Khu vực này thật nhiều rừng rậm, nơi nơi đều có thú biến dị đáng sợ ẩn hiện. Ngô Nham Hồng đã vài lần có ý đồ thu phục Lan Sơn thị đều bị thú biến dị cùng tang thi tràn đầy ngăn cản nên thất bại. Vì thế hắn điều chỉnh sách lược, dựa vào biên giới Trung Quốc khá gần nên đã thu dọn Hữu Nghị trấn, hơn nữa lấy được không ít vũ khí đạn dược tại biên phòng đại lục, vì thế thực lực trở nên cực kỳ cường đại.
Ngô Nham Hồng là một thiên tài, đồng thời là một nhân sĩ có tín ngưỡng cực đoan, Hoa kiều dưới trướng hắn trải qua cuộc sống chẳng khác gì cầm thú. Chỉ cần bị hắn phát hiện thân ảnh Hoa kiều, nếu không bị hắn bắt giam thì bị giết chết, hoặc sẽ biếm làm nô lệ.
Nhạc Trọng muốn thông qua Hữu Nghị trấn đi về nước, phải trải qua khu vực phòng thủ của Ngô Nham Hồng.
Sở dĩ Phạm Đồng Hiên hiểu biết nhiều như thế là bởi vì Uyển Minh Hậu cùng Uyển Xuân Hoa là người sống sót trốn thoát từ trong thế lực của Ngô Nham Hồng. Sở dĩ hai người bỏ trốn đó là bởi vì Uyển Minh Hậu không cẩn thận đắc tội một tiểu đầu mục dưới trướng Ngô Nham Hồng, hắn sợ hãi sẽ bị giết chết cho nên bỏ trốn.
- Như vậy có chút khó giải quyết!
Nhạc Trọng khẽ cau mày, muốn thông qua khu vực phòng thủ của một thế lực tràn ngập địch ý với người Hoa thật sự không phải là chuyện đơn giản.
Phạm Đồng Hiên nhìn Nhạc Trọng đang cau mày suy nghĩ, nhịn không được mở miệng nói:
- Đại nhân, ngài có thể lưu lại không? Chỉ cần ngài nguyện ý lưu lại, chúng tôi nguyện ý đi theo ngài!
Nhạc Trọng nghe được lời phiên dịch của Uyển Xuân Hoa, có chút ngoài ý muốn nói:
- Nhưng tôi là người Trung Quốc!
Vẻ mặt Phạm Đồng Hiên nghiêm nghị nói:
- Tôi biết! Nhưng chỉ cần ngài có thể mang theo chúng tôi cùng sống sót, cho dù ngài là Satan, chúng tôi cũng nguyện ý đi theo ngài!
Phạm Đồng Hiên nhìn thấy Nhạc Trọng cũng không phải loại cường giả tính tình thất thường, động một chút thì tùy tay giết người, bởi vậy mới có tâm tư muốn đi theo Nhạc Trọng. Đại đa số người thường ở trong tận thế chỉ muốn được sống sót, người nào làm thủ lĩnh của bọn họ đều không có vấn đề gì, chỉ cần có thể mang theo họ cùng sinh tồn là được.
Nhạc Trọng lắc đầu cự tuyệt:
- Không được! Tôi phải quay về đại lục! Tôi sẽ không lưu lại nơi này quá lâu!
Cơ nghiệp cùng bạn bè người thân của hắn đều đang ở Trung Quốc mà không phải tại đây, cho dù hắn đánh xuống cơ nghiệp tại nơi này, cuối cùng chỉ sợ sẽ không công tiện nghi người khác.
Nghe được Nhạc Trọng cự tuyệt, Phạm Đồng Hiên thập phần thất vọng. Nếu có được cường giả có thể ra vào trong thi đàn như chỗ không người giống Nhạc Trọng, những người thường như họ sẽ trải qua cuộc sống thật tốt, hắn đã có thể dỡ xuống gánh nặng làm thủ lĩnh.
Phải biết rằng trong tận thế muốn làm một thủ lĩnh có lương tâm, thập phần gian nan, chỉ mang theo người dưới trướng đi tìm kiếm lương thực đã là chuyện thập phần khó khăn.
- Đây là phí tổn anh đã cấp tình báo!
Nhạc Trọng lấy ra mười hộp thịt, ba hộp sữa, một túi gạo giao cho Phạm Đồng Hiên.
Phạm Đồng Hiên nhìn thấSY thịt hộp, sữa, cùng gạo quả thật vừa mừng vừa sợ, có được số thực vật này họ chỉ cần tiết kiệm một chút cũng trải qua nửa tháng không cần lo lắng về thực vật.
Phạm Đồng Hiên nhìn qua Uyển Xuân Hoa cùng Ngả Na một thoáng, lại nhìn qua Nhạc Trọng cẩn thận hỏi:
- Đại nhân, ngài cần thư giãn một chút không? Cái gì hai nàng cũng biết, ngài muốn hai nàng giúp ngài thả lỏng một chút không? Chỉ cần một ít túi muối ăn, hai nàng có thể bồi ngài ba ngày!
