“Anh không dám tham gia tang lễ của Lãnh Dực, không dám đối mặt với đôi mắt kia của Lãnh Dực, mặc dù chỉ là di ảnh, anh cũng có thể tưởng tượng Lãnh Dực sẽ nói gì với anh, anh ấy nhất định sẽ nói anh là hung thủ hại chết anh ấy, muốn anh đền mạng cho anh ấy.
Càng hỏng bét chính là, Lãnh Dực chết đi đã kích thích hai người, một là cha anh, ông giận đến tái phát xuất huyết não mà chết; còn người khác chính là Tĩnh Lam, cô ấy điên rồi, không, chính xác mà nói, sau khi sinh non cô ấy đã hơi thất thường, Lãnh Dực vừa chết, cô ấy hoàn toàn điên rồi.
Anh nghĩ, anh thật sự trở thành kẻ có tội, nhiều người chết như vậy cuối cùng cũng chỉ vì anh là con riêng không nên tồn tại trên thế gian.”
“Sau khi nhận được tin cha anh chết anh mới trở về nhà họ Lãnh, tiếp quản tất cả sản nghiệp nhà họ Lãnh.
Mà bệnh Tĩnh Lam càng ngày càng tệ.
Lúc thì coi anh như Lãnh Dực, khóc cầu xin tha thứ, lúc thì nhận ra anh là Lãnh Ngạn, ôm anh muốn gả cho anh.
Anh và má Tằng đưa cô ấy đến bệnh viện tâm thần, mời bác sỹ giỏi nhất trị bệnh cho cô ấy.”
“Nhưng cô ấy ở bệnh viện lại càng tồi tệ, mỗi ngày la hét muốn về nhà, cả ngày ở trong trạng thái cáu kỉnh, ở trong phòng bệnh đâm đầu vào tường, thậm chí đâm vào cửa sổ thủy tinh, tự làm khổ nghiêm trọng, để cho bể đầu chảy máu, bác sỹ đổi phòng bệnh cho cô ấy, vách tường lót toàn bộ nệm êm, cô ấy không còn cách nào tự tổn thương bản thân, nên lấy tay giựt tóc, dùng móng tay cào mình, cả người đều vết thương như cũ, hoàn toàn chỉ có thể dùng thuốc an thần khống chế cảm xúc, nhưng dùng thuốc an thần thời gian dài như vậy cũng không được, cuối cùng bác sỹ đề nghị tụi anh mang cô ấy về nhà, có thể sự ấm áp của gia đình sẽ có trợ giúp cho bệnh tình của cô ấy.”
“Cho nên anh và má Tằng dẫn cô ấy trở về nhà họ Lãnh, mỗi ngày bác sỹ tới kiểm tra cho cô ấy, cứ như vậy trong một khoảng thời gian ngắn, bệnh của cô ấy mới dần có tiến triển tốt.
Mặc dù vẫn hoảng hoảng hốt hốt, nhưng ít ra không phải không kiềm chế được, chỉ có điều lúc anh ở nhà nhìn anh cười mơ màng, luôn hỏi anh khi nào đi kết hôn.”
“Má Tằng cảm thấy rất lúng túng, cho nên nói mang Tĩnh Lam về quê, anh đối mặt với Tĩnh Lam mỗi ngày quả thật cảm thấy nhức đầu, cho nên không ngăn cản, ngày đó ba người nhà họ đã đi.
Qua một khoảng thời gian, anh nhớ tới nên hỏi tình huống của Tĩnh Lam, gọi điện thoại về quê, do cháu ở quê của bọn họ nhận, cậu ta nói bệnh Tĩnh Lam phát tác nên tự sát, tới bệnh viện trong thành phố.”
“Anh rất kỳ lạ, sao bọn họ trở lại mà không tìm anh, vì vậy phái người hỏi thăm bọn họ ở bệnh viện nào, mua hoa tới thăm Tĩnh Lam, anh nghĩ dù là bạn bè bình thường bị ngã bệnh đi thăm cũng là việc nên làm, huống chi là con gái của má Tằng đối đãi với anh như con đẻ, đồng thời cũng là bạn gái anh trai mình.”
“Khi anh tìm được bọn họ thì bọn họ rất kinh ngạc, Tĩnh Lam vẫn còn nhận ra anh, vừa tới anh đã nhào tới ôm khóc.
Anh hỏi má Tằng, sao trở lại không tìm anh, bọn họ ở nhà họ Lãnh cả đời, coi như người nhà họ Lãnh, má Tằng nói, dáng vẻ của Tĩnh Lãm như vậy, không muốn gây thêm phiền toái cho anh.”
“Anh rất đau lòng, Tĩnh Lam như bây giờ hoàn toàn là trách nhiệm của anh.
Anh muốn bọn họ yên tam, anh sẽ đối xử với Tĩnh Lam như đối với em gái kết nghĩa, muốn bọn họ đừng khách khí với anh, hơn nữa anh mời bọn họ trở lại nhà họ Lãnh, má Tằng sống chết không đồng ý, cuối cùng anh hết cách rồi, không thể làm gì khác hơn là bố trí phòng ở bên ngoài cho bọn họ.”
