Phải biết rằng Thánh Địa lựa chọn nhân tài thập phần nghiêm khắc, nếu muốn đi vào trong Thánh Địa, từng khu vực tại Ô La tinh đều được chọn lựa nghiêm khắc, xem như chọn lựa tinh anh trong vạn người.
Những cường giả Thánh Địa đều là nhân tài được tuyển ra từ các nơi trong Ô La tinh, là những yêu nghiệt bất phàm, mỗi người đều có được chiến lực vô cùng mạnh mẽ. Cho dù là năm đại cao thủ của Nam Nguyên thành cũng không phải đối thủ của bọn họ, đương nhiên họ đều vô cùng kiêu ngạo.
Mộ Dung Vương nhìn Nhạc Trọng đứng bên cạnh Trương Hiên nhướng mày nói:
- Trương Hiên, người bên cạnh anh là ai? Hắn không phải người của Thánh Địa chúng ta!
Đường Hi cũng đem ánh mắt lạnh lùng đảo qua Nhạc Trọng, trong mắt hiện lên tia nghi hoặc.
Trương Hiên chỉ giới thiệu ngắn gọn:
- Vị này là khổ tu giả Nhạc Trọng của Nam Nguyên thành, là bạn của tôi!
- Khổ tu giả?
- Chính là tu luyện giả chuyên liệp sát mãnh thú, ra vẻ có vài phần bổn sự!
- Cũng phải! Nhưng so sánh với chúng ta mà nói khổ tu giả không đáng kể chút nào. Nhưng nhìn hắn không hề có chút khí tức cường giả, không phải là kẻ lừa đảo đi?
- …
Nghe được lời nói của Trương Hiên, những tinh anh bên cạnh Mộ Dung Vương cùng Đường Hi đều lên tiếng nghị luận. Những người kia tuy cho rằng Nhạc Trọng hẳn có vài phần thực lực, nhưng không nghĩ tới có thể so sánh với bọn họ.
Mộ Dung Vương liếc mắt nhìn Nhạc Trọng với vẻ cao ngạo, dùng giọng điệu ra lệnh chỉ về hướng một quan chỉ huy đại đội thánh chiến sĩ giống như sai khiến con chó săn:
- Nhạc Trọng, ngươi đi qua bên kia báo tin, đợi an bài!
Dáng vẻ Mộ Dung Vương vô cùng kiêu căng, giống như không có chút tâm tư liếc mắt nhìn Nhạc Trọng lâu hơn một chút, thật giống như trời sinh Nhạc Trọng phải nghe theo lệnh của hắn.
Nhạc Trọng liếc mắt nhìn hắn cười lạnh, ngữ khí âm sâm nói:
- Thật buồn cười, ta cũng không phải người của Thánh Địa các ngươi, dựa vào cái gì muốn ta nghe theo mệnh lệnh của ngươi? Ngươi là thứ gì vậy?
Lúc này Nhạc Trọng đã tiến hóa thành cường giả thất giai, bản thân còn là bá chủ một phương, nếu thái độ của Mộ Dung Vương hòa nhã có lẽ còn có thể thương lượng, nhưng Mộ Dung Vương sai khiến hắn như kẻ hầu, hắn đương nhiên không cần khách khí.
Nghe xong lời nói của Nhạc Trọng, sắc mặt người trong Thánh Địa đại biến, không ít người nhìn hắn giống như đang nhìn một người chết.
Thực lực mạnh mẽ không quan hệ gì tới nhân phẩm một người. Mộ Dung Vương vốn là thiên tài yêu nghiệt trong tu luyện, chỉ mới hơn sáu mươi tuổi đã tu luyện tới cảnh giới lục giai. Ở trong Thánh Địa cũng là một trong mười thiên tài. Nhưng tính tình của hắn lại thập phần bạo ngược, người đắc tội hắn kết cục thập phần thê thảm.
Một Dung Vương nghe vậy gương mặt tuấn tú chợt biến thành âm trầm, nhìn Nhạc Trọng trong mắt tràn ngập sát ý. Từ sau khi hắn thăng cấp lên lục giai, cơ hồ không có mấy người dám can đảm nói chuyện kiểu như vậy với hắn.
- Lớn mật, ngươi dám nói chuyện kiểu như vậy với Mộ Dung thánh sứ điện hạ, thật vô pháp vô thiên, để cho ta tới giáo huấn ngươi làm sao nói tiếng người!
Bên cạnh Mộ Dung Vương có một gã thiếu niên có chiến lực ngũ giai gương mặt thập phần anh tuấn hét lớn một tiếng, dưới chân phát động công pháp thượng thừa của Thánh Địa Quỷ Ảnh Mê Tung Bộ, giống như súc địa thành thốn trong tích tắc đã xuất hiện trước mặt Nhạc Trọng tay phải chớp động quang mang hung hăng tát lên mặt Nhạc Trọng.
- Tốt! Vương Hào, cho tiểu tử đó chút giáo huấn, để cho hắn biết lợi hại!
