Edit & Beta: Nguyệt Bạch
Dưới thế tiến công khuyên nhủ cường đại, Ningya suýt chút nữa giương cờ trắng đầu hàng.
Thời khắc mấu chốt, Leon đứng ra!
Hắn tiếp nhận phần lớn lửa đạn!
Hắn bị cha mẹ mình nổ tan tành thành mảnh vụn!
Hắn vẫn kiên định chắn trước mặt em trai, trơ mắt nhìn mình biến thành pháo hôi. ( Vật hi sinh:))))
Thời điểm Ningya bị tinh thần hi sinh của huynh trưởng làm cảm động, Leon đã cả bụng nước đắng.
Là do hắn đang lúc người quá thoải mái, cố ý chạy đi làm con tốt thí tìm kiếm kích thích sao?
Đương nhiên không phải.
Là hắn xem không hiểu ba màu, kéo thêm ác cảm của mẹ mình sao?
Đương nhiên cũng không phải.
Hắn chỉ là… Không thể nào chịu được một vị Thần Vương từ sáng đến tối không có chuyện làm, ở khắp mọi nơi tìm mình tâm sự. Thời điểm ngồi xe ngựa, Thần Vương đại nhân cũng đồng thời cùng hắn ngồi trong xe, đối hắn cười lạnh. Lúc ngủ, nửa đêm bị lay tỉnh, nhìn dán trên trần nhà Thần Vương đại nhân cười lạnh với mình. Ngay cả thời điểm, đi tắm đèn cũng đều sẽ vô duyên vô cớ tắt mất, sau đó, trong bóng tối còn có thể nghe thấy một tiếng cười lạnh.
Bị hành hạ đến nỗi Leon hai mươi tuổi rơi vào đường cùng muốn già hẳn đi, không thể làm gì khác hơn là tự mình tìm vị Thần Vương nào đó hỏi rõ, rốt cuộc muốn thế nào.
Thần Vương đại nhân rất dứt khoát truyền đạt mệnh lệnh, một chút cũng không có cảm giác xa lạ.
“Khiến Ningya đi theo ta.”
Leon nói: “Ngài rốt cuộc nghĩ như thế nào? Về em trai của ta.”
Thần Vương đại nhân biểu thị sẽ chăm sóc cậu thật tốt.
Leon còn muốn hỏi thêm vài câu, đã bị một cái tát vỗ đi ra, đúng lúc gặp phải Ningya mang trà chiều đến tìm Harvey. Hành lang quá nhỏ, ngay cả nơi để tránh cũng không có, Leon không thể làm gì khác hơn là nói thật, sau đó tội nghiệp nhìn Ningya, hi vọng cậu có thể có cách.
Ningya cân nhắc một chút, rõ ràng cha đẻ mẹ ruột càng dễ nói chuyện hơn, vì vậy cho một cái kiến nghị vô cùng đúng trọng tâm: “Thời điểm trao đổi cùng phụ vương với mẫu hậu, đừng quá kích động. Còn có, ngài bảo trọng.”
Leon: “…” Hắn hoài nghi cha mẹ cùng em trai ba người mới là người thân một nhà, còn mình là con nuôi.
Bất kể nói thế nào, cố gắng của Leon vẫn có tác dụng, vương hậu nhượng bộ, đưa ra một cái chiết trung kiến nghị. Có thể để cho Ningya đi cùng Harvey, nhưng bên người nhất định phải mang theo đủ số lượng tùy tùng. Ningya biết trạm tiếp theo mình muốn đi Quang Minh thần hội, không phải là nơi thích hợp gây sự chú ý, liền đi gõ cửa của Leon.
Leon tâm lực tiều tụy, mượn cớ quốc sự bận rộn, ở lại Klein, không chịu lại đến đây chịu pháo kích.
Ningya tự mình ra trận, uyển chuyển biểu đạt nguyện vọng mình muốn dùng thân phận bình dân trải nghiệm cuộc sống, hơn nữa chuyện Đông Côi Mạc ngầm chiếm Langzan cả thế gian đều chú ý, một khi cậu khoa trương, hành tung sẽ bị những quốc gia khác biết được. Như vậy, lúc trước Leon cùng các đại thần khổ tâm che giấu bị đổ xuống sống xuống biển.
