chúng ta sao?
Nghe thấy Mộc Lam đại sư nói vậy, Kim Phan đại sư cũng lộ ra thần sắc trầm tư, có chút động tâm, sau đó nhìn Ninh Tiểu Xuyên, nói:
- Nếu để ngươi luyện chế cao cấp đan, tỉ lệ thành đan của ngươi cao bao nhiêu?
Ninh Tiểu Xuyên nói:
- Hồi bẩm tiền bối, lúc vãn bối là Dưỡng Tâm Sư cao cấp, tỉ lệ luyện chế cao cấp đan là bảy thành. Bây giờ, đạt tới cấp bậc Đại Dưỡng Tâm Sư, mặc dù không nói là tỉ lệ là mười thành nắm chắc, nhưng chín thành thì vẫn có.
Ánh mắt Kim Phan đại sư có chút ngưng tụ, khẽ gật đầu, lấy trong vòng càn khôn trên cổ tay một viên huyền đan màu vàng lớn bằng ngón cái, đưa cho Ninh Tiểu Xuyên, nói:
- Nói cho ta biết, thành phần của viên đan dược này là gì?
Ninh Tiểu Xuyên nhận lấy viên Huyền dược màu vàng, khẽ ngửi một cái, sau đó nhắm mắt lại, nói:
- Trong viên Huyền đan cao cấp cực phẩm này, có tổng cộng ba loại chủ dược, Phi Long Tu 800 năm, Hà Giới 800 năm và Huyết Thanh Mộc. Ngoại trừ ba loại chủ dược ra, còn có tám loại phối dược, Dưỡng Tâm thảo, Hàn Tâm tuyền, Hà Giới Tử Ngẫu, Thiên Long Thảo, Cổ Âm Hắc Thạch, Giao Lân, Thắng Xà đảm, Thiên Ma diệp.
Bốn thiếu nữ sau lưng Kim Phan đại sư đều hơi kinh hãi, đôi mắt đẹp nhìn chằm chằm Ninh Tiểu Xuyên, quả thực quá lợi hại, chỉ ngửi một cái dã nói ra chủ dược và phối dược của “Long Tu đan”, thậm chí còn nói ra số năm của mỗi loại dược liệu.
Phải biết rằng, Long Tu đan chính là Huyền đan cao cấp mà Kim Phan đại sư nghiên cứu ra, Ninh Tiểu Xuyên căn bản không thể biết được đan phương của Long Tu đan này.
Nếu đổi lại là các nàng, cho dù để các nàng nghiên cứu ba ngày, cũng chưa chắc có thể lý giải Long Tu đan một cách thấu triệt như vậy.
Cùng là thiên tài Dưỡng Tâm Sư thế hệ trẻ, tại sao hắn lại lợi hại như vậy?
Ngay cả Kim Phan đại sư cũng lộ vẻ mừng rỡ, không ngờ Ninh Tiểu Xuyên lại thật sự nói ra được chủ dược và phối dược của Long Tu đan, đây tuyệt đối không phải là trình độ mà Đại Dưỡng Tâm Sư bình thường có thể làm được.
Ninh Tiểu Xuyên tiếp tục nói:
- Dựa theo các loại dược liệu phối hợp mà xét, tác dụng của viên cao cấp đan này chủ yếu là trị thương và tăng cường thể chất của tu sĩ. Đan dược nghiên về tính lạnh, lúc luyện chế, trước hết cho phối dược vào, cuối cùng mới bỏ chủ dược Phi Long Tu vào. Ta cảm thấy, luyện chế viên đan dược này, trọng yếu nhất là phải khống chế hỏa diễm, đặc biệt là lúc bỏ Phi Long Tu vào, nếu như nhiệt độ của hỏa diễm yếu đi một chút, cả lô đan dược sẽ bị hủy. Đại sư, không biết vãn bối nói có chính xác không?
Kim Phan đại sư còn chưa mở miệng thì Mộc Lam đại sư đã ngẩng đầu cười ha hả, nói:
- Kim Tam Phiên, ngươi còn muốn khảo thí đồ đệ của ta nữa không? Hắn chỉ ngửi một cái đã thiếu chút nữa viết ra đan phương của ngươi rồi. Đệ tử Kim Phong Dịch của ngươi có bản lĩnh này không?
Thần kỳ chính là Kim Phan đại sư cũng không tranh luận với Mộc Lam đại sư, ngược lại còn lộ ra nụ cười như hồ ly, híp mắt nói:
- Ninh Tiểu Xuyên, ngươi thấy bốn nữ đệ tử sau lưng lão phu thế nào? Nếu ngươi chịu làm môn hạ của lão phu, lão phu sẽ tặng toàn bộ bốn người bọn họ cho ngươi.
