- Một bầy kiến hôi.
Nhạc Trọng nhìn thấy mười tên hắc phong vệ này qua lại như gió, thân hình của hắn lóe lên đánh ra mười chưởng, đễ dàng dán mười tấm phù lục khôi lỗi lên đầu mười tên này.
Nhìn thấy Nhạc Trọng lập tức giải quyết mười tên thủ hạ của mình, trong mắt Thôi Nguyên Vượng hiện ra thần sắc ngưng trọng, từ trên ghế sa *** đứng lên chất vấn:
- Thật là lợi hại, mày là thằng nào?
Nhạc Trọng lạnh lùng lườm Thôi Nguyên Vượng, nói:
- Mày chính là Thôi Nguyên Vượng?
- Mày là tung của? Xem ra tao và mày không có chuyện gì để nói cả. Hiện tại tao bắt mày lại, sau đó đánh gãy tứ chi của mày, lại nuôi nhốt mày trong lồng như chó.
Vừa nghe được Nhạc Trọng nói tiếng khựa, trong mắt Thôi Nguyên Vượng hiện ra hào quang hung tàn, hung ác nói.
Nhạc Trọng khinh miệt cười lạnh:
- Chỉ bằng súc sinh như mày sao?
- Mày cho rằng đánh bại mười tên thủ hạ hắc phong vệ của tao là vô địch sao, lại giết tao? Ngu xuẩn. Tao có thể sáng tạo ra Đại Hàn Dân Quốc Phục Hưng Hội cũng là vì tao có sức mạnh thiên hạ vô địch. Mày sẽ thấy tao đanh gãy tứ chi của mày và nuôi mày như chó!
Trong mắt Thôi Nguyên Vượng có hào quang điên cuồng và dữ tợn chớp động, qua một lát thân thể của hắn vô cùng căng cứng, vô số gân xanh nổi lên, từng đoàn đấu khí huyết sắc không ngừng vờn quanh thân hể của hắn, làm cho khí thế của hắn càng ngày càng trở nên đáng sợ hơn trước.
Nhạc Trọng nhìn qua khí thế của Thôi Nguyên Vượng không ngừng kéo lên, cuối cùng Thôi Nguyên Vượng đạt tới tứ giai thì trong mắt Nhạc Trọng kinh ngạc:
- Tam giai đỉnh phong, không, tứ giai, thực lực của thằng này không ngờ đạt tới tứ giai sơ cấp, đúng là lợi hại, không biết nó có kỳ ngộ gì hay không?
Cường giả tứ giai trước khi Nhạc Trọng tiến vào thế giới thứ hai, trên địa cầu này chính là tồn tại vô địch. Cho dù là mười hai sứ đồ của thiên dudowngtf thần quốc, cường giả đỉnh phong nhất Nhạc Trọng đoán chừng nhiều nhất chỉ có sức chiến đấu tứ giai sơ cấp mà thôi.
Thôi Nguyên Vượng này có thể trong thời gian một năm ngắn ngủi tiến hóa tới mức độ này, hiển nhiên cũng có kỳ ngộ thật lớn, có lẽ nuốt không ít thiên tài địa bảo. Nếu không trên địa cầu dựa vào chém giết biến dị thú tiến hóa rất khó tiến hóa đến tứ giai chi cảnh.
- Những tên hắc phong vệ trước mặt của tao chỉ là con sâu cái kiến mà thôi. Mày giết bọn chúng tao cũng chẳng quan tâm làm cái gì, thân thể của tao hiện tại ngay cả súng máy bắn còn không thủng, một quyền đánh nát xe bọc thép, giết mày giống như giết con chó mà thôi.
Trong mắt Thôi Nguyên Vượng hiện ra hào quang vô cùng hung tàn, tươi cười dữ tợn, thân hình khẽ động lập tức biến mất tại chỗ, dùng tốc độ vượt qua tốc độ âm thanh tiến ra sau lưng Nhạc Trọng, một cước xé rách không khí đá vào hai chân của Nhạc Trọng. Hắn muốn đá gãy hai chân của Nhạc Trọng.
- Chỉ bằng rác rưởi như mày hay sao? Mày cho rằng có thể xâm phạm tao được hay sao?
Thân thể Nhạc Trọng uốn éo, chân của hắn giống như con rắn đá thẳng vào chân của Thôi Nguyên Vượng.
Tiếng răng rắc vang lên thật lớn, hai chân của Thôi Nguyên Vượng bị Nhạc Trọng đá gãy, đứt gãy thành hai đoạn, mảnh xương văng khắp nơi.
Thôi Nguyên Vượng lúc này thống khổ tru lên như heo bị thiến, thân thể như bị bông quỵ trên mặt đất, trong hai mắt tràn ngập sợ hãi cùng tuyệt vọng:
- Hai chân của tôi, hai chân của tôi,! ! Làm sao có thể? Mày làm sao lợi hại như vậy!
- Rác rưởi, đi chết đi.
Nhạc Trọng lạnh lùng nhìn Thôi Nguyên Vượng, rút Hắc Xỉ Đao ra chém một cái, đầu của Thôi Nguyên Vượng rơi ra ngoài, lăn trên mặt đất, gương mặt của hắn vặn vẹo vì cừu hận.
