Tác giả: Quân Ước
Biên tập: Bột
Sau khi Trình Yểu tỉnh lại, cô vẫn phải nằm thêm ba ngày mới miễn cưỡng đứng dậy được.
Vì chuyện ngoài ý muốn này, Lương Du An và Trần Trử đều biết chuyện của Trình Yểu, lúc đầu là biết chuyện từ miệng Nguyễn Hi Hi, sau đó là Trần Mịch Ngôn nói.
Trình Yểu biết được những nội tình này từ chỗ Nhạc Lăng.
Cùng ngày Trình Yểu tỉnh lại, Lương Du An và Trần Trử đều ở bệnh viện. Lúc Lương Du An đi vào, ánh mắt vẫn còn hồng hồng. Bà không nhắc tới chuyện đứa nhỏ, chỉ ôn hòa an ủi để cô không suy nghĩ, tĩnh dưỡng thân thể cho tốt trước.
Dù Trần Trử không nói nhiều, nhưng ông cũng ngồi trong phòng bệnh rất lâu.
Trình Yểu nghĩ có lẽ lúc đó bọn họ đã biết sơ sơ rồi.
Nhạc Lăng ở bên cạnh Trình Yểu nhiều ngày, mỗi ngày Trình Yểu đều nghe thấy cô ấy mắng chửi Nguyễn Hi Hi.
Đối với chuyện ngoài ý muốn này, Nhạc Lăng kiên định cho rằng Nguyễn Hi Hi có ác ý, nhất là sau khi nghe mẹ đứa bé giải thích, cô ấy càng nhận định không phải Nguyễn Hi Hi sơ sẩy, mà là cố ý hại Trình Yểu.
Nhưng Trình Yểu không có cảm giác gì với tất cả những chuyện này.
Có phải Nguyễn Hi Hi làm hại hay không cũng không còn ý nghĩa nữa.
Nhưng Nhạc Lăng không bỏ qua, cô ở bên nói với Trần Mịch Ngôn rất nhiều lần.
Mấy ngày nay, Trần Mịch Ngôn cũng vô cùng tệ hại. Ngoài Trình Yểu, anh không rảnh để lo cho bất kì kẻ nào. Nguyễn Hi Hi oan ức chạy tới trước mặt anh giải thích rồi xin lỗi, anh cực kỳ phiền chán, không nghe vào câu nào.
Nguyễn Hi Hi rất thất vọng: "Anh Mịch Ngôn, có phải anh trách em kể chuyện của chị CiCi với dì không?"
Chưa đợi Trần Mịch Ngôn lên tiếng đáp lại, cô ta đã nhỏ giọng giải thích: "Ngày đó anh và anh Thiệu Nhạc nói chuyện với nhau, đúng lúc em và chị CiCi đi ngang qua nên nghe được, nhưng em cũng không định nói ra. Có điều chị CiCi biến thành như vậy, lúc đó em rất sợ hãi. Nếu em có sức một chút, chị CiCi sẽ không bị ngã. Em rất sợ, em vốn biết thân thể chị ấy không tốt lắm, vì thế khi dì hỏi, em đã nói hết những lo lắng trong lòng. Em..."
Trần Mịch Ngôn đột nhiên cắt lời cô ta: "Hôm trước cô ấy cũng ở đó?!"
"Vâng..."
Ánh mắt Trần Mịch Ngôn ngày càng u ám, khó trách ngày đó tâm trạng của cô không tốt. Thì ra cô đã nghe thấy, vậy mà không nói với anh một lời.
Anh lại nghĩ tới việc cô mang thai cũng không nói cho anh.
Cô đè nén hết thảy mọi thứ trong lòng, chỉ chịu đựng một mình như đã quên anh vẫn còn ở bên.
Trần Mịch Ngôn không nói rõ được tư vị trong lòng mình. Anh không trách Trình Yểu, anh chỉ thấy mình thật bất lực. Cho tới hôm nay, anh vẫn không thể khiến cô cam tâm tình nguyện san sẻ những thống khổ và sợ hãi đó.
Trần Mịch Ngôn hồi lâu không lên tiếng, Nguyễn Hi Hi không biết anh đang nghĩ gì. Cô ta thấp thỏm nhìn anh.
"Anh Mịch Ngôn, đứa trẻ của anh và chị CiCi, em... Em rất xin lỗi..."
Nghe cô ta nhắc tới đứa trẻ, tim Trần Mịch Ngôn nhói lên.
"Đừng nói." Sắc mặt anh nghiêm nghị khiến Nguyễn Hi Hi giật thót.
Nước mắt của cô ta chảy xuống, Nguyễn Hi Hi cắn môi nhìn Trần Mịch Ngôn: "Anh Mịch Ngôn, có phải anh cũng không tin em như Nhạc Lăng không? Nhưng mọi người đều biết, dáng vẻ của đứa trẻ trong bụng chị CiCi vốn..."
Trần Mịch Ngôn nhìn cô ta một cái.
Nguyễn Hi Hi bị anh nhìn thì ngẩn ra, có chút hoảng hốt.
Cô ta vội vàng giải thích, nhưng vẫn không chừa, nói: "Em biết đó không phải lỗi của chị CiCi, nhưng trong cơ thể chị ấy có độc, đứa trẻ vốn không bình thường, nó vốn không sống được mà, em... Em chẳng qua chỉ sẩy tay, thực sự không cố ý, chuyện không liên quan tới em! Anh Mịch Ngôn, anh không thể nghi oan cho em được!"
"Đủ rồi." Trần Mịch Ngôn không nghe nổi nữa: "Cô đi đi."