Gương mặt Mộc Lam đại sư lập tức nổi đầy gân xanh, chửi ầm lên:
- Con bà ngươi, đào góc tường cũng không thể trắng trợn như vậy được. Lão tử đang đứng ở đây, ngươi cho rằng ta là người chết sao?
Kim Phan đại sư cười vui vẻ nói:
- Người luôn tiến lên chỗ cao, nước thì chảy về chỗ thấp. Ninh Tiểu Xuyên, nếu ngươi gia nhập làm môn hạ của ta, muốn Huyền thạch có Huyền thạch. Muốn mỹ nhân có mỹ nhân. Muốn luyện đan thì thông linh kỳ dược tùy thời có thể cung ứng cho ngươi. Hơn nữa, lão phu còn có thể điều động cao thủ hàng đầu trong tộc chuyên môn bảo vệ ngươi, quên nói cho ngươi biết, lão phu chính là người của Kim tộc, một trong ba đại thế gia của Thiên Xu Đại Đế quốc. Tộc Vương của Kim tộc hiện nay, chính là em ruột của ta. Hắc hắc…
Thì ra Kim Phan đại sư là huynh trưởng của Tộc Vương Kim tộc, khó trách lại giàu có nứt vách như vậy.
Mộc Lam đại sư cũng có chút lo lắng, thế lực bối cảnh của Kim Phan đại sư quả thực rất cường đại, có tiền có thế, vạn nhất Ninh Tiểu Xuyên thật sự động tâm thì sao?
Trên mặt Ninh Tiểu Xuyên lộ ra nụ cười vui vẻ, không nhanh không chậm cúi đầu với Kim Phan đại sư, nói:
- Đại sư đã quá xem trọng vãn bối rồi, vãn bối đã bái Mộc Lam đại sư làm thầy, có câu một ngày làm thầy, cả đời là thầy, tuyệt đối không thể làm ra hành vi phản bội sư tôn được.
Mộc Lam đại sư mừng rỡ, tựa như nhìn Ninh Tiểu Xuyên bằng con mắt khác, trong lòng càng thêm yêu thích, cười nói:
- Kim lão đầu, không phải người nào cũng thích Huyền thạch và mỹ nhân, muốn cướp đệ tử của ta ư? Còn không mau xéo đi cho ta?
Kim Phan đại sư cũng không thất vọng, ngược lại lộ ra thần sắc tán thưởng, nói:
- Không tệ, Mộc Lam, cả đời ngươi cái gì cũng không bằng ta, duy nhất chỉ có thu được một đệ tử rất không tồi. Được lắm, ngày mai đọ sức với Quang Minh Thánh Thổ, có thể để hắn đi nghênh chiến, chẳng qua, chuyện này còn phải đi thương lượng với Tiết Thanh đại sư một phen.
- Được rồi, ta và ngươi cùng đi thương lượng với bà ta.
Mộc Lam đại sư cũng trở nên nghiêm túc, thập phần xem trọng chuyện này, cùng theo Kim Phan đại sư đi ra ngoài.
Kim Phan đại sư đột nhiên dừng bước, nhìn bốn thiếu niên sau lưng, trong mắt lộ ra thần sắc xảo trá, nói:
- Bốn người các ngươi không cần đi theo, cứ ở lại trò chuyện với Ninh công tử, thảo luận học vấn dưỡng tâm luyện đan đi. Ninh công tử còn trẻ đã trở thành Đại Dưỡng Tâm Sư, các ngươi nhất định phải học tập thật nhiều ở hắn.
Kim Phan đại sư và Mộc Lam đại sư không chỉ là Đại Dưỡng Tâm Sư cường đại, mà tu vi cũng thập phần thâm hậu, chỉ trong thoáng chốc đã hóa thành hai đạo lưu quang, biến mất tại cuối chân trời.
Bốn vị thiếu nữ dung mạo tuyệt lệ đều ở lại, các nàng đều là Dưỡng Tâm Sư cao cấp, vốn dĩ thông minh hơn người, tất nhiên có thể hiểu được ý tứ của Kim Phan đại sư.
Các nàng thoạt nhìn rất trẻ, tựa như chỉ mới mười sáu, mười bảy tuổi, mắt ngọc mày ngài, thân thể mềm mại, thoáng cái đã vây quanh Ninh Tiểu Xuyên.
Một thiếu nữ khí chất xuất trần, thanh thuần đáng yêu, thản nhiên hành lễ, thanh âm ôn nhu, nói:
- Ninh sư huynh, ta là Kim Ngọc Thư, có thể chỉ điểm ta làm thế nào để luyện chế ra Long Tu đan không?