Vương hậu chung quy không nỡ lòng làm khó dễ đứa con ngoan ngoãn đến mức quá đáng phải chịu nhiều đau khổ này, miễn cưỡng đồng ý.
Harvey sợ bà đổi ý, giục Ningya nhanh chóng thu xếp hành lý.
“Không phải em rất quan tâm Ork sao? Tìm thấy hắn sớm một chút, nói không chừng còn có thể nghe di ngôn.”
Ningya nói: “Anh thật sự không giết hắn?” Đến bây giờ, cậu có phần không dám nghe tung tích của Ork, chỉ lo truyền đến tin xấu.
Harvey nói: “Trừ em ra, ta đối với những nhân loại khác không hề có hứng thú. Muốn biết đáp án, thì tự mình đi tìm.”
Ningya nói: “Kia ha… Ách, tôi đang nói người lùn lúc trước đâu?”
Harvey làm động tác một đao xẹt cổ mình.
Ningya: “…” Cậu không hề đồng cảm cho Người Lùn, lại càng thêm lo lắng cho Ork.
Harvey nói: “Không phải còn có một tên đại vương tử sao?” Đại vương tử trong miệng hắn đương nhiên không phải Leon, mà là đại vương tử Julan, Cornell. Người Lùn lúc trước chính là vì giúp hắn trốn khỏi Augulin, mới thần hồn nát thần tính huyên náo trong thành, khiến Ningya cùng Ork sốt ruột muốn về nhà không thể không nhảy lên xe Người Lùn, cuối cùng rơi vào kết cục khó khăn lên thuyền giặc dễ xuống thuyền giặc khó.
Ningya tìm lão quốc vương dò hỏi tình hình trước mắt của Julan.
Lão quốc vương nói, lão quốc vương Julan đã qua đời, người kế nhiệm là em trai của ông thân vương Pedo, còn cưới vương tẩu Marina làm vợ mình, cũng chính là góa phụ sau khi lão quốc vương Julan qua đời. Sau khi Pedo vào chỗ, quang minh chính đại mà vu cáo hãm hại hai vị vương tử thành niên của quốc vương tiền nhậm, nghe đâu khiến nhị vương tử phải chạy trốn tới Kanding đế quốc.
Ningya rất bất ngờ.
Nhị vương tử Julan Soso là bạn học đầu tiên ở Học viện Ma pháp St. Paders của cậu, là một người vô cùng thiện lương đơn thuần chân thật, cùng con trai của bá tước Shamanlier Dilin là anh em họ, Dilin luôn luôn chăm sóc cậu ấy. Ningya cho là, sau khi xảy ra chuyện như vậy, Soso nhất định sẽ về St Paders tìm Dilin, hoặc đến Shamanlier tìm dượng cậu là công tước Andre bảo vệ. Không nghĩ tới sẽ đi đế quốc Kanding. Đế quốc Kanding nội chính cũng như một cái bánh ngọt nát bét. Hoàng đế Kastalon II cùng hoàng hậu Samantha, Hoàng thái tử Ciro quan hệ đều rất vi diệu. Ông ta quyến luyến một nhân tình, cũng cùng nàng sinh một đứa con.
Nhưng mà ngoài tầm tay với Ningya tự thân khó bảo toàn, sau khi biết được, đối với tình cảnh của Soso cũng chỉ có thể dâng lên mười hai vạn phần đồng tình cùng thắm thiết cầu khẩn. Cậu nói: “Soso dường như ở Julan trải qua cũng không quá tốt.”
Cùng là lão quốc vương, lão quốc vương Langzan với cách làm của lão quốc vương Julan rất không ủng hộ. Ông cho rằng, lão quốc vương Julan khi còn sống đã quá sủng tín thê tử, quên đi con của vợ trước, mới có thể tạo thành tình cảnh sau khi qua đời, ngay cả hậu nhân của mình đều không giữ được.
Ningya nhớ vương hậu Marina cùng lão quốc vương Julan còn có một tiểu vương tử.
Lão quốc vương nói: “Còn quá nhỏ, ai biết có thể bình an lớn lên hay không? Coi như hiện tại vương hậu Marina thương yêu nó, thế nhưng chờ sau khi nàng có con với Pedo thì rất khó nói.”
