Bạch Tiểu Thắng tò mò hỏi:
- Vậy thủ lĩnh vì sao không nhân cơ hội bức bách đám người Đỗ Thiện Hùng, làm cho bọn hắn trực tiếp đầu hàng? Như vậy không phải cả Quý Trữ thị đều nằm trong tay chúng ta sao?
Nhạc Trọng nhìn vào từng chiếc xe tăng lui lại xa xa, chậm rãi nói:
- Nếu bọn hắn muốn liều cá chết lưới rách thì làm sao bây giờ? Luận thực lực chân chính hiện tại chúng ta còn chưa phải đối thủ của bọn họ. Cho dù sau đó bọn hắn sẽ hoàn toàn hỏng mất, nhưng người của chúng ta chỉ sống sót được hai thành đã là rất giỏi!
Nếu Đỗ Thiện Hùng thật sự phát điên liều lĩnh vận dụng trọng pháo đến tiêu diệt thế lực của Nhạc Trọng cũng không phải là việc gì khó. Bị trọng pháo bao trùm pháo kích, cho dù vận khí của hắn tốt bao nhiêu cũng phải trực tiếp quy thiên, càng không cần nói tới những cao thủ khác.
Hơn nữa Nhạc Trọng xây dựng Thiên Minh lại mạnh mẽ thu phục nhiều cao thủ, có người nguyện ý làm việc cho hắn nhưng cũng có người bị hắn bức bách nên miễn cưỡng khuất phục, càng nhiều cao thủ khác chỉ là a dua, ai mạnh thì họ đầu phục ai. Trọng pháo mà oanh tới, chỉ sợ Thiên Minh sẽ lập tức sụp đổ.
Thời buổi bây giờ không phải ngươi cứu ai một mạng thì họ phải mang ơn ngươi, làm trâu làm ngựa cho ngươi như thời cổ đại. Thời buổi hiện đại ngươi đi đường tốt bụng nâng đỡ một bà cụ đứng dậy còn bị người tố cáo ngươi đụng người vào cục cảnh sát. Ngươi cứu người một mạng cũng chưa chắc người mang ơn ngươi. Bởi vậy Nhạc Trọng chỉ dựa vào hiệu quả lợi ích, lúc trước khi hắn cứu hai mẹ con Mạc Hương Lăng liền muốn đối phương dốc sức cho hắn cả đời đó thôi.
Người thiện lương ở cuối thời cũng không hề ít, nhưng bọn họ rất khó trở thành một gã thủ lĩnh đủ tư cách, cũng rất khó trở thành một vị kiêu hùng tung hoành cuối thời.
Sở dĩ Đỗ Thiện Hùng không dám làm như vậy là bởi vì khu vực này có kho lương, Nhạc Trọng chỉ cần thiêu hủy nơi này, mọi người xem như tứ tán, hiện giờ cục diện giằng co thì song phương mới có cơ hội ngồi xuống ngang hàng đàm phán.
Nhạc Trọng trầm tư một lúc, nhìn Bạch Tiểu Thắng phân phó:
- Đi gọi Đan Hoành đến cho tôi!
Đan Hoành bị gọi tới, thật cẩn thận nhìn Nhạc Trọng hỏi:
- Nhạc lão đại, ngài gọi tôi?
Đan Hoành là một người thông minh, hắn tuyệt đối biết rõ sẽ bị cướp đoạt chức đồn trưởng đồn cảnh sát. Đã không còn chức vụ, hắn không là cái rắm gì, giá trị lợi dụng cực thấp. Hiện tại hắn chỉ có thể gắt gao ôm chặt đùi Nhạc Trọng, đem tư thế phóng được thật thấp. Nếu không Nhạc Trọng ném hắn ra ngoài, hắn tuyệt đối không thấy ánh mặt trời ngày mai.
Nhạc Trọng nhìn Đan Hoành trầm giọng nói:
- Ông đại biểu cho tôi đi theo bọn hắn đàm phán! Điểm mấu chốt của tôi là lấy hai vạn tấn lương thực trong kho lương này! Ngoài ra không cần thiết. Nhưng mỗi ngày tôi sẽ cho người đem lương thực vận chuyển ra, nhưng kho lương nhất định phải do người của tôi đến gác. Đồng thời Quý Trữ thị phải hoàn toàn mở ra cho tôi chiêu mộ công nhân, không được ngăn trở. Nếu có người thương tổn người của tôi, phải theo quy củ của tôi xử lý. Cuối cùng, làm cho bọn hắn đem thủ cấp của đám đầu sỏ gây nên sự kiện lần này là Địch Nha, Lục Đào, Trầm Lạc Nhạn, Thân Giang Hà, Cao Minh Hào lấy đến cho tôi! Ông chỉ cần làm được xinh đẹp tôi sẽ không bạc đãi ông!
Bên trong kho lương có gần năm mươi vạn tấn lương thực, đây đều là lương thực mà Đỗ Thiện Hùng tích góp từng chút một, Nhạc Trọng cũng biết hắn không thể độc chiếm toàn bộ lương thực, bởi vậy cũng không có ý nghĩ đem toàn bộ kho lương nuốt vào.
