Một khi Lãnh Ngạn hạ quyết tâm làm chuyện gì, không ai có thể xoay chuyển, Tĩnh Lam rất rõ ràng điểm này, giống như nhiều năm trước khi anh quyết định đi Nhật Bản, cho dù ai khuyên cũng vô dụng.
Tĩnh Lam biết rõ, cho dù hôm nay mình không ký tên, như vậy ngày mai thỏa thuận ly hôn này vẫn sẽ trở thành hiện thực, điểm này, Lãnh Ngạn anh ấy làm được.
Cô không khỏi gào khóc, tay cầm bút khẽ run, trải qua đắn đó, cuối cùng ký tên của mình trên thỏa thuận, sau đó vứt bút gục đầu vào đầu gối khóc thút thít.
Lãnh Ngạn cầm bản thỏa thuận, đi tới trước mặt má Tằng, đột nhiên quỳ phịch xuống, đôi mắt ửng đỏ, “Má Tằng, xin lỗi, tôi xin lỗi má, không ngờ chuyện biến thành như vậy.
”
Má Tằng chảy nước mắt đỡ anh, “Thiếu gia, nên nói xin lỗi là tôi, tôi vốn chính hy vọng cậu ly hôn rồi tái hôn với Nhiễm tiểu thư, nhưng cậu đứa nhỏ ngốc này…”
Lãnh Ngạn liếc nhìn Tĩnh Lam, nói tiếp, “Má Tằng, cuộc sống sau này của má và Tĩnh Lam sẽ do tôi phụ trách, tôi sẽ chăm sóc Tĩnh Lam cả đời, coi cô ấy như em gái ruột.
”
Má Tằng khóc gật đầu, “Tôi biết rõ, tôi biết rõ thiếu gia là cậu bé ngoan, cậu đi đi, ở đây lâu sẽ khiến thiếu phu nhân lo lắng.
”
Lãnh Ngạn chậm rãi đi đến bên cạnh Tĩnh Lam, đứng thẳng một lúc, cuối cùng nói ra một câu, “Tĩnh Lam, xin lỗi.
”
Trả lời anh chỉ có tiếng khóc uất ức của Tĩnh Lam, cuối cùng, Lãnh Ngạn cầm bản thỏa thuận rời đi, Lôi Đình Ân đuổi theo, sau lưng, tiếng khóc Tĩnh Lam dần ngừng lại, nhìn theo phương hướng bọn họ rời đi, trong ánh mắt tràn đầy oán hận, chuyện sẽ không kết thúc dễ dàng như vậy…
“Tĩnh Lam, chúng ta lên trên nghỉ ngơi thôi!” Má Tằng đỡ lấy con gái vẫn loang lổ nước mắt trên mặt.
Tĩnh Lam hất tay bà ra, trợn mắt lại, “Bà rốt cuộc là mẹ của ai? Đối xử với anh ấy còn tốt hơn tôi? Thật hoài nghi anh ấy có phải con riêng của bà không!”
Chỉ nghe “Bốp” một tiếng, má Tằng tát một bạt tai lên mặt Tĩnh Lam, “Càn rỡ! Có kiểu nói chuyện với mẹ như vậy sao? Mẹ đối xử không tốt với con? Đối xử không tốt với con sẽ giúp con giấu nhiều chuyện như vậy? Trong lòng mẹ thật hổ thẹn!”
“Đánh đi! Đánh đi! Đánh chết tôi đi bà sẽ không phụ lòng nhà họ Lãnh rồi! Nói cho bà biết, tôi sẽ không bỏ qua như vậy!” Tĩnh Lam che mặt, khóc chạy lên lầu.
Lãnh Ngạn và Lôi Đình Ân lái xe chạy trên đường núi quanh co rời đi, trên đường lại gặp xe của Cầu Chí Dương.
Lãnh Ngạn dừng xe hỏi, “Lúc này cậu tới làm gì?”
“Để tôi xem một chút, lo lắng cho cậu chứ sao!” Cầu Chí Dương nhướn mày nhếch lên nụ cười quyến rũ mờ ám.
Sắc mặt của Lãnh Ngạn cứng nhắc, “Cậu phản ứng như vậy, tôi sẽ có hai ý tưởng, một là cậu ở đây hả hê, cái khác cậu là gay, mà cả hai tôi đều không thích.
”
“Này, không phải chứ, vì một phụ nữ, tình anh em cũng không cần?” Nụ cười của Cầu Chí Dương đọng lại, thay vào bộ mặt như ăn mướp đắng.
Lãnh Ngạn đạp cần ga, xe lái thẳng qua bên cạnh người cậu ta mà đi, lúc Lôi Đình Ân đi theo sau thì cười lễ độ với Cầu Chí Dương ở trong xe, “Cậu ấy không phải hạng người như thế, chỉ có điều tâm tình không tốt.