Ningya nói: ” Có tin tức gì của vương tử Cornell không ạ?”
Lão quốc vương nói: “Chắc hẳn cũng không phải là tin tốt? Nghe nói cậu ta cấu kết sơn tặc, cùng với người đi theo bị quân đội của tân vương bắt được, đã bị xử quyết.”
Ningya cầu mong Ork không nằm trong số đó.
Harvey nhắc đến Ork vốn muốn dùng thủ đoạn dời đi lực chú ý của Ningya, để cậu sớm ngày rời đi, nhưng bây giờ ngược lại mất đi phần lớn sức hấp dẫn của Ningya, khiến hắn càng thêm bị lạnh nhạt. Harvey rất không cao hứng. Thời điểm hắn không vui, chỉ có thể làm cho người khác càng không được vui.
Vì vậy, Leon ở cách xa mười mấy dặm xui xẻo rồi.
Nửa đêm hắn đi nhà cầu, thời điểm vừa cởi quần thì nhìn thấy trên vách tường xuất hiện một khuôn mặt người, trong lúc hoảng sợ ngã lộn nhào một cái, gãy xương đùi.
Harvey đúng lúc xuất hiện, đưa hắn về lại trên giường, một bên kiến nghị hắn đến tĩnh dưỡng ở pháo đài Ningya, tiện thể “nhắc nhở” Ningya sớm rời đi một chút.
Leon khóc không ra nước mắt, ôm hận đáp ứng.
Ngày thứ hai trời mới lờ mờ sáng, Leon đã cùng thê tử vội vã chạy tới pháo đài Ningya, đem Ningya còn đang ăn điểm tâm vận chuyển đến xe ngựa đã được chuẩn bị xong xuôi, cũng đem bữa sáng toàn bộ đóng gói cho cậu mang đi.
Chờ khi lão quốc vương cùng vương hậu tỉnh lại trong ánh mặt trời ấm áp, muốn dành nhiều thời gian bồi dưỡng tiểu nhi tử của mình, mới biết tiểu nhi tử âu yếm đã bị thằng con cả đen đủi nhất đóng gói đưa đi. Vương hậu lập tức bạo phát, cũng không quan tâm chân con cả, chặn hắn đang phải ngồi xe lăn ăn mắng đủ.
Thời điểm chờ Leon chạy thoát khỏi biển nước miếng của vương hậu, được lão bà ôm ấp, lão bà hắn cảm thấy thương thế của hắn nghiêm trọng hơn.
“Lúc sáng sớm hôm nay đi ra hình như là tổn thương mỗi chân, bây giờ trở về, thật giống nhưng lưng bị cong, cả người ngắn ngủn một đoạn.”
Leon: “…”
Thảm trạng của ca ca đệ đệ hoàn toàn không biết. Bất quá nếu như Ningya biết, điều duy nhất có thể làm hẳn cũng chỉ có — cầu nguyện.
Ningya cùng Harvey ngồi xe ngựa đến Senlisja, rồi từ Senlisja cưỡi trận pháp Không Gian đến Julan Augulin.
Ở Augulin đợi nửa ngày, Ningya liền biết khống chế của Pedo đối với Julan còn lâu mới được như bên ngoài đồn đại, nói một không hai nông nỗi. Trên thực tế, bởi vì Pedo không thể chờ được mà cưới vợ mới là người đàn bà góa vương tẩu, đã khiến ấn tượng dân chúng đối với hắn triệt để mất hết, hơn nữa danh tiếng của Cornell cũng không tồi, rất nhiều dân chúng đã sớm coi vị đại vương tử là quốc vương tương lai, cái chết của hắn làm cho rất nhiều người oán giận.
Vừa mới bắt đầu, loại này oán giận vẫn như ánh sao, lưu truyền phạm vi nhỏ, nhưng gần đây, có xu hướng như lửa cháy lan ra đồng cỏ.
Harvey cười nói: “Julan là một nơi thú vị, cất giấu nhiều người dã tâm bừng bừng như vậy.”
Ningya nghi ngờ nói: “Anh chỉ ai?”
Harvey nhún vai.
