Vừa ra khỏi cửa trung tâm giám định, Lưu Hạ liền nhìn thấy Thân Đồ Thành và hai người kia ngồi trên ghế dài chờ hắn. Cao Kiệt nhìn thấy hắn liền hỏi: “Thế nào?”. Giọng điệu không được tốt, xem ra vẫn còn mất hứng. Lưu Hạ mỉm cười, kéo vai Cao Kiệt rồi kể lại mọi chuyện.
Cao Kiệt nghe rất chăm chú, vì thế quên bẵng cánh tay đang khoác lên vai mình. Thân Đồ Thành và Liên Xảo Dã nhìn nhau, quyết định không vạch trần chuyện mờ ám của Lưu cảnh quan.
“Chẳng qua chỉ tra ra số đăng kí QQ thì có ích lợi gì?”. Liên Xảo Dã nghi hoặc nói.
“Biết được số QQ thì có thể phá được mật mã…Ngay cả ông anh của tôi cũng phải khen ngợi người kia là thiên tài, chắc hẳn hiện giờ đã phá được rồi”. Tâm trạng Lưu Hạ rõ ràng rất tốt, cười híp mắt giải thích: “Tiếp đó có thể tra được người cuối cùng Tôn Trí Triết liên lạc là ai”.
Thân Đồ Thành lập tức phản ứng: “Nếu như nói phương thức giết người của Điệp Tiên là theo dây chuyền người này truyền cho người tiếp theo, như vậy người cuối cùng mà Tôn Chí Triết liên lạc sẽ gặp nguy hiểm”. Nói đến đây bầu không khí nhất thời ngưng trọng, tạm thời không nói những thứ khác, chính bản thân Thân Đồ Thành lúc đó đã cùng chơi trò Điệp Tiên với mấy nam sinh khác, tuy rằng quan hệ giữa hắn với bọn họ không quá thân thiết, nhưng dù sao cũng học cùng trường, cũng xem là bạn bè, hiện tại Vương Thế Vỹ bị điên, Tôn Chí Triết đã chết, kế tiếp lại không biết đến lượt ai…Vào giờ phút này, trong lòng Thân Đồ Thành rất khó chịu. Hắn không sợ báo ứng, chỉ sợ liên lụy người vô tội. Nhặt được ngọc điệp chính là hắn, vì sao người chết lại là những người khác?
“Trên thế giới này, không có người nào là hoàn toàn vô tội”. Dường như biết hắn đang nghĩ gì, Liên Xảo Dã đột nhiên lên tiếng.
Thân Đồ Thành ngạc nhiên nhìn về phía cô ______ đây không giống những lời mà Liên Xảo Dã sẽ nói. Theo hiểu biết của hắn đối với Liên Xảo Dã, cô ngoài mặt tuy lạnh lùng, nhưng bên trong rất nóng nảy và dữ dội. Giống như cách nhìn của cô đối với con người và sự việc _____ không trắng thì đen. Trong nhận thức của Liên Xảo Dã không có khu vực màu xám, cô cho rằng giết người chính là sai trái, bị giết là vô tội, tuyệt đối sẽ không nói ra câu người chết cũng không hoàn toàn vô tội như thế này.
Nhanh như vậy đã nhìn ra….Cao Kiệt nhìn hai người. Mới vừa rồi, ngay khi linh thể Liên Xảo Dã sắp không chống đỡ nổi, con quỷ kia đúng lúc chiếm lấy cơ thể cô. Lúc này mới nói một câu, Thân Đồ Thành lập tức cảm giác thấy sự khác biệt ______ đây cũng không phải là hiện tượng tốt. Cao Kiệt có chút khổ não, hắn không thể xác định Thân Đồ Thành biết Liên Xảo Dã đã chết chưa, còn người vẫn luôn bên cạnh hắn là một con quỷ không có cảm xúc.
Thở dài một hơi, Cao Kiệt quyết định giải quyết vấn đề Tôn Chí Triết đầu tiên, “Cậu biết người tra được số QQ là ai không?”.
Lưu Hạ vừa nghe, dường như sớm đoán được đối phương sẽ hỏi câu này. Đầu tiên cười thần bí, rồi như ảo thuật kéo ra từ ống tay áo một tờ giấy.
Cao Kiệt nhướng mày: “Lấy ở đâu đó?”. Hắn không cho rằng Lưu Ngạn lại tốt bụng cung cấp đầu mối cho bọn họ.
Lưu Hạ bình chân như vại mà nhún vai: “Tiện tay lấy từ phòng làm việc của ông anh”.