- Chỉ là một khổ tu giả cũng dám tới khiêu khích uy nghiêm Thánh Địa chúng ta, thật sự là to gan!
- …
Những tinh anh Thánh Địa đứng bên người Mộ Dung Vương đều cười lạnh nói, bọn hắn luôn lấy thân phận của mình làm ngạo. Theo bọn hắn xem ra, ngoại trừ Thánh Địa những địa phương còn lại chỉ là dân quê mùa, kẻ vô dụng. Hiện tại một tên nhà quê cũng dám nhe răng trợn mắt với những tinh anh như bọn hắn, tự nhiên làm bọn họ phẫn nộ không thôi.
- Chỉ bằng ngươi? Để cho ta tới dạy dỗ ngươi làm sao làm người!
Trong mắt Nhạc Trọng chợt lóe hàn quang, tay trái trống rỗng trảo tới, chộp thẳng vào cổ Vương Hào.
Đối mặt một trảo đáng sợ kia, sắc mặt Vương Hào đại biến, hắn chỉ cảm thấy phảng phất có một đoàn sao băng có thể đem thế giới nghiền áp thành nát vụn đang hướng hắn chộp tới, hắn liều mạng giãy dụa thân thể thi triển bí thật Linh Xà Công đem thân thể vặn vẹo theo một góc độ không tưởng tượng nổi ý đồ muốn né tránh.
Cho dù Vương Hào đã thi triển bí thuật nhưng cũng không tránh khỏi một trảo của Nhạc Trọng, lập tức bị hắn bắt được cổ họng, lực lượng khủng bố nháy mắt rót vào trong cơ thể Vương Hào, chấn đến lực lượng trong thân thể hắn tán loạn, hoàn toàn biến thành vô lực.
Một trảo khóa cổ Vương Hào, Nhạc Trọng phất tay tát lên mặt hắn, một cái tát liền đem khuôn mặt tuấn tú của Vương Hào tát đến sưng đỏ, hai răng cửa mang theo máu tươi cũng bị tát bay, bắn tung tóe sang một bên.
Vương Hào bị một cái tát khiến trên mặt đau đớn, một cảm giác khuất nhục dày đặc xông lên trong lòng của hắn. Hắn đã tát lên mặt không biết bao nhiêu người, hiện tại bị người làm nhục như vậy làm thiên chi kiêu tử như hắn cơ hồ nhục nhã chỉ muốn chết.
Nhìn Vương Hào giống như con gà con bị Nhạc Trọng nhấc lên trong tay, lại một cái tát đánh bay hai răng cửa, trong mắt đám người Mộ Dung Vương cùng Đường Hi đều hiện lên vẻ ngưng trọng cùng phẫn nộ, nhưng không ai xúc động tiếp tục lao tới. Trong cường giả ngũ giai Vương Hào cũng xem là một cao thủ không kém, cường giả như vậy lại bị Nhạc Trọng dễ dàng nắm trong tay, cho thấy thực lực của hắn thật bất phàm, tuy rằng bọn hắn cuồng ngạo nhưng không phải kẻ ngu ngốc.
Đúng lúc này sắc mặt Mộ Dung Vương âm trầm, một cỗ khí thế kinh khủng nháy mắt từ trong cơ thể hắn khuếch tán, ánh mắt như hai thanh đao nhọn hung hăng đâm lên người Nhạc Trọng, một cỗ sát ý bay lên:
- Dừng tay!
Đúng lúc này Trương Hiên đứng chắn ngang trước người Mộ Dung Vương cùng Nhạc Trọng:
- Khoan đã!
Mồ hôi lạnh chảy ròng sau lưng Trương Hiên, hắn lớn tiếng nói:
- Mộ Dung Vương, hiện tại không phải lúc phát sinh tranh chấp trong nhân loại chúng ta. Hiện tại chúng ta có cùng chung địch nhân, chính là dị hình. Nếu chúng ta đem chủ lực đánh tới lưỡng bại câu thương, hai mươi vạn nhân loại trong Mộc Phong thành có ai đi bảo hộ? Thánh chủ bệ hạ trách móc xuống, chúng ta không ai đảm đương nổi. Đường Hi, cô còn chưa đi qua hỗ trợ sao?
Trương Hiên tận mắt chứng kiến Nhạc Trọng thao túng Thu Hoạch Giả giết chết Hắc Long thú lục giai, hơn nữa tính tình của Nhạc Trọng đương nhiên là không dễ nói chuyện. Nếu song phương xung đột, chỉ sợ sẽ biến thành cuộc đại chiến giữa cao thủ nhân loại, cho dù bên nào thắng lợi cũng không đạt được chỗ tốt gì.
Đường Hi yên lặng bước ra một bước, dùng thanh âm trong trẻo nói:
- Trước tiên hãy giải quyết dị hình trong Mộc Phong thành, ai còn tiếp tục khơi mào phân tranh là kẻ địch của tôi!
Những nữ tử xinh đẹp có thực lực inh vây quanh nàng, đều cùng bước tới một bước, ánh mắt kiên nghị bày tỏ ý tứ ủng hộ lời nói của Đường Hi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...