”
Cầu Chí Dương cũng gật đầu mỉm cười, “Tôi biết rồi, chỉ muốn giúp cậu ấy.
”
Lôi Đình Ân cười tiếp, “Tôi cũng vậy! Chỉ có điều, về sau không cần tới đây, bây giờ cậu ấy không ở đây.
” Rồi sau đó quay cửa xe, theo ánh đèn xe Lãnh Ngạn rời đi.
Cầu Phỉ Nhi trong xe bĩu môi, “Anh, kêu anh nhanh qua đây, anh không chịu, kết quả không đuổi kịp Lãnh Ngạn ở nhà họ Lãnh, hại em ngay cả thời gian nói một câu với anh ấy cũng không có!”
Cầu Chí Dương im lặng, gõ đầu em gái, “Rốt cuộc đầu óc em làm từ cái gì? Chẳng lẽ em cảm thấy em và Lãnh Ngạn còn có hy vọng?”
“Tại sao không? Thì ra Lãnh Ngạn còn có bà xã? Trước kia em không biết! Anh ấy sẽ vì Duy Nhất mà ly hôn với bà xã, vậy tại sao sẽ không vì em mà ly hôn với Duy Nhất?” Cầu Phỉ Nhi khăng khăng một mực.
Cầu Chí Dương lắc đầu, “Em đúng là ngu ngốc! Về sau không cho phép ôm ảo tưởng với Lãnh Ngạn! Đúng rồi, vừa rồi trong bữa tiệc em đi thăm dò Dịch Hàn, tìm hiểu được kết quả gì chưa?”
Cầu Phỉ Nhi chép miệng, “ Người đó đúng là thần kinh, tuyệt đối không hiểu thương hương tiếc ngọc, em thiếu chút nữa bị ngã xuống mà anh ta còn đẩy em ra! Trái tim cứng rắn, cứng như chân anh ta!”
Cầu Chí Dương bị lời nói của em gái bảo bối chọc cho tức cười, “Đây gọi là ví dụ gì? Trái tim cứng rắn như chân?”
“Vốn là vậy! Lúc em ngã xuống té trên đùi anh ta, thuận tay chống lên chân anh ta, vốn cứng rắn!” Cầu Phỉ Nhi giải thích.
“Em chỉ nói hươu nói vượn! Cả ngày lẫn đêm thần kinh chập mạch, về sau thục nữ một chút cho anh, đừng ném mặt mũi nhà họ Cầu!” Cầu Chí Dương không nhịn được trách cứ em gái.
“Stop! Nhà họ Cầu chúng ta chưa đủ mất mặt? Còn đến phiên em mất thể diện?” Cầu Phỉ Nhi xem thường, liếc xéo anh.
Mà Lãnh Ngạn đã sớm lái ô tô rời đi bởi vì anh em nhà họ Cầu mà nghĩ ra một chuyện, lập tức gọi điện thoại cho mẹ Cầu Chí Dương, “Alo, dì à, là cháu, Lãnh Ngạn.
”
“Lãnh Ngạn à? Đã trễ vậy còn có việc gì sao?” Nhà họ Cầu và nhà họ Lãnh là quen biết nhiều đời, Cầu phu nhân có ấn tượng rất tốt với Lãnh Ngạn.
“Vẫn là chuyện kia, cháu cảm thấy không đơn giản, có thể lần này hơi khó giải quyết, vẫn phiền dì hỗ trợ.
” Trực giác Lãnh Ngạn cho biết, mặc dù đã ly hôn, nhưng tai họa về sau còn vô cùng…
Cầu phu nhân đáp ứng rất sảng khoái, “Yên tâm đi, chỉ cần dì giúp được, dì nhất định sẽ làm hết sức!”
“Có những lời này của dì, cháu yên tâm, lần này cháu sơ suất quá, đánh giá thấp Tĩnh Lam.
”
Cầu phu nhân cười khẽ một tiếng, “Đàn ông đó, ở cửa ải này nhất định phải đi ổn, dì không biết nên nói như thế nào với cháu, thôi, nếu chuyện đã xảy ra, hối hận nữa cũng vô dụng, chúng ta hết sức bổ cứu * thôi!”
(*) bổ cứu: dùng các biện pháp để uốn nắn, sửa chữa, xoay chuyển tình hình bất lợi; nghĩ cách để khuyết điểm không gây ra ảnh hưởng.
“Vậy cám ơn dì, quá muộn, quấy rầy dì, ngủ ngon!”
“Ngủ ngon.
”
Lãnh Ngạn đặt điện thoại di động xuống, trong lòng giống như bị chặn tảng đá, thở ra một hơi dài nhẹ nhõm, chạy về xuân về hoa nở.
Về nhà! Cô nhóc còn đang đợi anh!.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...