Nhạc Trọng nhíu mày hỏi:
- Năm ngày, sao lại có thể lâu như thế? Không nhanh hơn được sao?
Thiên đô hoàng thành cách Huyết Lạc cứ điểm khoảng vài ngàn km, nếu như đối phương không có phương tiện như nhân loại thì nửa năm cũng chưa tới được.
Nhưng cái đám long nhân với thân thể tố chất tam giai kia thì chỉ vài ngày là có thể đuổi tới Thiên Đô hoàng rồi, nếu như chúng liều mạng hết sức thi chỉ một ngày là có thể tới rồi .
Đậu Mông không hề trả lời mà chỉ nhìn lại Nhạc Trọng:
- Bệ hạ, Huyết Lạc cứ điểm thực sự đã mất rồi sao?
Mọi người trong nội các đều đưa ánh mắt nhìn lên Nhạc Trọng, bọn họ cũng đã nhận được kết quả chiến đấu rồi, nhưng bọn họ vẫn muốn biết được tình hình cụ thể từ trong miệng hắn nói ra mà thôi.
Nhạc Trọng chậm rãi nói:
- Đã mất rồi! Theo như phân tích, có hơn 16 vương quốc long nhân công thành, đối phương không hề xuất đông một tên lục giai nào đã có thể đánh tan được cứ điểm rồi.
Nghe thông tin đó, toàn bộ những thành viên nội các đều hiện lên một vẻ u ám trong mắt.
Hai mươi cứ điểm Huyết Lạc kia từ khi được tạo thành vẫn chưa hề bị phá hủy, là tấm lá chắn mạnh nhất của nhân loại. Chỉ là lúc này thì đám lá chắn đó đã bị long nhân kia phá hủy hết rổi, quả là một sự chấn động đối với bọn họ.
Đậu Mông tựa như đã già đi thêm năm sáu tuổi nữa vậy, chậm rãi nói:
- Bệ hạ, năm ngày là sau khi chúng ta trải qua thay đổi, biến tốc độ thành nhanh nhất, xin người hãy cố gắng giữ thêm năm ngày nữa.
Nhạc Trọng trầm mặc hồi lâu rồi gật đầu:
- Được rồi! Ta sẽ cố gắng tranh thủ thêm năm ngày nữa.
Nội các hội nghị sau khi kết thúc, chỉ còn một mình Nhạc Trọng yên lặng bước ra ngoài hành lang, một cỗ áp lực trầm trọng đang bao phủ trong lòng hắn, bởi nhân sinh của mấy chục vạn người kia cũng không phải chuyện nhỏ gì hết.
Nhạc Trọng di không xa, thấy được Lạc Thanh Thanh mặc một bộ ngũ giai cường hóa giáp đang cầm chiến mâu đi về phía hắn.
Lạc Thanh Thanh nhìn Nhạc Trọng, có chút nhạy cảm hỏi:
- Ngươi có chuyện phiền lòng gì sao?
Nhạc Trọng cười khổ:
- Năm ngày, ta lại phải tranh thủ thêm năm ngày thời gian, ta lấy đâu ra năm ngày này đây?
Lông mày Lạc Thanh Thanh khẽ nhíu:
- Nhạc Trọng, điều này tựa như không giống như ngươi, ta nhớ những lúc gặp phải bất kỳ khó khăn nào ngươi cũng chưa từng nhụt chí, chúng ta đã giữ vững được năm ngày, vậy thì vì sao chúng ta không thể tiến công đây?
Phản công!
- Tiến công ư?
Nhạc Trọng nghe thấy hai từ đó, trong mắt đột nhiên lóe lên tinh quang, sự mờ mịt cũng tựa như bị một cơn gió thổi bay đi mất.
Nhạc Trọng vốn là một người thích tiến công. Chỉ là trong lúc chiến đấu ở Huyết Lạc cứ điểm, thì đám khủng long nhất tộc kia có số lượng quá lớn, chiến lực ngập trời, nếu như tấn công ở biên cương xa xôi kia thì chỉ còn một con đường chết mà thôi.
Nhưng thế cục hiện tại đã bất đồng, Huyết Lạc cứ điểm đã bị phá vỡ, vô số long nhân dũng mãnh đã tràn vào trong Vân Châu, đồ sát nhân loai tứ tung, Đám long nhân có số lượng kinh người đến đâu thì cũng không thể nào tấn công được hết toàn bộ cả Vân Châu này, cũng không thể nào tạo nên được cái chiến lực vô địch như trước, đây trái lại là cơ hội duy nhất để cho nhân loại phản công.
Nhạc Trọng vừa mới rời khỏi cứ điểm Huyết Lạc bên kai, mà nơi đó chỉ có thể thủ vững mà thôi, cho nên tư duy của hắn vẫn bị ép trong cái màn phòng thủ, tiến công đã bị hắn xem nhẹ. Dù sao thì hắn cũng chỉ là một người, mà không phải là vị thần toàn năng cái gì cũng làm được.
