Thâm Uyên Nữ Thần (Vực Sâu Nữ Thần)


Lương Nhạc Trí nằm trong bệnh viện điều trị vết thương, Lương Nhạc Đan thường tới thăm hắn.
“Anh, anh nói thật đi, có phải anh đắc tội với ai không?”
“Không, làm gì có, anh mày nhân duyên tốt như thế này, người gặp người thích.

Đám rùa rụt đầu kia ra tay ác thật, giống như có thâm cừu đại hận gì với tao vậy, tao đi đâu mà chọc phải đám người này.”
Lương Nhạc Đan liếc xéo anh trai mình: “Em nghe ba nói, ngày đó nhìn thấy anh hôn một cô gái trên phố, cô gái kia có phải là Dụ Sân hay không?”
Mặt Lương Nhạc Trí đỏ lựng lên, ấp ấp úng úng.
“Bị người ta đập thành thế này, đáng đời.” Lương Nhạc Đan tức giận đập vào chăn của anh trai một cái, “Đã nói nếu Dụ Sân không thích anh, không được mặt dày đi theo, anh cứ phải sấn tới.

Theo em thấy đánh khá lắm.”
“Này, Lương Nhạc Đan, mày có coi tao là anh mày không hả, tao bị đập thành thế này còn nói mát.

Lại nói, tao mới hôn lên trán một cái thôi, còn chưa hôn lên miệng nhỏ của người ta đâu.”
“Giở trò lưu manh anh còn có lý đúng không!” Lương Nhạc Đan hét lên còn to tiếng hơn Lương Nhạc Trí, “Anh không phải không biết bây giờ Dụ Sân đang làm streammer, nói không chừng bị fan nào đó trông thấy, kêu người đập anh một trận.

Lần này em không thèm giúp anh đâu!”
Nếu không phải bây giờ Lương Nhạc Trí nằm bênh trên giường, Lương Nhạc Đan còn muốn đập anh trai mình thêm một trận.
Tổn thương gân cốt phải nằm một trăm ngày, Lương Nhạc Trí phải an dưỡng xương tay tròn ba tháng.
Sắp đón năm mới rồi, Dụ Sân có chút danh tiếng, không thiếu tiền.

Cô nghe nói anh trai đang làm thực nghiệm, còn chuyển một khoản tiền cho Dụ Nhiên.
Không lâu sau, khoản tiền kia được chuyển trả về không thiếu một xu, còn kèm thêm hai vạn tệ nữa.
Dụ Sân muốn cười, trong lòng cảm thấy ấm áp.
Anh trai không hề thay đổi, vẫn là thiếu niên kiếm tiền cho cô tiêu từ khi còn nhỏ.
Dụ Sân tin tưởng vào năng lực của Dụ Nhiên, cô cũng không đẩy qua nhường lại nữa, đem số tiền này gửi về nhà.
Nhưng cô không dám gửi nhiều quá, mỗi lần chỉ dám gửi một vạn về nhà.
Nếu để Dụ Trung Nham biết được cô không làm chính sự, nhất định sẽ tức điên.
Tặng thưởng nhận được liên tục, cộng lại cũng được hơn một trăm vạn.

Dụ Sân không có nhu cầu tiêu tiền, phần nhiều đều quyên hết về Liên Thủy.