Dù Nguyễn Hi Hi có cố ý hay không, bây giờ Trần Mịch Ngôn cũng không muốn thấy cô ta.
Nước mắt của Nguyễn Hi Hi chảy xuống càng nhiều.
Trần Mịch Ngôn không để ý tới cô ta, xoay người đi tới phòng bệnh của Trình Yểu.
Trình Yểu dựa vào đầu giường, cô đang nói chuyện điện thoại với Du Mỹ Anh.
Dù không mở loa ngoài nhưng giọng cực lớn của Du Mỹ Anh vẫn truyền tới tai Trần Mịch Ngôn.
"Em chờ đó, bây giờ chị đến, chờ đó!"
"Không cần..." Trình Yểu mới nói hai chữ, Du Mỹ Anh ở đầu bên kia đã cúp điện thoại.
Trình Yểu thở dài, vứt điện thoại qua một bên.
"Chị Mỹ Anh muốn tới?" Trần Mịch Ngôn đi tới ngồi xuống, thấp giọng hỏi.
Trình Yểu "ừ" rồi nói: "Chị ấy chính là như vậy."
Trần Mịch Ngôn không lên tiếng.
Trình Yểu quay đầu, nhìn anh một lúc: "Sao vậy?"
Trần Mịch Ngôn nhìn cô chằm chằm, ánh mắt sâu thẫm.
"Em gầy hơn rồi." Anh nói.
Chuyển đề tài quá nhanh, Trình Yểu không theo kịp tiết tấu của anh. Mi mắt cô giật giật, nói: "Không gầy như anh."
Cô không hề nói bừa. Mới nằm ít ngày như vậy, cô đã thấy anh hao gầy rất nhiều.
"Đều qua rồi." Cô dừng một chút, lại nói.
Ánh mắt Trần Mịch Ngôn đỏ lên, anh mím môi thật chặt.
Trình Yểu nâng tay lên sờ mặt anh.
Ngón tay cô vuốt ve vệt râu xanh đen trên cằm anh, Trần Mịch Ngôn giơ tay lên bắt lấy tay cô.
Trình Yểu nói: "Cạo râu rồi ngủ một giấc thật ngon đi."
Trần Mịch Ngôn "ừ" một tiếng nhưng không động đậy, vẫn nhìn cô.
Hồi lâu sau, anh nói: "Thật xin lỗi."
Nhưng xin lỗi cái gì, anh không nói rõ được.
Dường như không biết mình sai ở chỗ nào, nhưng lại cảm thấy sai tới vô cùng.
"Không liên quan tới anh."
Trần Mịch Ngôn nói: "Anh không chăm sóc cẩn thận cho em."
Trình Yểu cười một tiếng: "Vậy sau này chăm sóc cho em thật tốt đi."
Cổ họng Trần Mịch Ngôn đau xót, anh nghiêng người ôm lấy cô: "Trình Yểu, chúng ta kết hôn đi."
Nửa đêm Du Mỹ Anh tới thành phố G. Cô ấy đón xe đi thẳng tới bệnh viện Trình Yểu nằm, sau đó đứng dưới lầu gọi điện cho cô.
Một lát sau, Trần Mịch Ngôn xuống dưới lầu.
Du Mỹ Anh vừa thấy anh, sắc mặt không tốt chút nào, mở miệng đã hỏi: "Em gái tôi đâu?"
Trần Mịch Ngôn dẫn cô ấy lên phòng bệnh.
Trình Yểu ngủ một buổi chiều, lúc này vừa mới tỉnh được một lúc, sau đó ăn cháo Lương Du An làm.
Du Mỹ Anh phong trần mệt mỏi, tóc tai rối bù, trên người chỉ mặc một bộ quần áo thể thao màu đen, mặt mũi và cả người xám tro.
Trình Yểu nhìn cô ấy, có chút kinh ngạc: "Sao chị lại thành thế này?"
Du Mỹ Anh không đáp lại, đi tới đặt mông ở mép giường: "Gầy tới mức này rồi!"
"Đâu có?" Trình Yểu cười cười: "Thị lực của chị không tốt phải không?"
Du Mỹ Anh không có tâm trạng đùa với cô: "Bác sĩ nói thế nào?" Cô ấy mở miệng đã hỏi.
"Không nói thế nào." Sắc mặt Trình Yểu vẫn không đổi, giọng rất ung dung: "Bây giờ tốt lắm, nhẹ nhõm."
Du Mỹ Anh đen mặt, lười hỏi cô mà trực tiếp ra tử lệnh: "Chờ em xuống giường được, lập tức theo chị về Sùng An."
Trình Yểu dừng lại một lát: "Về Sùng An làm gì?"
"Không được kéo dài nữa, nhất định phải để bác sĩ kiểm tra xem." Du Mỹ Anh không thương lượng với cô mà nói: "Chị nói qua với mẹ chị rồi, một tuần nữa sẽ trở về, bảo bà ấy chuẩn bị trước một chút."
Ánh mắt Trình Yểu tối đi: "Tới giờ chị đều không thương lượng với em, bây giờ em không còn nhỏ nữa..."
"Em bao lớn cũng thuộc quyền quản lý của chị!" Giọng Du Mỹ Anh tức tối: "Vốn tưởng em tìm đàn ông của mình là được, bây giờ thì thế nào? Không phải em đã thảm tới mức này rồi à? Em phải để chị quản lý, dứt khoát đừng lập gia đình nữa! Đời này ở với chị!"
Trần Mịch Ngôn đứng ở cửa, nghe lời đó thì cả người cứng lại.
Hết chương 38.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...