“Có một ngày, là trung thu, anh rất hờ hững với nó, bởi vì dù sao mình cũng một mình, má Tằng gọi điện thoại kêu anh tới cùng ăn cơm, anh nghĩ, đã lâu mình không thăm họ, cũng nên tới thăm một chút, nên đồng ý tới.
Đêm hôm đó sau khi tan việc, anh mua chút quà tặng rồi mới tới nhà má Tằng, trời đã tối rồi, trên đường đột nhiên phát hiện Tĩnh Lam tóc tai bù xù, áo xốc xếch núp ở khúc cua.”
“Anh vội vàng xuống xe, còn chưa đi đến bên cạnh cô ấy, lại có một kẻ lang thang chui ra từ bên cạnh thùng rác lớn, động tay động chân với Tĩnh Lam.
Anh xông lên dạy dỗ kẻ đó một trận, kẻ lang thang trước đi ném lại một câu nói, có gì đặc biệt hơn người, một mụ điên, đã sớm là hàng nát rồi, vừa bị người khác chơi đùa!”
“Anh hoảng hốt, vội vàng hỏi kẻ đó đã xảy ra chuyện gì, thì ra vừa rồi Tĩnh Lam hoảng hốt ở đây, trong miệng đọc ‘Lãnh Ngạn, Lãnh Ngạn,’ có mấy lưu manh tới đây, thấy thần trí của cô không tỉnh táo, người này nói mang cô ấy đi tìm Lãnh Ngạn, người kia nói mình là Lãnh Ngạn, để cho Tĩnh Lam… Khó trách quần áo của cô ấy bị kéo rách nát bét.
Anh rất khổ sở, ôm Tĩnh Lam vào nhà má Tằng, Tĩnh Lam còn hoảng hoảng hốt hốt, trong giây lát khi nhìn thấy anh, ngơ ngác hỏi, ‘Anh là ai?’”
“Anh nói anh là Lãnh Ngạn.
Cô ấy không tin, cô ấy nói anh lừa cô ấy, nói vừa rồi còn đồng ý cưới cô ấy, vừa rồi còn thân mật với cô ấy, hơn nữa cùng cô ấy… Kết quả lại ném cô ấy đi.
Đối mặt với cô ấy như vậy, anh thật sự không biết nên làm sao.
Bữa cơm trung thu đoàn viên này thật sự quá tệ!”
“Càng hỏng bét còn ở phía sau, má Tằng đột nhiên ngã bệnh, hơn nữa bệnh còn rất nghiêm trọng.
Mà cha của Tĩnh Lam, ông ấy có một chân giả, bản thân không thể tự chăm sóc, sao chăm sóc được Tĩnh Lam? Tĩnh Lam bắt đầu điên khùng chạy bên ngoài, có lúc đột nhiên xuất hiện giữa đường cái, dọa chết lái xe.
Lúc thì cô ấy ở giữa đường cười to khóc lớn, không ai cưới cô ấy rồi, không ai muốn cô, Lãnh Ngạn là người xấu.
Có lúc cảnh sát tới xua đuổi cô ấy, cô ấy ôm lấy cảnh sát người ta, muốn cảnh sát cưới cô về nhà…”
Lãnh Ngạn chưa từng nói nhiều như vậy, lúc đầu Duy Nhất bị bắt buộc nghe, cuối cùng dần dần bị hấp dẫn, trong lòng vô cùng xúc động, “Cho nên, anh mới cưới cô ấy?” Duy Nhất lạnh lùng hỏi.
Lãnh Ngạn hít sâu một hơi, “Trước em, người phụ nữ duy nhất để cho anh cảm động là Đình nhi, sau khi Đình nhi ra đi, anh cho rằng lòng mình đã chết, cho nên trong lúc má Tằng bệnh nặng, anh nghĩ thật lâu, sau khi má Tằng trăm tuổi thì ai chăm sóc Tĩnh Lam? Thật ra thì anh vẫn luôn là người cô độc, cũng có lý giải nhất định với người bị bệnh tâm thần, hoàn cảnh trị liệu nhiều khi có tác dụng hơn thuốc.
Nếu anh không có ý định yêu ai nữa, không có ý định kết hôn, chi bằng cưới Tĩnh Lam, ít nhất có thể để cho cô ấy danh chính ngôn thuận ở nhà họ Lãnh, có rất nhiều người chăm sóc cô ấy, coi như chuộc tội cũng được, cảm ơn cũng được, cái gì cũng được.”
“Cho nên anh kết hôn với cô ấy, chỉ là ký một chữ, tuyên thệ trước mặt cha xứ, không có một khách mời, toàn thế giới trừ người nhà họ Lãnh, không ai biết anh kết hôn, kể cả tụi Tiêu.
Vì vậy anh có một hôn nhân theo hình thức, sau khi kết hôn, anh vẫn giữ thói quen trước kia, rất ít khi về nhà, nhiều nhất một tuần một lần thăm bọn họ.
Anh cũng chưa từng chạm vào Tĩnh Lam, nhưng Tĩnh Lam giống như rất vui vẻ, tinh thần thật sự tốt hơn nhiều, có lúc vẫn còn tỉnh táo, anh nghĩ như vậy cũng đáng giá, cuộc sống như thế có thể kéo dài thật lâu.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...