Ningya thấy hắn không chịu nói, cũng không hỏi tiếp, mà tùy tiện tìm một người ngồi trong quán trà nói chuyện, dò hỏi nơi Cornell hy sinh. Người kia không hề kiêng kỵ, trực tiếp nói cho cậu địa điểm, sợ cậu không tìm được, còn mang giấy bút ra, vẽ một tấm bản đồ đơn giản cho họ.
Đây tuyệt đối là một tấm bản đồ đơn giản.
Khiến cho người mới chỉ có một ít khái niệm địa lý như Ningya lập tức bối rối.
Vì không muốn đi oan uổng một chặng đường, Ningya dùng tiền thuê hắn dẫn đường — nếu con trai kiên trì không chịu mang theo tùy tùng, như vậy thứ duy nhất mẫu thân có thể cho cũng chỉ có tiền tiền tiền.
Người kia sảng khoái đồng ý, còn giúp họ thuê một chiếc xe ngựa.
Thời điểm đến cửa thành, Ningya có chút lo lắng bị cản lại — thật sự là hình ảnh lần trước đi ra từ nơi này quá kinh hiểm, cậu mở to mắt đều có thể nghe thấy âm thanh móng ngựa chạy nhanh lúc đó, bất quá lần này tất cả thuận lợi.
Binh lính thủ vệ thậm chí không có kiểm tra bất kỳ giấy chứng nhận gì, trực tiếp bỏ qua bọn họ.
Nhìn ra nghi ngờ của Ningya, người dẫn đường giải thích: “Quốc vương vĩ đại đang bận xử lý các đại thần bất mãn với hắn cùng chất vấn của Shamanlier, không có dư thừa tinh lực tới đối phó với đám điêu dân chúng ta này.” Hắn biết đến Ningya cùng Harvey đến từ nơi khác, liền giải thích, “Đối với hắn mà nói, tất cả ai không nó lời hay với hắn đều là điêu dân.”
Harvey cười nhạo nói: “Đem thần dân của mình gọi là điêu dân, vậy chắc hắn không phải là điêu.”
Người dẫn đường đại khái thật sự cảm thấy rất buồn cười, một đường ha ha ha ha mà đến nơi. Lúc xuống xe, hắn vẫn còn nhớ lại mà cong người, đồng thời cười không thể kiềm chế. Lúc mới bắt đầu, Harvey còn cho là hắn cổ động cùng khen tặng, nhưng mà cười đến tận bây giờ, thật sự là vỗ mông ngựa lại vỗ phải đùi.
Ningya sợ Harvey tức giận, không làm được điều tốt gì — Leon mặc dù không có nói chân của hắn tại sao bị thương, nhưng là nhìn về phía ánh mắt u oán ủa Harvey, cậu cũng có thể đoán được, cho nên, lần này cướp quyền ra tay trước Harvey, trực tiếp trả tiền, tống người dẫn đường đi.
Sau đó, cậu có chút lo lắng Harvey cảm thấy mình quản việc không đâu, vừa quay đầu lại đã nhìn thấy Harvey đang cười híp mắt nhìn mình.
“Ta biết em muốn cùng ta một chỗ.”
Thời điểm đi ngang qua bên người Harvey, đối phương nói như vậy.
Ningya làm như không nghe thấy.
Harvey vẫn còn tiếp tục: “Nơi này non xanh nước biếc, thật sự là nơi hò hẹn lý tưởng. Ta càng có thể hiểu được tâm tình của em vừa nãy không kịp chờ đợi mà tống hắn đi. Ta cũng cảm thấy hắn rất chướng mắt.”
Ningya lần này muốn che lỗ tai của mình, nhưng mà cậu mới vừa giơ tay lên, đã bị Harvey nắm chặt.
“Anh…” Ningya quay đầu nhìn hắn. Chuyện xảy ra bất ngờ, cậu ngạc nhiên nhiều hơn tức giận, sắc mặt khá tốt.
Harvey nói: “Sơn đạo chót vót, sợ em ngã.”
Ningya muốn tránh khỏi tay hắn: “Tôi không sợ.”
Harvey ngay lập tức đen mặt: “Sơn đạo chót vót, em thế mà không sợ ta ngã?”
…
Thần Hắc Ám sợ ngã?