Một thiếu nữ khác có đôi chân thon dài thì dựa vào bên cạnh vai Ninh Tiểu Xuyên, trên người tản mát một mùi thơm nhàn nhạt, trong tay cầm một quyển đan kinh, đôi mắt lúng liếng, nũng nịu nói:
- Tiểu Xuyên ca ca, ta là Kim Di Uyển, nhất định phải nhớ kỹ tên của ta a. Có thể chỉ điểm cho ta một chút về “đan lý” hay không?
Hai vị thiếu nữ còn lại cũng vây quanh bên cạnh Ninh Tiểu Xuyên, dùng ánh mắt sùng bái nhìn Ninh Tiểu Xuyên chằm chằm, tựa như đang nhìn tình lang của mình, đồng thời không ngừng đưa ra các vấn đề về luyện đan, muốn Ninh Tiểu Xuyên giải đáp.
Ngự Thiến Thiến ở bên cạnh tức giận không nói nên lời, nắm tay siết chặt, trong mắt tựa như phun ra hỏa diễm.
- Các ngươi rốt cuộc muốn gì? Tiểu Xuyên ca ca là tên mà các ngươi có thể gọi sao? Toàn bộ đều là hồ ly tinh.
Ninh Tiểu Xuyên hét lên.
Bốn vị thiếu nữ đều trở nên yên tĩnh, nhìn chằm chằm Ngự Thiến Thiến, đánh giá Ngự Thiến Thiến một lượt.
Kim Di Uyển ưỡn hai ngọn núi cao ngất lên, cho thấy mình còn có vốn liếng hơn Ngự Thiến Thiến, điềm đạm đáng yêu đứng bên cạnh Ninh Tiểu Xuyên, ôn nhu nói:
- Tiểu Xuyên ca ca, sư muội của ngươi thật là không có giáo dưỡng, không ngờ lại mắng chửi người khác, ngươi cứ yên tâm, nể mặt ngươi, chúng ta sẽ không so đo với nàng ấy, ha ha…
Ninh Tiểu Xuyên không khỏi cười khổ, vuốt nhẹ sống mũi, nói:
- Các ngươi cứ về trước đi, sau này ta sẽ ở lại Bách Thảo Viên một thời gian dài, chúng ta vẫn còn rất nhiều thời gian để nghiên cứu thảo luận, bốn vị sư tỷ sư muội, xin mời.
- Ninh sư huynh, lần sau ngươi nhất định phải nhớ tới ta a.
- Tiểu Xuyên ca ca, sau này ta sẽ bồi thường cho ngươi, ngươi cần Huyền dược hiếm có gì, cứ nói với ta một tiếng là được, ta sẽ giúp ngươi kiếm.
- Ninh sư huynh, lần sau nhất định phải theo ta đi hái thuốc a, ta còn rất nhiều thứ muốn hỏi ngươi.
Bốn vị thiếu nữ lưu luyến không nỡ rời đi, trong không khí vẫn còn thoang thoảng hương thơm khiến người ta mê muội.
Ngự Thiến Thiến đứng lẻ loi ở một bên, ánh mắt có chút ươn ướt, cũng không biết trong lòng nàng đang nghĩ gì.
Ninh Tiểu Xuyên đi tới, nhẹ nhàng nói:
- Sao vậy? Ghen tỵ à?
Ngự Thiến Thiến vùi đầu vào trong ngực Ninh Tiểu Xuyên, ôm chặt lấy hắn, nói:
- Ta rất sợ, thật sự rất sợ, lỡ như có một ngày ngươi không cần ta nữa thì làm sao bây giờ?
- Làm sao có thể? Vĩnh viễn sẽ không bao giờ có ngày đó.
Ánh mắt của Ninh Tiểu Xuyên rất kiên định.
Ngự Thiến Thiến dùng sức lắc đầu, nói:
- Tại sao lại không? Nữ tử ưu tú như ta nhiều như vậy, ngay cả bốn tiểu hồ ly vừa rồi cũng không hề kém hơn ta. Thiên tư của ngươi lại cao, tương lai sẽ càng lúc càng có nhiều nữ tử thích ngươi. Ta lại không thể chấp nhận được nữ tử khác, ta sợ sẽ có một ngày, lúc nữ tử ưu tú bên cạnh ngươi càng lúc càng nhiều, ta sẽ bị ngươi lãng quên, bị ngươi ném vào một góc, không bao giờ liếc nhìn nữa, tựa như một đống bùn đất trong góc.
Ninh Tiểu Xuyên ôm lấy Ngự Thiến Thiến, ôm chặt vòng eo mảnh khảnh của nàng, hít ngửi mùi hương thơm ngát giữa những sợi tóc, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời xa xa, nói:
- Mỹ nhân thiên hạ nhiều không kể xiết, thế nhưng, Ngự Thiến Thiến thì chỉ có một.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...