Chúc Uyển không nghĩ tới, sau khi cô nàng trở thành streammer trò chơi, phát triển khá tốt.
“Dụ Sân, trước năm mới công đoàn có một buổi tiệc, cậu nhớ chuẩn bị một chút.”
“Có thể không đi không?”
“Hình như không được á, dù sao chúng ta cũng là streammer mới. Chính là ăn cơm với bọn anh Hoa, Sanh Sanh mà thôi, không sao đâu.”
Dụ Sân không từ chối nổi, ngày thường cô phát sóng trực tiếp không hợp với bọn họ cũng thôi đi, mọi người đều ở trong một công đoàn, lại từ chối ăn cơm thì không được cho lắm.
Buổi tối cuối tháng mười hai, Dụ Sân và Chúc Uyển cùng nhau ra ngoài.
Chúc Uyển cẩn thận trang điểm một phen, Dụ Sân chỉ tùy tiện mặc một chiếc áo dạ màu trắng gạo.
Lúc hai người các cô tới nơi, những người khác đều đến đông đủ.
Địa điểm tổ chức tiệc của công đoàn chọn một khách sạn năm sao, Dụ Sân vừa vào cửa, tầm mắt của tất cả mọi người đều đổ dồn qua nhìn.
Cô gái tên Sanh Sanh cười nói: “Thì ra cậu chính là streammer điều hương, trông thật xinh đẹp, so với trong màn hình còn đẹp hơn nhiều.”
Sanh Sanh có khuôn mặt của hotgirl mạng, trong hiện thực và trên phòng phát sóng trực tiếp không quá giống nhau, thắng ở chỗ hòa khí mười phần.
“Cảm ơn, Sanh Sanh cậu cũng rất xinh đẹp.”
Sanh Sanh nghe thấy lời khen, nhịn không được cười cười, vẫy tay với Dụ Sân: “Cậu với Vãn Vãn qua đây ngồi.”
Trong những ánh mắt này, ánh mắt của một người đàn ông trung niên là kì dị nhất.
Ánh mắt gã ta dường như không thèm chớp mà nhìn chằm chằm Dụ Sân, mang theo sự thèm muốn lộ liễu.
Dụ Sân cảm giác không đúng lắm, hỏi Sanh Sanh: “Người kia cũng là streammer của công đoàn?”
Sanh Sanh nói: “Không phải, tớ nghe bọn họ nói, hình như là big fan đại lão của anh Hoa, nghe nói hôm nay chúng ta ăn cơm, nên tới cùng, họ Lâm, chúng tớ đều gọi là Lâm tổng.”
Theo lý mà nói thì không hợp quy tắc, nhưng bình thường Lâm tổng tặng thưởng cho anh Hoa thực sự quá nhiều, mà những streammer nhỏ trong hiện trường, có không ít người muốn tiếp cận Lâm tổng, cho nên Lâm tổng tới đây không có người từ chối.
Lúc này Lâm tổng nói chuyện: “Cô streammer này trước đâu chưa gặp qua, năm nay mới tới sao?”
“Đúng đó Lâm tổng, cô ấy phát sóng trực tiếp điều hương, làm nước hoa rất dễ ngửi.”
Lâm Tổng nâng ly rượu lên, gã ta híp mắt nhỏ lại, đi tới bên cạnh Dụ Sân, làm ra một động tác ngửi ngửi: “Quả thực….rất thơm.”
Chúc Uyển cũng phát hiện không đúng, bị buồn nôn đến nổi một tầng da gà.
Dụ Sân còn khá bình thản, không nói chuyện, chỉ nhìn nhìn anh Hoa.
Anh Hoa có chút xấu hổ, nhưng may mà EQ cao: “Hương Hương, đây là Lâm tổng của Huệ Tân, là một người anh của tôi, anh ấy lớn hơn cô không ít, chúng ta xem anh ấy là bề trên là được rồi.”
“Lâm tổng.”
Lâm tổng có mấy phần không vui.
“Em tên là Hương Hương đúng không, nể mặt uống ly rượu chứ.

Nếu anh sớm biết Miêu Vĩ có streammer dễ thương như em, đã sớm tới phòng phát sóng của em xem náo nhiệt rồi.”
Dưới ánh mắt của tất cả mọi người, Dụ Sân chạm cốc với gã ta.