Thật sự là —
Ha! Ha! Ha!
Đáng tiếc ba tiếng cười to này Ningya chỉ dám phát ra ở trong lòng, cho nên, vẫn để cho Harvey thực hiện được.
Harvey dắt theo Ningya đi dạo sườn núi.
Tại sườn núi Ningya thấy được trên một tảng đá như khay hình tròn có vết máu loang lổ. Người dẫn đường đã nói qua, vương tử Cornell cùng quân đoàn thổ phỉ sau khi bị tóm, bị dẫn tới một chỗ trên sườn núi, tìm một cục đá bằng phẳng, trực tiếp thi hành chặt đầu.
Xem ra, hẳn là chỗ này.
Harvey thấy Ningya khom lưng nhìn chằm chằm khay tròn, không vui nói nói: “Em có thể phân biệt ra được bên trong có máu của Ork hay không?”
“Không thể.”
“Vậy em đang nhìn cái gì?”
“Lượng máu.” Ningya nói, “Nếu quả thật chém đầu nhiều như vậy, thì cái mâm tròn này cần phải be bét máu, nhưng anh xem, nơi này giống như máu của một người cũng không đủ.”
Harvey nhíu mày: “Cho nên?”
Ningya nói: “Có phải ở chỗ khác hay không?” Kỳ thực những nơi khác hắn và Harvey vừa nãy đã tìm qua một lần, trừ phi giấu ở chỗ đặc biệt bí mật, không thể tìm trong truyền thuyết thì đài chặt đầu chính là chỗ này.
Harvey dắt cậu đi một vòng, sau đó về lại đây.
Ningya nói: “Nếu như không phải nơi này, e rằng tin đồn vương tử Cornell bị chặt đầu là giả?” Vương tử Cornell không phải người thừa kế thành niên duy nhất của lão quốc vương, giết hắn còn có Soso. Nếu giết sẽ không một lần làm cả đời nhàn nhã, vậy thì để lại làm lợi thế là lựa chọn tốt hơn. Nói ví dụ như, dùng để câu Soso mắc bẫy, hoặc là cùng những quốc gia khác đàm phán vân vân.
Harvey nói: “Vương tử đều là không nhịn được sinh ra hứng thú đối với những vương tử khác sao?”
“A?”
“Rõ ràng người muốn tìm là Ork, đề tài thế nhưng của em lại đảo quanh Ork.” Harvey bình tĩnh bày tỏ bất mãn.
Lý do đơn giản như vậy, Ningya cả nguyện vọng giải thích cũng không có, tiếp tục nói suy nghĩ của mình: “Nếu như vương tử Cornell không bị giết, vậy bị giam ở nơi nào?”
Harvey nói: “Hỏi một chút là biết.”
Ngay đêm đó, Pedo một trận giận dữ đuổi tất cả người hầu khỏi phòng, đang tức giận ngồi trong phòng, thì cảm giác phía sau mình từ từ sáng lên, nháy mắt đã thấy cả gương từ từ lộ ra thân ảnh giáo hoàng kim quang chói lọi.
Julan tuy rằng không nghĩ giống với Sangtu, coi Quang Minh thần hội là người phát ngôn của nữ thần dưới nhân gian, tôn sùng như thần linh, nhưng thái độ cũng thành kính tương đương — dù sao thế lực cùng thực lực Quang Minh thần hội không thấp hơn quốc gia, thuộc về quái vật khổng lồ không đắc tội nổi.
“Giáo hoàng bệ hạ?” Hắn hoảng loạn vội vàng đứng dậy.
“Giáo hoàng” mỉm cười nói: ” Lòng thành kính của ngài đối với nữ thần, nữ thần đã cảm nhận được, mà phiền não của ngài, người cũng đã nghe thấy.”
Trên trời rớt xuống một đĩa bánh lớn.
Bị Shamanlier áp chế không thể nhúc nhích, Pedo cuối cùng cũng coi như nhìn thấy ánh sáng hy vọng, cảm động nói: “Ngài, ý của ngài là… Đồng ý giúp đỡ ta sao?”
“Giáo hoàng” nói: “Vì ta đã tỏ thái độ trước, ngươi nhất định phải nói cho ta lời nói thật. Ngươi có sát hại vương tử Cornell hay không?”