Trong hai mắt Nhạc Trọng hiện lên một thần thái khác thường, Lạc Thanh Thanh với phong độ tư thái kia ở trong mắt hắn lại càng đẹp hơn vài phần:
- Đa tạ, cảm ơn ngươi.
Lạc Thanh Thanh nhìn hắn cười nhẹ: Các bạn sang nhà .org để ủng hộ em nhé.
- Ta có thể thống lĩnh một cánh quân, tấn công cái đám thằn lằn đáng chết đó.
Nhạc Trọng cũng buông lỏng tâm tình, mỉm cười, ra lệnh với máy truyền tin trên tay:
- Vậy thì nhờ nàng! Bạch Y toàn lực phối hợp Lạc Thanh Thanh, đem những vật tư nàng ta cần cung cấp cho đầy đủ,
Trịnh Nham Hà lúc này cũng đã trở thành đại tướng, hắn vô cùng quen thuộc các loại bí quyết thủ thành trong chiến trành. Lạc Thanh Thanh thân là Bạo Phong nữ vương, lại có thiên phú tuyệt thế, là nữ chiến thần trời sinh, nàng có năng lực học tập với chiến tranh rất nhanh, có thể công, có thể thủ, là một đại tướng chính hiệu.
Lạc Thanh Thanh nhẹ nhàng cười, cũng không hề có chút khó chịu nào, chỉ tiêu sái mà quay người bước ra ngoài, để lại một bóng lưng xinh đẹp cho Nhạc Trọng.
Lạc Thanh Thanh là Bạo Phong nữ vương, nếu như luận đại vị thì cũng ngang hàng với Nhạc Trọng cho nên nàng ta sẽ không thể hiện sự cung kính với hắn như là bộ hạ của hắn với hắn được.
Nhạc Trọng ngắm nhìn bóng lưng xinh đẹp của Lạc Thanh Thanh hồi lâu, rồi trong mắt hiện lên vẻ kiên định, nhanh chóng bước ra bên ngoài.
Không lâu sau, bốn chi bộ đội võ trang đầy đủ, quân số vạn người từ trong Hoàng thành xuất phát, hướng về nhiều nơi trong Vân Châu mà đi tới,
Tuy từ Huyết Lạc cứ điểm, hắn đã cứu được mười vạn chiến sĩ nhân loại tinh nhuệ nhưng mà đám chiến sĩ đó đã chiến đấu liên tục, không thể nào chịu đựng được mệt mỏi, cho nên cần phải nghỉ ngơi cho thật tốt.
Thiên đô hoàng thành cũng cần có nhiều chiến sĩ bảo hộ, cho nên số lượng binh sĩ mà Nhạc Trọng hiện tại có thể điều động được, cũng chỉ có bốn vạn mà thôi.
Nhân lọa không giống với cái đám dị tộc long nhân này. Bởi chiến sĩ nhân loại cần phải trải qua huấn luyện nghiêm khắc vài năm với có thể cho ra một tên chiến sĩ tinh nhuệ. Mà những tên long nhân kia thì lại có sức chiến đấu mạnh mẽ từ bên trong gien rồi, chỉ cần thành niên cũng đã đủ phát triển thành một tên chiến sĩ cường đại.
Ở một đồng ruộng ở ven một thôn trang, có một lão nông đã kiểm tra hoa mầu trong ruộng của mình, một đám nhóc con thì chơi đùa trong thôn, những bà vợ thì đang bện vớ, giày, quần áo cho người đàn ông của mình, một hình ảnh tràn ngập sinh cơ.
Bỗng nhiên từ một con đường gần đó, một đám Tấn Long nhân dáng người thấp bé, hai mắt lộ hung quang, nhanh chóng nhảy ra.
- Đó là thứ gì?
Một vị nông dân khi nhìn thấy tên Tấn Long nhân kia thì hơi sững sờ, rồi nhanh chóng bước về phía bọn chúng.
Ở trong Vân Châu, đã hòa bình mấy trăm năm rồi cho nên đám người ở những nơi hẻo lánh trong Vân Châu này căn bản chưa bao giờ gặp phải loại quái vật như này.
Ba tên Tấn Long nhân hiện lên hung quang trong mắt, cùng nhảy tới, trực tiếp biến mất khỏi vị trí, không lâu sau hiện ra trước mặt tên nông dân kia, há cái miệng lớn, táp xuống một cái.
Chỉ chớp mắt, thân thể người nông dân nọ hiện ra bao nhiêu cái lỗ máu, vô số máu tươi từ trong thân thể của hắn tung tóe rơi xuống đất.
- Ah! Quái vật a!
Còn lại vài tên nông dân khác, khi thấy một màn kinh khủng kia, thì nhao nhao hét lớn, bỏ chạy tán loạn, điên cuồng,.
Những tên Tấn Long nhân thì chớp động hung quang, rồi biến mất tại chỗ, phi thân thẳng vào trong thôn xóm kia.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...