Mà ở bên kia Trữ Vũ Hân cũng chọn một bộ quần áo tiến vào phòng thay đồ.
Ba nữ ly khai, cũng chỉ còn lại có Nhạc Trọng một người chờ ở chỗ này, hắn có chút nhàm chán nhìn qua đám quần áo kia.
- Đây không phải Nhạc Trọng sao?
Đúng lúc này một âm thanh quen thuộc truyền tới.
Nhạc Trọng nhìn qua phía âm thanh, chỉ thấy Cao Hiểu Vân trang điểm đậm, nhìn qua có chút xinh đẹp ôm cánh tay một nam tử mặc hàng hiệu, dáng người thấp bé, tướng mạo cũng có chút hèn mọn bỉ ổi, tuổi chừng hai mươi bốn đi tới nơi này.
Tên nam tử dáng người thấp bé nhìn qua Nhạc Trọng một cái và nhíu mày, lại nhìn Cao Hiểu Vân hỏi:
- Hiểu Vân! Em quen thằng này sao?
Cao Hiểu Vân khinh miệt nhìn Nhạc Trọng, nói:
- Tử Trữ, anh ta chính là Nhạc Trọng quấn quít lấy em không buông mà em đã nói đấy. Rõ ràng em đã nói với anh ta rồi, em đã có người yêu. Nhưng mà anh ta lại không ngừng dây dưa với em, nhưng mà anh ta lợi dụng mẹ em muốn buộc chặt lấy em. Thật sự là không có phong độ nam nhân a.
Lưu Tử Trữ tiến lên một bước, chỉ vào Nhạc Trọng trực tiếp uy hiếp:
- Mày chính là Nhạc Trọng? Cao Hiểu Vân là nữ nhân của tao! ! Con mẹ nó mày sáng mắt một chút, nếu mày dám chạm vào nữ nhân của tao thì tao sẽ đánh gãy chân của mày!
Đúng lúc này Trữ Vũ Hân thân mặc một bộ váy trắng liền áo, thanh thuần xinh đẹp giống như tiên tử động lòng người đi tới bên người của Nhạc Trọng, dùng tay quáng lên tay của Nhạc Trọng, nhìn qua Cao Hiểu Vân lạnh giọng nói ra:
- Cao Hiểu Vân! Cô không nên được ặt mà thiếp vàng lên mặt của mình, Nhạc Trọng là bạn trai của tôi! Anh ta làm thế nào mà dây dưa với cô! Cô cũng nên lấy gương soi mặt của mình đi! Cô căn bản không xứng với Nhạc Trọng!
- Nữ nhân thật xinh đẹp!
Lưu Tử Trữ nhìn thấy Trữ Vũ Hân đứng bên người của Nhạc Trọng thì con mắt sáng lên. Hắn lần đầu tiên nhìn thấy mỹ nữ tuyệt sắc như vậy, tâm hồn háo sắc của hắn cũng bị câu đi.
Cao Hiểu Vân nhìn qua Trữ Vũ Hân mặc váy liền áo, dáng người gợi cảm, khí chất ưu nhã thì con mắt ghen ghét muốn phun lửa ra ngoài. Cho dù nàng trang điểm thế nào, cho dù làm cách nào cũng không vượt qua được. Tuy nàng là mỹ nhân thanh tú, nhưng mà trước mặt của Trữ Vũ Hân cũng chỉ là con vịt xấu xí, hoàn toàn bị che kín mũi nhọn.
Nghe Trữ Vũ Hân quát lớn nên Cao Hiểu Vân càng tức giận phát run lên, nàng thoáng cái ôm lấy cánh tay của Lưu Tử Trữ và dùng bộ ngực cọ lên cánh tay của Lưu Tử Trữ và ỏn ẻn cầu khẩn:
- Tử Trữ! ! Nàng khi dễ em! ! Anh nhất định phải trút giận thay em!
- Cút sang một bên!
Lưu Tử Trữ nhìn Cao Hiểu Vân và gương mặt nhỏ nhắn của Cao Hiểu Vân lúc này trong mắt của hắn càng trở nên xấu xí đi rất nhiều, hắn thập phần không kiên nhẫn đẩy Cao Hiểu Vân ra, kiêu căng khinh miệt nhìn Nhạc Trọng, sau đó nhìn qua Trữ Vũ Hân lộ ra nụ cười, nói:
- Tôi là Lưu Tử Trữ con trai của bang chủ Trường Giang Bang Lưu Huyền Hợp. Mỹ nữ, cô đi theo Nhạc Trọng phế nhân này không có tiền đồ, đi theo tôi nhé?