…
Mặc kệ như thế nào, tư liệu đã nằm trong tay. Cao Kiệt không phải nghĩ ngợi gì: “Đi tìm người kia trước”.
Khi bọn họ đang muốn lấy xe, lại thấy một chiếc Audi bạc rẽ ngoặt một cái rồi dừng trước mặt bọn họ. Lưu Hạ thầm kêu một tiếng không tốt, còn chưa kịp chạy đi thì cửa xe đã hạ xuống.
“Lên xe”. Lưu Ngạn nghiêm mặt nói.
Lưu Hạ sờ sờ mũi, bất đắc dĩ nhìn Cao Kiệt, rồi mở cửa xe ngồi vào. Chờ hắn ngồi vào chỗ, nhưng Lưu Ngạn vẫn không có ý tứ lái xe. Thân Đồ Thành đang do dự thì lại bị Liên Xảo Dã kéo vào, ngông nghênh ngồi xuống.
“Đội trưởng, mau lên xe thôi”. Lưu Hạ mang theo giọng điệu dụ dỗ, rướn người ra ngoài xe kêu to. Chẳng biết thế nào, trong đầu Cao Kiệt nhảy ra ba chữ _______ gọi lão bà. Hắn kiềm chế xung động muốn đánh người, Cao Kiệt bước vào xe ngồi cạnh Thân Đồ Thành.
Dọc đường đi không ai nói chuyện, Cao Kiệt xem tờ giấy Lưu Hạ đưa khi nãy, lật tới lật lui nhìn, gần như học thuộc lòng luôn những gì ghi phía trên ______
Bàng Đỉnh, nam, 25 tuổi, nhân vật số một của phòng tin tức kỹ thuật thuộc Sở nghiên cứu khoa học kỹ thuật tình báo cấp tỉnh, nhà ở hẻm Thổ Địa số 186.
Trái ngược với Cao Kiệt, Thân Đồ Thành có vẻ thoải mái hơn rất nhiều. Khác xa với vẻ bề ngoài khiêm tốn của chiếc xe, không gian bên trong được Lưu Ngạn trang trí vô cùng thư thái, thậm chí có thể nói là xa hoa. Lấy tấm đệm bọn họ đang ngồi mà nói, lớp lông vàng mềm mại không gì sánh được, một khi ngồi xuống thì không muốn đứng dậy, vô luận mặt đường xốc nảy cỡ nào, người ngồi phía trên hoàn toàn không cảm giác được một chút rung động. Đây là sản phẩm lông dê cao cấp nhất, theo như hiểu biết của Thân Đồ Thành, nếu tính toàn bộ thì giá cả không dưới 15 vạn tệ.
Không nghi ngờ gì Lưu Ngạn rất thông minh, anh ta tiêu tiền ở chỗ bí mật. Giống như tính cách của anh ta, ngoài mặt nhã nhặn lễ độ, nội tâm ngạo mạn đường hoàng. Nghĩ như vậy, Thân Đồ Thành không khỏi quan sát Lưu Ngạn. Chung quy, Lưu Ngạn và Lưu Hạ rất giống nhau, so với Lưu Hạ lúc nào cũng mang theo ý cười trong mắt, mắt Lưu Ngạn hình như dài hơi một chút, cũng chính vì vậy mới biểu hiện sự khôn khéo thông minh, song lỗ mũi nằm dưới mắt kính lại trung hòa cảm giác sắc bén trên người anh ta, khiến anh ta thoạt nhìn càng thêm nhã nhặn, trông như một quý công tử nhẹ nhàng phong độ.
Lấy cái nhìn một người đàn ông mà nói, Lưu Ngạn gần như hoàn mỹ. Nếu như ngồi ở đây hôm nay là một sinh viên bình thường, vậy thì Lưu Ngạn sẽ trở thành mục tiêu nỗ lực sau này của cậu ta. Thế nhưng, là Thân Đồ Thành ngồi ở đây, hắn ngồi phía sau, ở giữa Liên Xảo Dã và Cao Kiệt, tư thế thả lỏng, thần sắc thoải mái, vô cùng thành thục. Hắn ngồi trong xe của Lưu Ngạn gần như hoàn mỹ, so với Lưu Ngạn gần như hoàn mỹ, không hề kém cạnh chút nào. Hắn lơ đãng lộ ra khí thế quân lâm thiên hạ, tựa hồ vượt qua sự hoàn mỹ của Lưu Ngạn, biến anh ta trở thành một người tài xế bình thường.
“Anh tốt hơn so với anh ta”. Lời Liên Xảo Dã cắt đứt suy nghĩ của Thân Đồ Thành.