- Dạ, thuộc hạ cam đoan hoàn thành nhiệm vụ!
Nghe được lời nói của Nhạc Trọng, Đan Hoành vừa hưng phấn vừa rét lạnh trong lòng. Hắn hưng phấn là vì rốt cục Nhạc Trọng chịu trọng dụng hắn, nếu hắn đàm phán thật tốt, hắn tuyệt đối có thể chiếm cứ được địa vị trong thế lực của Nhạc Trọng. Hắn cảm thấy rét lạnh chính là Nhạc Trọng yêu cầu thủ cấp của đám cao tầng Thiên Long bang cùng Thanh Trúc bang, hiển nhiên cực kỳ độc ác tàn nhẫn, ông chủ như vậy thật rất khó hầu hạ.
Bên trong phòng hội nghị Ủy ban thành phố Quý Trữ, hai ban lãnh đạo Quý Trữ thị cùng Nam Trữ thị cùng các đại lão quân đội đều hội tụ trong phòng, thương thảo nên làm sao ứng đối chuyện Nhạc Trọng chiếm cứ kho lương, ngang ngược càn rỡ đến cực điểm.
Vẻ mặt Lý Cửu Minh dữ tợn nói:
- Đám người Nhạc Trọng là một khối u ác tính ký sinh trên người Quý Trữ thị của chúng ta, hơn nữa còn là một khối u ác tính sẽ khuếch tán. Tôi cho rằng hẳn nên lập tức mang binh tiêu diệt hắn! Chúng ta tuyệt không thể thỏa hiệp đối với ác thế lực! Một khi thỏa hiệp một lần, sẽ có lần hai, lần ba! Chúng ta nhất định phải bảo trì cứng rắn tuyệt đối, liều mạng với hắn!
Lý Hoành Chi là con trai bảo bối duy nhất của Lý Cửu Minh. Lý Cửu Minh tuổi già được con trai, bởi vậy vô cùng sủng nịch hắn, Lý Hoành Chi muốn có ngôi sao trên trời hắn sẽ hái xuống cả ánh trăng. Vừa nghe nói Lý Hoành Chi bị Nhạc Trọng phái người giết chết, lý trí của hắn cơ hồ hỏng mất, trong đầy chỉ nghĩ làm sao tìm Nhạc Trọng để báo thù cho con mình.
Nghe xong lời nói của Lý Cửu Minh, mọi người bên trong phòng hội nghị đều nhíu mày. Nếu mạnh mẽ công kích Nhạc Trọng, Nhạc Trọng đem kho lương đốt sạch, trật tự trong Quý Trữ thị sẽ hoàn toàn hỏng mất.
Đến lúc đó ngoại trừ một ít gia đình giàu có còn lưu chút lương thực dự trữ, còn lại những người sống sót đang giữ thật nhiều lương phiếu đều sẽ nổi điên. Những nhân vật cao tầng như bọn họ cũng sẽ bị những người sống sót nổi điên xé thành mảnh nhỏ.
Con người nếu bị buộc lên tuyệt lộ, chỉ cần một người vung tay hô to, sẽ hình thành một cỗ lực lượng đáng sợ, hoàn toàn đem cả Quý Trữ thị phá hủy.
Trên thực tế nếu không phải chính phủ đúng lúc phong tỏa tin tức Nhạc Trọng chiếm cứ kho lương, chỉ sợ cả Quý Trữ thị đã muốn đại loạn.
Vì suy nghĩ cho bản thân cùng gia đình mình, ngay cả tâm phúc của Lý Cửu Minh cũng không ủng hộ hắn, chỉ bảo trì trầm mặc.
Đúng lúc này chủ tịch thành phố Quý Trữ Trầm Anh thản nhiên chậm rãi nói:
- Tôi không đồng ý! Tôi cho rằng đối với Nhạc Trọng nên vỗ yên hắn là chủ yếu. Hắn không thiêu hủy kho lương thì chúng ta còn có thể nói chuyện. Cần phải đàm phán! Về phần khởi nguyên trong chuyện này, vốn là vì một vài đồng chí bảo đảm không nghiêm, để cho người nhà cấu kết hắc thế lực, đảm đương ô dù cho hắc thế lực, vì vậy mới bức Nhạc Trọng làm phản. Tôi đề nghị cho người của Ban kỷ luật thanh tra cùng cảnh sát tạo thành tổ điều tra, cẩn thận tra xét chuyện này!
Sắc mặt Lý Cửu Minh đại biến, vỗ bàn chỉ vào Trầm Anh rống lớn:
- Trầm Anh! Ý của ông là ám chỉ tôi làm ô dù cho hắc thế lực sao? Ông có chứng cớ sao? Không có chứng cớ thì không cần ngậm máu phun người! Lúc trước không có tôi, ông có thể lên làm chủ tịch thành phố Quý Trữ?
Trầm Anh nghe được lời nói của Lý Cửu Minh, sắc mặt hơi thay đổi. Lúc trước hắn sở dĩ làm được chức chủ tịch thành phố Quý Trữ đích xác là có nhờ vào Lý Cửu Minh.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...