Đúng lúc này trên sân khấu vang lên thanh âm vô cùng hưng phấn của người điều khiển chương trình:
- Tề Thanh Nhi, thành tựu cao nhất mười vạn đóa hoa! Người đứng đầu cuộc thi hoa khôi lần này chính là Tề Thanh Nhi tiểu thư!
Liễu Y Thần, Y Bích Ti, Ngải Ny cũng đi ra, trong ánh mắt các nàng nhìn Tề Thanh Nhi thoáng hiện vẻ ghen tỵ. Địa phương nào có người thì sẽ có giang hồ, có tranh đoạt. Vị trí hoa khôi đứng đầu đối với những nữ tử phong trần như các nàng cũng có được ý nghĩa trọng yếu. Có thân phận này, các nàng có thể vượt qua cuộc sống tốt hơn, hơn nữa có được tự do nhất định, cùng chút không gian riêng tư. Các nàng tranh đoạt chính là vì một chút quyền lực nho nhỏ đó.
Sau bốn người Tề Thanh Nhi lại có thêm bốn nữ nhân xinh đẹp thành thục cũng đi ra, các nàng theo thứ tự là người quản lý của bốn đại thánh địa phong nguyệt, Trương Mạn Ny cũng có mặt bên trong.
Trong bốn nữ nhân thành thục, vẻ mặt Trương Mạn Ny đầy hớn hở, lúc này Tề Thanh Nhi trở thành hoa khôi đứng đầu Thanh Trượng thành, như vậy trong đoạn thời gian tới Thiên Hương Các nhất định có thể áp đảo ba thánh địa phong nguyệt khác, đạt được một thời kỳ phát triển cao hơn, nàng làm người quản lý cũng sẽ đạt được một đoạn thời gian phong quang vô hạn.
Người điều khiển chương trình đem vương miện gắn đầy châu báu đeo lên đầu Tề Thanh Nhi, cười nói:
- Chúc mừng cô đã lấy được danh hiệu hoa khôi đứng đầu!
Vẻ mặt Tề Thanh Nhi không chút tươi cười chỉ thản nhiên nói:
- Cám ơn!
Người điều khiển chương trình vươn tay về hướng Nhạc Trọng mời:
- Như vậy hiện tại mời Nhạc tiên sinh đầy vận may đã lấy được sự xem trọng của bốn vị tiểu thư Tề Thanh Nhi, Liễu Y Thần, Y Bích Ti cùng Ngải Ny lên sân khấu!
Bốn nữ tử ánh mắt phức tạp nhìn Nhạc Trọng đang chậm rãi đi lên sân khấu, trong lòng không biết có mùi vị gì.
Nhạc Trọng chậm rãi đi tới, vô số ánh mắt ghen tỵ lẫn hâm mộ đều tập trung trên người của hắn. Trong lịch sử của Thanh Trượng thành còn chưa có một nam nhân nào có thể đồng thời trở thành người đàn ông đầu tiên của bốn hoa khôi thánh địa. Mà tố chất của những hoa khôi năm nay vượt xa bao năm trước, nhìn Nhạc Trọng đi lên sân khấu vô số nam nhân tràn ngập vẻ ghen ghét.
Triệu thiếu nhìn theo Nhạc Trọng đang thản nhiên đi lên, sắc mặt tái nhợt, hai mắt đỏ đậm, hai tay siết chặt một mỹ nữ đang ngồi trong lòng hắn.
Người điều khiển chương trình đi tới bên cạnh Nhạc Trọng khẽ cười nói:
- Nhạc tiên sinh, chúc mừng ngài đã trở thành người đàn ông đầu tiên của bốn đại hoa khôi bốn đại thánh địa. Xin hỏi ngài có lời gì muốn nói không?
- Hắn là thứ đồ chó má gì? Ta mới là người đàn ông đầu tiên của bốn nữ nhân kia!
Đúng lúc này sau sân khấu, Tạp Lưu cùng Cách Lôi Tư Thác mang theo hơn mười Thánh tộc nhị giai đi lên đài.
Người điều khiển chương trình nhíu mày khuyên nhủ:
- Vị tiên sinh này, nơi đây không phải địa phương ngài có thể tới, xin ngài đi ra ngoài!
- Đi chết đi! Con kiến!
Tạp Lưu cười dữ tợn, một trảo chộp lấy đầu người điều khiển chương trình dùng sức kéo xuống, trực tiếp đem đầu người kia kể cả xương cột sống cùng rút ra khỏi thân thể hắn.
Trong mắt người kia tràn ngập hoảng sợ bị nắm chặt lơ lửng, một cỗ máu tươi nóng rực phun trào nhuộm đỏ cả sân khấu.
Chứng kiến một màn kinh khủng kia, tất cả hội trường hoảng sợ ngây người.