Lưu Tử Trữ nhìn qua Trữ Vũ Hân tự hào cười nói:
- Trường Giang Bang của tôi có bang chúng vượt qua một ngàn, cao thủ dưới trướng nhiều như mây. Cha tôi là Lưu Huyền Hợp là người cường hóa cấp 39, đánh khắp quý trữ vô địch thủ! Trong thành phố Quý Trữ này hai nhà hắc bạch đều phải cho Trường Giang Bang mặt mũi. Nhạc Trọng là vật gì? Trong nhà không phải chỉ có một tiểu nhân viên công vụ sao? Một ngón tay tôi cũng có thể chơi chết hắn. Cô và hắn không có tiền đồ! Nếu cô đi cùng tôi thì tôi sẽ an bài cho cô làm nhân viên công vụ! Nếu cô không muốn làm việc thì tôi sẽ nuôi cô, hơn nữa tìm hai mươi người tới hầu hạ cô! Mỗi tháng tôi sẽ cho cô phiếu lương thực một tấn! Hơn nữa tôi sẽ yêu thương cô cả đời.
Sau tận thế Lưu Tử Trữ tán gái đều dùng chiêu này. Một chiêu này tuy có chút não tàn, nhưng mà uy lực lại không nhỏ. Không ít mỹ nữ vì có thể sống sót trong tận thế này đều cam nguyện trở thành nữ nhân của Lưu Tử Trữ.
Cao Hiểu Vân nhìn qua hướng Trữ Vũ Hân được Lưu Tử Trữ ân cần như vậy, sắc mặt thoáng trở nên tái nhợt. Lúc trước nàng đi cùng Lưu Tử Trữ cũng là bởi vì hắn có quyền có tiền. Nhưng mà bây giờ nàng bị ném đi như rác rưởi, lại làm cho nội tâm của nàng cảm thấy sụp đổ.
Nhạc Trọng nhìn Lưu Tử Trữ và lạnh lùng nói với Lưu Tử Trữ:
- Cút!
Lưu Tử Trữ giận dữ, tiến lên một bước, hung hăng bạt tay vào mặt của Nhạc Trọng:
- Móa! Tao muốn giết mày!
Lưu Tử Trữ trong thành phố Quý Trữ này gần đây ương ngạnh, được xưng là một trong tứ bá của Quý Trữ. Những người chống đối hắn đều trở thành thi thể cả rồi.
Nhạc Trọng khẽ chau mày, thoáng cái bắt lấy tay phải của Lưu Tử Trữ một cái, sức lực gấp sáu lần người bình thường bộc phát, thoáng cái vặn gãy tay của Lưu Tử Trữ ngay.
- Ah! ! ! ! Cứu mạng! ! Cứu mạng!
Lưu Tử Trữ phát ra âm thanh thống khổ.
Nhạc Trọng hung hăng một cước đá vào bụng của Lưu Tử Trữ, Lưu Tử Trữ chợt giống như tấm giẻ rách bay ra ngoài, ngã xuống đất.
- Thiếu bang chủ! !
Đúng lúc này, hai tên người cường hóa cấp thấp xông tới phía trước, thoáng cái nâng Lưu Tử Trữ dậy.
Lưu Tử Trữ ngang ngược càn rỡ, Lưu Huyền Hợp sợ con hắn ăn hại chịu thiệt, liền đem cao thủ trong bang làm hộ vệ cho Lưu Tử Trữ. Cũng chính bởi vì có hai tên cao thủ tồn tại, cho nên Lưu Tử Trữ chưa từng ăn thiệt thòi lớn.
Lưu Tử Trữ nhìn qua cánh tay phải bị vặn gãy, thống khổ điên cuồng rít gào:
- Tay của tao gãy rồi! ! Giết hắn! ! Giết hắn! ! Tất cả trách nhiệm do tao gánh chịu! ! Giết thằng này cho tao! ! ! Không nên thương tổn tới nữ nhân bên cạnh hắn, phải bắt sống.
- Vâng! Thiếu bang chủ!
Hai tên cao thủ nhìn nhau, trong mắt có hung quang hiện ra, phân biệt từ trong lòng móc ra hai cây dao găm, giống như mũi tên lao thẳng qua phía Nhạc Trọng bên này.
Trong thành phố Quý Trữ quản lý tương đối nghiêm khắc, bang phái tầm đó đánh nhau chỉ được sử dụng vũ khí lạnh. Một khi sử dụng vũ khí nóng thì xúc phạm điểm mấu chốt của chính phủ, đặc công, cảnh sát vũ trang, quân đội sẽ được điều động, đem thế lực sử dụng vũ khí nóng diệt trừ đi. Bởi vậy không tới sinh tử tồn vong trước mắt, rất nhiều bang phái cho dù có súng cũng không dám sử dụng.
Thời điểm ra ngoài đi tìm vật tư, những thế lực đi ra ngoài tìm vật tư sẽ đi thuê súng của chính phủ, nhưng mà khi thuê súng ống cần trả nhiều vật tư, còn cần có người trong thành thị đảm bảo. Một khi súng ống xảy ra vấn đề, người bảo đảm trong thành thị sẽ chịu liên quan. Hơn nữa nếu như không có tình huống đặc biệt, súng ống có uy lực nhất chỉ là súng trường, vũ khí hạng nặng không có khả năng cho thuê.
Nhạc Trọng bước lên như mũi tên, thò tay nhanh như thiểm điện bắt lấy đầu của một tên cao thủ, sau đó dụng lực vung qua bên phải, đầu của hai tên cao thủ này đụng vào nhau, lập tức té xuống đất.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...