Sau khi chém giết Thôi Nguyên Vượng thì những nữ nhân trong hộp đêm sợ hãi nhìn qua Nhạc Trọng, trong mắt hiện ra thần sắc sợ hãi.
- Chủ nhân!
Một đám hắc phong vệ trúng khôi lỗi phù của Nhạc Trọng lúc này đứng lên, cung kính đi qua thi lễ với Nhạc Trọng.
Nhạc Trọng nhìn qua đám hắc phong vệ và ra lệnh.
- Trật tự nơi này giao cho các ngươi giải quyết!
Nói xong Nhạc Trọng đi ra ngoài, mang theo An Nhân Biểu lao ra khỏi hộp đêm, hắn phải giết nhiều cặn bã ở đây.
- Công kích! ! Giết hắn! ! Giết hắn! !
Nhạc Trọng vừa mới lao ra khỏi hộp đêm thì bên ngoài truyền ra âm thanh kêu gào vang vọng.
Đây là âm thanh tập kết, đám chiến sĩ kế thừa di sản quân đội Hàn Quốc cầm vũ khí bắn phá về phía Nhạc Trọng.
Lựu đạn, ống phóng rốc-két và các loại vũ khí hạng nặng không ngừng bắn qua phía Nhạc Trọng.
Trên địa cầu có rất nhiều người tiến hóa siêu cấp ngăn cản súng đạn, kể cả đạn súng máy, tuy nhiên rất ít người có thể ngăn cản hỏa tiễn và lựu đạn.
Vô số công kích bao phủ vị trí của Nhạc Trọng, khói thuốc súng nổi lên bốn phía, âm thanh nổ tung mạnh mẽ vang lên không dứt bên tai.
Bỗng nhiên lúc này một cơn gió thổi qua, một đám phần tử vũ trang mạnh yếu không đều xuất hiện, từng phần thân thể tách ra khỏi thân thể, máu tươi văng khắp nơi, biến thành vô số cỗ thi thể.
Hơn trăm tên chiến sĩ của Đại Hàn Dân Quốc Phục Hưng Hội chỉ trong mấy hô hấp đầu thân chia lìa, chết thảm tại chỗ.
Sau khi hơn trăm tên chiến sĩ chết thảm tại chỗ, lúc này trên chiến trường mới xuất hiện thân ảnh của Nhạc Trọng.
- Thật đáng sợ. Ma quỷ, hắn tuyệt đối là ma quỷ, nhân loại không có mạnh tới mức độ này!
Mấy tên súng bắn tỉa mai phục trên các điểm cao nhìn thấy một màn này thì vô cùng hoảng sợ. Bọn họ đã bắn tỉa giết chết không ít cường giả nhân loại, nhưng mà chưa có loại người nào mạnh như Nhạc Trọng.
Phanh!
Một tên bắn tỉa không nhịn được bóp cò, một viên đạn súng nhắm bắn vào mi tâm của Nhạc Trọng.
Thời điểm viên đạn bắn tỉa sắp bắn trung Nhạc Trọng thì hắn cong ngón búng ra, trực tiếp búng thẳng vào viên đạn súng ngắm kia, viên đạn súng ngắm bay ngược trở về.
- Đây là chuyện gì? Hắn còn là người sao? Tại sao lại dáng sợ như vậy? Quái vật, hắn là một con quái vật!
Nhìn thấy viên đạn súng ngắm có thể xuyên thủng cả vỏ xe bọc thép bị Nhạc Trọng búng ngược trở về, cơ hồ tất cả tay súng bắn tỉa cảm thấy tuyệt vọng. Thậm chí khi tuyệt vọng bao phủ thì vài tên bắn tỉa đã bỏ chạy, bọn họ không muốn dùng mạng của mình đi đùa giỡn.
Nhạc Trọng nhìn qua vị trí của đám bắn tỉa, tay của hắn lật một cái và lấy súng laser ra, lập tức bắn vào dám bắn tỉa.
Từng tia sáng điện từ hiện ra, những tên bắn tỉa đang ló đầu lên quan sát Nhạc Trọng bị bắn vào đầu, chỉ có những tên quyết định bỏ chạy mới thoát được.
Tiện tay bắn giết những tên bắn tỉa kia xong, Nhạc Trọng giống như tử thần gieo rắc cái chết đi lại trong Đại Hàn Dân Quốc Phục Hưng Hội, hăn biến những tên ác ôn của Đại Hàn Dân Quốc Phục Hưng Hội thành thi thể hoặc là thành thủ hạ của mình.
Dưới sự dẫn dắt của An Nhân Biểu thì Nhạc Trọng đi vào ngục giam.
Ngục giam của nơi này giam giữ đám tung của và những người Hàn Quốc có huyết thống tung của ở Seoul này.
Ngục giam này cải tạo lại từ một trường học, chung quanh tường rào là những tấm lưới điện, cửa vào có hai khẩu súng máy hạng nặng và tám tên chiến sĩ canh gác.
Nhạc Trọng đi tới cửa ra vào ngục giam, một tên chiến sĩ quát lên.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...