Thân Đồ Thành sửng sốt, có hơi buồn cười, nhịn không được trêu ghẹo, hỏi: “Tốt hơn chỗ nào?”.
Liên Xảo Dã ngoẹo đầu nghiêm túc suy nghĩ, cô như vậy trong mắt Thân Đồ Thành, không còn thấy vẻ xinh đẹp tuyệt vời, không còn thấy phong tình vạn chủng, chỉ còn thấy ánh mắt ngậm nước của cô.
Cô thật đáng yêu, Thân Đồ Thành nghĩ như vậy, bỗng nhiên có cái gì đó nhanh chóng thoáng hiện lên trong đầu hắn _______
“Ngươi tốt hơn so với gã”.
“Tốt chỗ nào?”.
“Ngươi rất tốt với ta”.
“Vậy nếu như gã đối tốt với ngươi hơn so với ta, vậy có phải ngươi sẽ thấy gã tốt hơn?”.
“Sẽ không”.
“Vì sao?”.
“Ta thích ngươi, không thích gã”.
“Vậy ngươi phải nhớ kỹ, ngươi nói thích ta, cả đời này đều phải thích ta”.
“Được”.
…
“A Hảo”. Một cái tên thốt ra.
“Ừ?”. Liên Xảo Dã cũng tự động đáp lại.
Lần này, Thân Đồ Thành là người gọi trước lại ngây ngẩn cả người. Qua một lúc lâu, mới hỏi: “Cái gì?”.
Liên Xảo Dã mơ màng: “Anh gọi tôi?”.
Thấy tình huống này, Cao Kiệt thầm la hỏng bét, may mắn là chiếc Audi màu bạc đã dừng lại vào lúc này.
“Đến rồi”. Lưu Ngạn ra hiệu bảo mọi người xuống xe.
Cao Kiệt gần như nhảy dựng lên, nhanh chóng kéo Thân Đồ Thành xuống xe.
Lưu Ngạn dừng xe xong, cũng không có ý định rời đi, ngược lại dẫn đầu đi vào một con hẻm trông cũ nát. Lưu Hạ đảo mắt, dường như hiểu ra cái gì, liền kéo Cao Kiệt đi theo.
Con hẻm trên đường Thổ Địa là một trong những con hẻm cũ còn lại của thành phố W, độ rộng nhiều lắm chỉ có thể cho ba người cùng sánh vai bước đi, hai bên là những ngôi nhà hai tầng, niên đại đã lâu, thậm chí có một số còn xây từ gỗ.
Khí trời tháng 3 không ấm áp lắm, có đôi khi gió thổi qua càng lạnh thêm vài phần. Khi đi đến nửa con hẻm thì Lưu Hạ mới nhận thấy, rõ ràng chỉ là những ngôi nhà hai tầng, vì sao có thể che khuất hết ánh nắng mặt trời. Hắn ngẩng đầu, kinh sợ khi cả con hẻm bị bao phủ trong bóng tối.
“Cẩn thận chút”. Hắn nghe thấy Liên Xảo Dã nhắc nhở Thân Đồ Thành.
Lưu Hạ cười khổ trong lòng, có chuyện không hiểu, nhưng không dễ dàng sợ hãi. Không biết có phải ảnh hưởng tâm lý hay không, nhưng từ khi hắn phát hiện con hẻm này rất âm u, thì liền mơ hồ cảm thấy từng đợt gió lạnh thổi tới, lạnh đến tay chân hắn nhanh chóng mất đi cảm giác. Con hẻm dài không tưởng, mỗi lần rẽ ngoặt lại khiến Lưu Hạ nghĩ đến con rắn to đang bò uốn lượn. Mấy người bọn hắn tựa như đang bước đi trong bụng rắn, không cẩn thận sẽ bỏ xác nơi này.
Lại một trận gió thổi vào cổ áo, Lưu Hạ nhịn không được rùng mình.
“Vù vù”. Gió thổi qua khe hở tảng đá phát ra âm thanh.
Lưu Hạ dừng chân, tìm kiếm âm thanh bắt nguồn từ đâu.
“Vù vù”.
“Ai đó? Là ai ở đó?”. Lưu Hạ hô lớn. Âm thanh quanh quẩn trong con hẻm yên tĩnh, khắp người Lưu Hạ phát lạnh ______ những người khác đều đã biến mất!
“Vù vù”.
“Khanh khách”.
“Vù vù”.
“Khanh khách”.