“Đương nhiên không có.” Pedo kêu oan, “Nó là cháu của ta, ta sao có khả năng xuống tay với nó?”
“Có thật không?” “Giáo hoàng” nửa tin nửa ngờ.
Pedo giơ hai tay, suýt chút nữa chỉ lên trời thề: “Hắn đang bị nhốt trong địa lao, nếu ngài không tin, ta có thể dẫn ngài đi xem, không không không, ta có thể thẩm vấn nó!”
“Giáo hoàng” nói: “Ta tuy rằng hướng về ngươi, nhưng cũng muốn cân nhắc những âm thanh khác bên trong thần hội, loại hành vi sát hại cháu mình này là tuyệt đối không cho phép xảy ra. Đặc biệt là khi phụ thân hắn, anh trai của ngươi mới vừa mất không bao lâu.”
Pedo âm thầm vui mừng mình tại thời khắc sống còn thu tay lại. Hắn lo lắng nhất là giáo hoàng lấy chuyện vương hậu Marina ra nói, thấy hắn không có nói, trong lòng buông xuống một nửa.
“Giáo hoàng” khích lệ hắn nửa ngày, nói tới nỗi hắn lâng lâng cảm thấy mình sắp khai sáng ra thời đại mới cho Julan, thời điểm trở thành siêu cường quốc sau Đế quốc Kanding, Shamanlier, “Giáo hoàng” biểu thị ngày hôm nay nói chuyện rất vui vẻ, khiến hắn không cần có áp lực quá lớn, cũng không cần quá đương thật, hắn chỉ là tuổi cao khó ngủ, cho nên muốn tìm người huyên thuyên, chỉ là vừa vặn nhìn thấy hắn.
“Giáo hoàng” đi rồi, Pedo nhìn mình trong gương, sắc mặt kia, thực sự là đổi tới đổi lui đủ mọi sắc màu, nhìn rất kỳ quái.
Ningya chờ trong phòng, sau khi hắc khí trở về, vội vàng hỏi: “Thế nào?”
Harvey cười nói: “Ta bắt chước tiếng của lão quốc vương dọa hắn một trận, trong lòng hắn có quỷ, nên cái gì cũng phun hết ra. Cornell đang bị nhốt trong địa lao vương cung.”
Ningya nói: “Là anh đi hỏi, hay là chúng ta cùng đi?” cậu rất tự mình biết mình, biết nếu chỉ dựa vào bản thân thì ngay cả tới gần cũng rất khó. Tân quân Pedo đăng cơ, nhất định bố trí thủ vệ vương cung vững như thành đồng vách sắt.
Harvey nói: “Em muốn đi?”
Ningya nói: “Nếu như không phiền.”
“Em biết điều kiện rồi đấy.” Harvey nháy mắt với cậu một cái.
Ningya chần chờ. Cậu cảm thấy nếu còn tiếp tục như vậy, sẽ thành thói quen tự nhiên. Nhưng mà, tự nhiên như thế nào, thì cũng không có kết quả. Một là thần, còn là Thần Vương phía trên các thần, một người là người, vẫn là ở trong mắt người khác đã hy sinh, làm sao có khả năng thích hợp?
Harvey không nhịn được thúc giục: “Đừng giả ngốc.”
Ningya nói: “Vậy anh đi một mình đi vậy…”
“Ai muốn đi!” Harvey giận dỗi, quay đầu bỏ đi.
May là hắn giận không quá triệt để, chỉ là quay đầu bước đi, không biến thành hắc khí, không Ningya đại khái hai cái chân dài bao nhiêu cũng không thể đuổi kịp. Đương nhiên cái “tức giận không quá triệt để” đến tột cùng là vô tình hay cố ý, vậy thì mỗi người một ý.
Bất kể nói thế nào, Ningya nắm lấy cơ hội, từ phía sau ôm lấy hắn.
Harvey còn đang làm bộ làm tịch “Ta đối với việc đi địa lao một chút hứng thú cũng không có, đối với đi gặp vương tử Cornell cũng không có hứng thú, đối…” Lời còn chưa nói hết, Ningya đã ra tay, hôn trên má trái hắn. Chờ lúc cậu muốn lúc rút lui, một cái tay đột nhiên nắm eo cậu, Harvey đè mặt xuống.