Cô lịch sự mà xa cách nói: “Cảm ơn.”
Lâm tổng bị chóc đến phát ngứa, hotgirl mạng gã ta gặp qua không ít, người thật xinh đẹp như thế này đúng là lần đầu tiên, đẹp quá, càng nhìn càng đẹp. Gã ta ngồi bên cạnh anh Hoa, nhỏ giọng nói: “Em gái nhỏ kia, sau lưng có người không?”
Anh Hoa lăn lộn nhiều năm như vậy rồi, biết ý của Lâm tổng là gì.
Tuy không thân thuộc với Dụ Sân, nhưng anh Hoa làm người cũng không tính là xấu, anh ta nói: “Người ta vẫn còn là sinh viên, trong sạch đó, bình thường cũng không để ý đến thu nhập của phát sóng trực tiếp đâu.”
“Sinh viên tốt đó, sạch sẽ.”
“Lâm tổng!”
“Tiểu Hoa à, đừng kích động như vậy, tôi chỉ thưởng thức người trẻ tuổi mà thôi.”
Cả buổi tối, Dụ Sân vì ánh mắt của gã đàn ông trung niên này mà dường như nuốt không trôi cơm.
May mà chỉ nhìn cô, không làm thêm cái gì, nếu mời rượu, cũng bị Chúc Uyển cười hì hì ngăn được một chút.
Dụ Sân không uống nhiều, tửu lượng của cô cũng khá, không đến nỗi say.
*
Cách vách cũng đang có bữa tiệc rượu.
Giám đốc Miêu Vĩ, chúc rượu cho ông chủ nhà mình.
Giám đốc nói: “Vâng, câu lạc bộ năm nay có thể thành lập được, tuyển thủ chuyên nghiệp cũng tuyển chọn được kha khá rồi, Bách tổng có muốn xem qua không ạ?”
“Không cần, lão Từ đi xem là được.”
Từ Học Dân cười nói: “Tôi nghe nói Kiều Huy tiên sinh, hiện giờ cũng đang đánh chuyên nghiệp.”
Giám đốc Miêu Vĩ nghĩ ngợi: “Là có người như vậy, hình như là thành viên của đội PNC.”
Giám đốc không biết quá khứ của tiểu Bách tổng, cũng không biết tại sao người thừa kế của nhà họ Từ lại không phải họ Từ, nhưng ông ta rất thông minh chọn không để ý đến, hỏi gì đáp nấy là được rồi.
Một bữa cơm này cũng coi như náo nhiệt, chỉ cần tâm trạng không tệ, Bách Chính cũng không cố ý làm mặt lạnh.
Ở hiện trường trừ Bách Chính, còn có một vài giám đốc của công ty lớn.
Bọn họ nói những thứ kia, Bách Chính cũng không hiểu.
Hắn còn quá trẻ, địa vị lại quá cao, không cần biết học lực hay lý lịch, đều không bằng những người này, cũng may có Từ Học Dân giống như một lão hồ ly, tình cảnh nào cũng có thể ứng phó.
Nếu đã tiếp nhận sản nghiệp nhà họ Từ, hắn sẽ cố gắng làm tốt nhất, những thứ như kinh nghiệm này, ngược lại cũng chẳng phải là vấn đề của học lực, mà xác thực là có quá nhiều thứ chưa từng tiếp xúc qua, cần người dạy bảo.
Trong mắt người ngoài nhìn vào hắn và Từ Học Dân là quan hệ hợp tác, nhưng chỉ có Bách Chính biết, chi của Từ Học Dân, lai lịch là phục vụ cho tổ tiên nhà họ Từ, càng giống như người hầu hơn.
Cho dù Bách Chính có chỗ không đúng, Từ Học Dân cũng chỉ nghe lời hắn, sẽ không uốn nắn dạy dỗ lại hắn như Bách Thiên Khấu.
Bàn này đều là những người có máu mặt, mặt xấu ở chỗ mọi người nói chuyện đều cực kì cẩn thận, không đủ náo nhiệt.
Rượu qua ba lượt, giám đốc Miêu Vĩ đột nhiên nói: “Nghe nói Tiểu Hoa bọn họ ở cách vách, không bằng chúng ta gọi bọn họ qua đây chào hỏi với các vị một chút.”
Đám người không hẹn mà nhìn Bách Chính.
Không biết Bách Chính nghĩ đến cái gì, mím chặt khóe môi, nói: “Không cần thiết.”

Đám người còn lại cũng dập tắt tâm tư.
Trong lòng Chu tổng cười lạnh, bọn họ thực đúng là càng sống càng lạc hậu, bây giờ còn phải xem sắc mặt của một tên nhóc chưa mọc hết lông.
Cách âm của phòng bao rất tốt, không nghe thấy âm thanh nói chuyện với nhau.
Bữa cơm của bọn Dụ Sân khó lắm mới kết thúc, anh Hoa nói: “Tôi đã đặt trước phòng KTV trên lầu rồi, nếu có hứng thú có thể tới chơi, Sanh Sanh Thố Tử bọn họ đều là trùm mc đó.”
Cô gái bị điểm danh thẹn thùng cười cười.
Dụ Sân nói: “Tôi không đi đâu, anh Hoa mọi người chơi vui nhé, nửa đêm tôi phải ngồi máy bay về quê.”
Anh Hoa vốn muốn níu kéo lại, nhưng nghe thấy người ta muốn về nhà đón năm mới, ngược lại cũng không ngăn nữa.
“Như vậy thì tôi để lái xe của công đoàn Tiểu Trần đưa cô về, bình thường mọi người đều ngồi xe anh ta, rất an toàn, nếu không tôi không yên tâm.”
Dụ Sân tự nhiên không phải hôm nay về thành phố T, chỉ là tìm đại một lý do để rời khỏi đây, nghe vậy gật đầu.
Tiểu Trần cô có gặp qua, quả thực là lái xe ký hợp đồng với công đoàn, là người thành thực đáng tin.
Chúc Uyển lựa chọn ở lại, Dụ Sân nhỏ giọng nói: “Cậu phải chú ý an toàn đấy, đừng chơi quá muộn, trước khi quay về báo bình an cho tớ.”
Chúc Uyển nói: “Cậu đến trường rồi cũng báo bình an cho tớ nhé.”
Hai cô gái hẹn xong, Dụ Sân liền đi theo Tiểu Trần.
Tiểu Trần đỗ xe ở dưới tầng hầm.
Anh ta nói: “Cô đợi chút, tôi đi lái xe tới đây.”
Dụ Sân gật đầu, bãi đầu xe dưới tầng hầm có chút bí bách.