…
Hai loại âm thanh phát ra từ hai hướng, chợt trái chợt phải, chợt trước chợt sau, Lưu Hạ cảm thấy đầu đau muốn rách toạc. Hắn muốn bắt lấy gì đó rồi đánh một trận, nhưng xung quanh không có bất cứ vật gì, chỉ còn lại hai loại âm thanh càng lúc càng gần, vù vù, vù vù, khanh khách, khanh khách…
“A!”. Lưu Hạ ôm đầu, ra sức đấm mạnh xuống mặt đất.
“Ôi!”. Có người hít một hơi, “Hắn không đau hả?”.
“Đừng giỡn, Bàn Đinh”. Là giọng nói Lưu Ngạn.
“Song quỷ khốn tâm”. Một tay đỡ Lưu Hạ đứng dậy, “Thất khiếu càng linh hoạt, càng dễ bị nhốt lại”.
Cái gì?
Lưu Hạ vẫn chưa phản ứng kịp, tiếng cười quái dị đã biến mất, Lưu Hạ mở mắt nhìn thấy Cao Kiệt, Thân Đồ Thành, Liên Xảo Dã cùng Lưu Ngạn đang đứng trước mặt mình.
Các người đi đâu vậy? Lưu Hạ định lên tiếng hỏi, suy nghĩ một chút, dường như hiểu ra điều gì, liền hỏi: “Tôi bị sao vậy?”.
“Đó là Song quỷ khốn tâm trận”. Lúc này Lưu Hạ mới chú ý đến một cậu nhóc đứng cạnh Lưu Ngạn, nghe giọng nói tựa hồ chính là người đỡ hắn dậy khi nãy, “Tâm tư càng phức tạp thì càng dễ lạc đường trong trận pháp”.
Lưu Hạ oán hận liếc mắt nhìn ông anh nhà mình _______ nói đến đầu óc, anh trai hắn nhận đệ nhị thì không ai dám nhận đệ nhất. Tại sao anh ấy lại không bị mắc kẹt?
Cậu bé tựa hồ cảm nhận được “Oán khí” của Lưu Hạ, liếc mắt nhìn Lưu Ngạn, khinh thường nói: “Lòng lang dạ sói cũng coi là tâm hả?”.
Lưu Ngạn làm lơ, đẩy kính mắt giới thiệu: “Bàn Đinh, người các cậu muốn tìm”.
Cậu nhóc lập tức xông lên, hướng về phía Lưu Ngạn đấm đá chân tay: “Đã nói không được gọi tôi là Bàn Đinh, lão phúc hắc nhà anh!”.
Lưu Ngạn nhìn cậu nhóc đấm đá loạn xạ, dường như không đem “công kích” đối phương để vào mắt. Cao Kiệt do dự, không chắc chắn hỏi: “Cậu là…Bàng Đỉnh?”. Hai mươi lăm tuổi, nhân vật số một của phòng tin tức kỹ thuật thuộc Sở nghiên cứu khoa học kỹ thuật tình báo cấp tỉnh?
Cậu nhóc bò xuống từ trên người Lưu Ngạn, tức giận nói: “Sao hả, tôi tập trung hết năng lượng vào trong đầu óc không được sao?”.
Cao Kiệt lúng túng ho khan, nói: “Bàng tiên sinh, tôi là …”.
Bàng Đỉnh phất tay cắt đứt: “Tôi biết mấy người muốn hỏi gì, nhưng tại sao tôi lại phải nói cho mấy người biết chứ?”.
Cao Kiệt hiếm khi nở nụ cười: “Tôi nghĩ, cậu rất muốn gặp người thiết trận?”.
“Ngao!”. Thái độ Bàng Đỉnh lập tức xoay chuyển 180 độ, hỏi liên tiếp: “Anh biết Thu Thu hả? Mau nói tôi biết cậu ta đang ở đâu, tôi phải một mất một còn với cậu ta, ngao!”.
Lưu Hạ lấy tay bịt miệng Cao Kiệt, mỉm cười tươi rói: “Vậy phải xem cậu lấy cái gì để đổi đây”.
Bàng Đỉnh tức giận nhìn Lưu Hạ, một lát sau, cực kì không cam lòng đưa đến một tờ giấy: “Cầm!”.
Cao Kiệt nhanh chóng mở ra _______
Số QQ: 764483495
Đăng nhập lần cuối: ngày 5 tháng 3 năm 2011
Nơi đăng nhập lần cuối: thành phố W, khu Ngũ Thành, đường Hoàn Lộ, số 17, tiệm Net Hải Lam Tinh.
Và, thành phố Z, khu Tân Thành, tòa nhà bạch kim Nghênh Xuân, tòa số 2, phòng 802.
Chủ nhà: Quách Khải.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...