Uyển Xuân Hoa cùng Ngả Na đi tới trước mặt Nhạc Trọng, mà Uyển Xuân Hoa còn ưỡn ngực nhìn Nhạc Trọng đá lông nheo, sau đó phiên dịch nói. Hai nàng không cảm thấy dùng chính thân thể mình đổi vật tư có gì là không tốt, trong tận thế, loại chuyện này hai nàng làm rất nhiều. Hơn nữa tuy Nhạc Trọng không phải nam nhân phi phàm anh tuấn, nhưng cũng không xấu xí, so với thật nhiều nam nhân còn suất khí hơn.
Nghe xong Uyển Xuân Hoa phiên dịch, Trần Dao ngồi bên cạnh Nhạc Trọng dựng thẳng mày liễu, nhịn không được lớn tiếng nói:
- Không được!
Ánh mắt mọi người liền tập trung trên người Trần Dao, mặt của nàng chợt đỏ lên, thầm cắn răng lớn tiếng tuyên bố chủ quyền:
- Nhạc Trọng là bạn trai của tôi!
Uyển Xuân Hoa nhìn Trần Dao dễ thương cười nói:
- Trần Dao tiểu thư! Chúng tôi không để ý, chúng tôi có thể cùng cô bồi đại nhân. Chúng tôi cam đoan sẽ hầu hạ hai người hết sức thoải mái!
Đối với Uyển Xuân Hoa mà nói chơi đùa linh tinh trên giường thế nào nàng cũng không để ý.
Trần Dao nắm cánh tay Nhạc Trọng, làm nũng như cầu xin nói:
- Nhạc Trọng, anh mau cự tuyệt các nàng, anh chỉ cần cự tuyệt họ, tôi sẽ hôn anh một cái!
Bộ dáng làm nũng cầu xin của Trần Dao thập phần đáng yêu mê người, làm trong lòng Nhạc Trọng dao động, hắn tùy tay lấy ra một bao muối ăn ném cho Phạm Đồng Hiên nói:
- Tặng bao muối ăn này cho các vị, về phần hai nàng thì không cần nữa. Bạn gái của tôi không thích chơi đùa như thế!
Phạm Đồng Hiên tiếp nhận bao muối ăn cũng không tiếp tục cưỡng cầu Nhạc Trọng, mà thật ân cần nói:
- Nhạc Trọng đại nhân, hôm nay trời đã tối, ngài ở trong này nghỉ ngơi một đêm được không?
Ngày hôm qua khi Nhạc Trọng cùng Trần Dao đi vào trong trấn nhỏ, đã gần chạng vạng. Trần Dao ngủ tròn một ngày đêm, lúc này cũng đã chạng vạng tối.
Nhạc Trọng suy nghĩ một thoáng thì đáp ứng lời mời của Phạm Đồng Hiên.
Không ngoài ý muốn, Nhạc Trọng cùng Trần Dao được an bài trong một phòng, ở trong phòng chỉ có một cái giường lớn.
Trần Dao nhìn thấy chỉ có chiếc giường lớn, nhịn không được oán hận một câu:
- Như thế nào chỉ có một cái giường?
- Nếu không cô ngủ trên sàn nhà, tôi ngủ giường!
Nhạc Trọng mỉm cười, cởi ra áo khoác, lộ ra một thân bì giáp hắc lân hung trư nhị giai dán sát người, ngồi xuống trên giường. Ở địa phương xa lạ thế này bất kỳ thời khắc nào hắn cũng vẫn duy trì cảnh giác, tuyệt đối sẽ không cởi ra phòng ngự của mình.
Trần Dao ngồi trên giường, bàn tay trắng mịn nâng má, mang theo dáng vẻ mỉm cười mị hoặc mê người nói:
- Anh thật không có phong độ thân sĩ! Chẳng lẽ anh muốn để ột cô gái xinh đẹp phải ngủ trên sàn nhà sao? Thật không được, không bằng anh ngủ trên sàn nhà đi! Tôi giúp anh trải đệm chăn xuống đất!
Nhạc Trọng trực tiếp nhắm mắt lại nằm xuống giường:
- Tôi đang ngủ!
Trần Dao nhẹ nhàng đẩy Nhạc Trọng, thấy không có hiệu quả gì có chút làm nũng cười:
- Vô lại!
Nói xong nàng cũng lẳng lặng nằm bên người hắn, nhìn Nhạc Trọng không chớp. Nàng ngủ suốt cả ngày chỉ mới tỉnh được hai giờ, không còn chút buồn ngủ nào. Nhưng lúc này màn đêm đã buông xuống, không có hoạt động gì giải trí, nàng chỉ có thể nằm yên nhìn Nhạc Trọng.
Không bao lâu, bên dưới phòng truyền lên thanh âm tiếng rên rỉ của nữ nhân, luôn len lỏi vào tai Trần Dao, khiến nàng lập tức đỏ mặt, nằm trên giường trằn trọc không ngủ được.
Ngô Đông Văn ôm cây trường mâu ngồi trước sân nhà nhàm chán canh gác ban đêm.
Ở gần đây không có tang thi, nhưng cần phòng bị có thú biến dị ẩn hiện, nếu không có người gác đêm có lẽ chỉ cần xuất hiện một con mèo biến dị đủ giết sạch toàn bộ người trong nhà.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...