Trái tim Ningya nhảy lung tung.
Harvey hôn khóe miệng của cậu một cái, sau đó nói: “Ít nhất phải như vậy.”
…
Ningya nói không ra cám xúc của mình vào thời khắc này là yên tâm hay là thất vọng.
“Nhanh lên.” Harvey lại thúc giục.
Ningya nâng mặt của hắn lên, từ từ ấn môi vào, Harvey hơi nghiêng đầu, môi cùng môi in dấu vững vàng. Ningya ngẩn ra, Harvey nhân cơ hội này liếm cậu một cái, khiến cậu sợ đến lùi liền ba bước.
Harvey cười nói: “Là tự em muốn hôn môi đấy nhé.”
Ningya: “…”
Harvey nói: “Ta chẳng qua cảm thấy môi của em hơi khô, mới muốn làm ướt một chút.”
Mặt Ningya lập tức như bị thiêu cháy.
Harvey chiếm được tiện nghi còn ra vẻ, thở dài nói: “Ta vốn muốn tiến triển tự nhiên, từ từ đến, khát vọng của em đối với ta thực sự ngoài dự liệu của ta. Làm sao bây giờ? Không nghe theo em thì thật giống như không tốt lắm.” Hắn tiếp tục cười.
Ningya hít một hơi thật sâu nói: “Lúc nào chúng ta đi địa lao?”
Harvey nói: “Còn đi địa lao cái gì nữa, em không phải đã bị giam trong địa lao của ta hay sao?”
Ningya: “…” Thần biện hộ cho lời mình nói quả thực là thần thoại, thật đáng sợ.
Thu lại khen thưởng Harvey vẫn dẫn theo Ningya tới địa lao vương cung Julan. Ở đây sạch sẽ hơn so với tưởng tượng, chỉ chiếm hơn 300 mét vuông, rất hẹp rất nhỏ, sau khi đi vào có hai gian phòng tù nhân, chỉ có thể chứa một người đứng, ngồi xuống cũng không được.
Thấy Harvey hiếu kỳ, Ningya giới thiệu: “Cái này cũng là một loại hình pháp.” Một người đứng lâu, sẽ muốn nhúc nhích, hoặc là ngồi xuống, thế nhưng ở trong phòng giam này, cả hai điều đều không thể thực hiện.
Harvey cười nói: “Nhân loại thật thú vị, trí tưởng tượng so với ta phong phú hơn nhiều, ta thật nên học tập cho giỏi.”
Ningya hối hận đã để hắn mang mình đến đây.
Bất quá hiện tại phòng giam đại đa số đều trống không, đến cuối cùng mới nhìn thấy một ánh đèn.
Ánh đèn không phải từ trong phòng giam vọng lại, mà là có quản ngục ngồi ở giữa hai bên phòng giam, vừa ăn cá khô nhỏ hơn cả ngón út, một bên uống bia. Hắn ăn đến say sưa ngon lành, không hề biết có hai vị khách không mời mà đến đi tới trước mặt. Chờ lúc hắn chóng mặt ngẩng đầu lên, Harvey phất tay, hắn liền từ từ ngã xuống.
Ningya đi tới bên trái phòng giam, mở cánh cửa sổ nhỏ bằng sắt ra, nhìn bên trong một chút, một mảnh tăm tối, cậu đổi sang bên cạnh, mới vừa mở song sắt ra, liền đối mặt với một đôi mắt màu xám đậm. Ningya sợ hết hồn, thân thể ngửa ra sau, vừa vặn ngã vào trong lòng Harvey.
Harvey cười nói: “Bảo bối, ta rất thích em yêu thương ôm ấp.”
Ningya đã đứng vững, Harvey lại ôm eo không chịu buông tay.
“Các ngươi là ai?”
Người trong phòng giam hỏi.
Ningya nói: “Xin hỏi ngài là vương tử Cornell sao?”
Ánh mắt trong phòng giam nhìn Ningya từ trên xuống dưới, đến khi Harvey không nhịn được phải đóng song sắt lại, đối phương đột nhiên nói: “Cậu là Ningya?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...