Trương Mạn Ny cùng ba nữ nhân thành thục chứng kiến Cách Lôi Tư Thác đứng phía sau sắc mặt liền đại biến quỳ xuống sàn thân thể lạnh run nói:
- Bái kiến Cách Lôi Tư Thác bệ hạ vĩ đại, tiện nô không biết bệ hạ vĩ đại đại giá quang lâm, xin bệ hạ hãy tha tội!
Bốn đại thánh địa phong nguyệt của Thanh Trượng thành đều là tài sản của Cách Lôi Tư Thác, nếu không có hắn sau lưng ủng hộ những thánh địa kia căn bản không thể phát triển được với quy mô lớn như vậy. Trương Mạn Ny các nàng ở trước mặt người khác thật uy phong bát diện, kể cả phú hào như Triệu thiếu cũng không dám dễ dàng đắc tội, nhưng ở trước mặt Cách Lôi Tư Thác lại vô cùng thấp hèn, chỉ là những nữ nô không hề có chút địa vị.
Bốn người Tề Thanh Nhi vừa nghe tên của Cách Lôi Tư Thác, sắc mặt đại biến, theo phản xạ quỳ xuống sàn, mặc dù các nàng là hoa khôi nhưng trên thực tế địa vị chỉ do nam nhân phủng ra mà có, địa vị đích thực của các nàng còn thấp hơn cả Trương Mạn Ny bọn họ.
Tạp Lưu cười dữ tợn, ánh mắt đảo qua dừng lại trên người Lỵ Toa cùng Cát Hi cười lên điên cuồng:
- Ha ha ha! Nhìn thấy sao? Nhân loại thấp hèn, ta mới là người đàn ông đầu tiên của các nàng. Ngươi bất quá chỉ là một tên hề mà thôi! Ha ha ha! Đúng rồi, trong tay của ngươi có hai nữ nhân không tệ, đem các nàng giao ra đây ta có thể tha cho ngươi một mạng. Bằng không ta sẽ lột da của ngươi ra, sau đó đặt lên than lửa vừa nướng vừa ăn!
Nhạc Trọng nhìn Tạp Lưu lạnh lùng nói:
- Không có khả năng, ta sẽ không giao họ cho ngươi. Hơn nữa nếu như ta không đoán sai, dù giao họ cho ngươi tên súc sinh ngươi cũng vẫn giết ta!
Trong mắt Tạp Lưu chớp động quang mang khát máu, căn bản chính là một con dã thú hình người không giảng đạo lý, loại súc sinh này chỉ biết phát điên tiêu diệt hết thảy, căn bản không thèm để ý đạo lý chữ tín là gì.
Tạp Lưu kiệt kiệt cười lớn tiếng nói:
- Ha ha ha! Tiểu tử, ngươi đoán không sai. Dù ngươi giao người cho ta, ta cũng sẽ giết ngươi, bởi vì ta nhìn ngươi không vừa mắt, muốn bóp chết côn trùng nhân loại thích khoe khoang như ngươi. Nhưng trước khi bóp chết ngươi, ta sẽ lên nữ nhân ngươi ngay trước mặt ngươi, biểu tình tuyệt vọng cùng khuất nhục của ngươi là một món mỹ vị nhắm rượu rất ngon! Hiện tại ta tuyên bố, trò chơi săn bắn bắt đầu! Cho chúng ta đến tiến hành một buổi thịnh yến săn bắn mỹ vị huyết tinh đi!
Lời của Tạp Lưu vừa dứt, thực nhân quỷ trà trộn trong nhân loại hưng phấn cười to, hung hăng hướng những nhân loại trong hội trường bổ nhào tới.
Một lính đánh thuê vừa mới đứng lên, một móng vuốt từ sau lưng hắn chộp tới xỏ xuyên qua thân thể hắn đào trái tim hắn móc ra. Một thực nhân quỷ đứng sau lưng hắn cười lên điên cuồng, một ngụm đem trái tim của người kia nuốt chửng.
Một phú thương nhân loại chật vật không chịu nổi chạy tới cửa hội trường, hắn vừa chạy tới cửa ra chợt phát hiện cánh cửa đã hoàn toàn khép kín.
Một thực nhân quỷ thập phần quỷ dị xuất hiện trước mắt hắn, hai tay nắm lấy hắn, sau đó mở mồm cắn lên cổ họng người kia, cắn đứt cổ họng, thật nhiều máu tươi văng bắn lên mặt thực nhân quỷ kia, làm cho hắn thoạt nhìn cực kỳ dữ tợn hung ác.
- Cứu tôi! Cứu cứu tôi!
Sắc mặt Triệu thiếu tái nhợt hoảng sợ thét to.
Tám thực nhân quỷ liên thủ công kích tới, vài tên bảo tiêu bên cạnh Triệu thiếu trong lúc kích chiến thỉnh thoảng có người bị thực nhân quỷ xé thành vài mảnh, máu tươi cùng nội tạng nhuộm đỏ mặt đất.
Rất nhanh vài tên bảo tiêu của Triệu thiếu đã bị tám gã thực nhân quỷ phân thây, máu tươi cùng chân tay bị cụt văng đầy đất.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...