Cô che lấy ha má hơi đỏ lên, không khí không lưu thông.
Một gã đàn ông khỏe mạnh âm thầm chạy tới, ném ánh mắt cho đồng bọn.
Ngay lập tức, có một chiếc khăn bịt chặt vào mũi Dụ Sân.
Dụ Sân hoảng hốt, cô biết không may rồi, vội vàng ngừng hô hấp lại, dùng sức tách tay người kia ra: “Tiểu Trần….Ô….”
Tiểu Trần nghe thấy tiếng hô của cô vội chạy xuống xe: “Buông cô ấy ra.”
Một tên khác chạy tới đánh nhau với Tiểu Trần.
Hắn ta móc ra một chiếc khắn nhét vào miệng Tiểu Trần, không lâu sau, Tiểu Trần cũng không còn động tĩnh nữa.
Hai gã đàn ông lôi kéo Dụ Sân vào hướng thang máy, đầu Dụ Sân bắt đầu quay cuồng, hít vào một chút thuốc mê, cô sắp không chống đỡ nổi nữa.
Trước khi hôn mê, cô nghe thấy bọn chúng nói: “Mau đi, người đã tới tay rồi, thông báo cho Lâm tổng.”
Một tiếng còi xe vang lên.
Hai gã đàn ông ngẩng đầu, là một chiếc bentley màu đen đang lái tới chỗ bọn chúng.
Đèn xe lóa mắt, chiếc xe đó không hề khống chế tốc độ chạy, dường như muốn đâm chết bọn chúng trước thang máy vậy.
Sắc mặt một tên trắng bệch: “Không xong, dưới tầng hầm còn có người.”
“Làm sao đây?”
Gã đàn ông buông Dụ Sân ra: “Không nhìn thấy xe sang à? Không phải nhân vật nhỏ đâu, chạy thôi.”
Cô gái yên tĩnh nhắm mắt, dựa vào trước cửa thang máy.
Chiếc xe sang suýt chút nữa đâm vào phía trước thang máy, cuối cùng dừng lại trước mặt cô gái bị ném lại, chàng trai trong xe bước xuống.
Sắc mặt hắn cực khó coi, dường như cắn từng chữ nói: “Hai kẻ kia, lôi ra cho tôi.”

Bách Chính ngồi xổm xuống, cách xa ba năm, không kịp dự phòng, lần đầu tiên hắn cách cô gần như vậy.

Hắn giơ cánh tay hơi run rẩy, ôm lấy Dụ Sân.
Từ Học Dân từ một bên khác chạy tới, làm động tác tay.
Cửa thang máy mở ra, mấy người đã qua huấn luyện nhà họ Từ đuổi theo.
“Tầng 13.”
Bách Chính ôm Dụ Sân lên xe.
Cô ngoan ngoãn ngủ trong vòng tay hắn, cánh tay hắn ôm chặt lấy cô.

Từ Học Dân quay đầu nhìn một cái, gân xanh trên tay Bách Chính gồ hết lên.
Không lâu sau, hai gã đàn ông trốn chạy kia bị ném trước xe bentley, bọn chúng nhếch nhác không chịu nổi.
Bách Chính buông cô gái trong lòng ra.
Hắn không tra hỏi bất cứ kẻ nào, trong mắt tràn ngập hung bạo, đi lên ghế lái của một chiếc xe khác.

Hắn không nói một lời, khởi động xe, hung hăng đạp chân ga.

Như muốn nghiến qua người hai gã kia.
Từ Học Dân thất thanh: “Bách thiếu.”
Hai gã kia bị dọa đến mức bò lung tung trên mặt đất: “Tha mạng! Chúng tôi chỉ nhận tiền làm việc thôi, Lâm tổng gọi chúng tôi đến mà.”
Đừng nói bọn chúng, người nhà họ Từ cũng bị dọa ngốc luôn.
Từ Học Dân biết, cậu chủ hoàn toàn phát điên rồi, không thể để hắn giết người được.
“Dụ Sân tỉnh rồi!”
Chiếc xe kia, ngay phút cuối cùng mạnh mẽ dừng lại.
Không gian yên tĩnh đến đáng sợ, hai gã đàn ông kia sợ đái cả ra quần, bị người lôi đi rồi.
Bách Chính hung hăng đập vào bàn điều khiển, hắn bước xuống xe.
Hai gã kia nhìn thấy ánh mắt của hắn không khác gì nhìn thấy kẻ điên: “Tha mạng, tha mạng….”
Mà hắn bước qua bọn chúng, kẻ điên kia, chậm chậm đi tới trước chiếc bentley.
Bọn chúng nhìn thấy, chàng trai đặt tay lên cửa xe, chậm chạp mãi không mở cửa.
Nơi nào có nửa phần quả quết giết người.
Trán chàng trai cúi thấp trước cửa xe, xuyên qua lớp kính mày xám của cửa xe, hắn nhìn thấy, Dụ Sân vẫn an tĩnh nhắm mắt như trước.
Cô chưa hề tỉnh dậy, cũng chưa hề nhìn thấy hắn phát điên.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui