Tuy rằng thời gian cách đã lâu, nhưng do từng thấy hơn thế này, nên Hỉ Liên cũng không có phản ứng gì.
Chỉ khổ cung nữ thái giám nội điện ngự thư phòng, chưa một ai từng thấy cảnh này.
Nếu người đó là phi tử thì cũng thôi, thế nhưng đó lại là một người đàn ông, còn nói thích Hoàng thượng, thật sự là dị số trong dị số.
Nguyên Kinh đỏ bừng tai, hắc mâu sầm xuống, không nói ra lời.
Hỉ Liên hiểu được nỗi khổ của Nguyên Kinh, lườm tiểu thái giám đứng sững ra, “Điên ngôn điên ngữ, thật mất mặt, còn không mau lôi hắn xuống.”
Sau đó lại nói: “Hoàng thượng nhân hậu, không chấp một kẻ điên mà thôi.”
Tiểu thái giám dùng hết sức, nhưng cũng chẳng kéo nổi Hoài Hoài, Hỉ Liên thật sự nhìn không được, lại gọi thị vệ vào, lôi Hoài Hoài ra ngoài điện.
Hoài Hoài bị kéo đi, ngoái lại nhìn người sắc mặt trắng bệch kia, “Hoàng thượng, ngươi không nói gì, ta sẽ coi là ngươi ngầm ưng thuận rồi.”
Nguyên Kinh tức giận, “Thật hỗn xược!”
Nhưng nhìn Hoài Hoài thì hắn đã bị thị vệ lôi đi không còn bóng dáng, Nguyên Kinh cũng dằn lửa giận xuống, thầm nghĩ chúng thị vệ khi nãy như khúc gỗ, bây giờ ngược lại nhanh nhẹn.
Hoài Hoài bị hai người giải về Vị Ương cung, cởi trói, lúc này mới nhớ tới Xuân Bảo, chờ thị vệ đi xa, muốn ra ngoài, lại vừa vặn đụng mặt Xuân Bảo.
Xuân Bảo cũng sửng sốt, “Hoài Hoài, ngươi về rồi à?”
Hoài Hoài nhìn Xuân Bảo ô sa bẹp dúm biến dạng, mắt phải bầm tím, đôi môi sưng phù, kinh hãi hỏi: “Xuân Bảo, ngươi bị thị vệ đánh à?”
Xuân Bảo hít nước mũi, khuôn mặt tím đỏ, “Không có, ngươi không bị thị vệ lôi xuống chứ?”
Hoài Hoài nói: “Họ định lấy tên bắn ta, ta nghĩ hảo hán không chịu thiệt trước mắt, liền tự nhảy xuống, tuy ngã nhưng cũng không đáng ngại. Còn ngươi, sao mặt sưng thế kia?”
Xuân Bảo giơ một tay ra khỏi tay áo, chạm nhẹ mí mắt mà đau méo mặt, “Còn không phải là ngươi giẫm.”
Hoài Hoài lắc đầu, “Oan cho ta quá, ta nhớ ta chỉ giẫm đỉnh đầu ngươi thôi mà. Ngươi cũng không nghĩ xem, mặt ngươi dựng thẳng, ta làm sao đạp lên được?”
Xuân Bảo nói: “Tên ngốc này, ta cho là vóc người ngươi đủ cao, chỉ giẫm vai ta là được, ai ngờ ngươi còn thiếu một khúc, chẳng nói tiếng nào giẫm luôn lên đầu. Ta chỉ có một cái ô sa, đương nhiên rất xót, liền ngửa mặt muốn xem ngươi trèo lên được không, nào ngờ gót giày ngươi đạp xuống, còn chọc vào mí mắt, đau muốn chết…”
Hoài Hoài nghe thế cười làm lành, “Thật xin lỗi, để ta nhường thuốc bổ cho ngươi, xem như bồi tội vậy?”
Xuân Bảo nhấc chân vào điện, “Ngươi cũng tốt đấy.”
Hoài Hoài đi theo sau Xuân Bảo, “Đêm nay sang phòng ta nói chuyện.”
Xuân Bảo ngáp, “Buồn ngủ lắm, ngày mai nói sau không muộn.”
Hoài Hoài kéo Xuân Bảo đi tới chủ điện, “Đây là việc vui lớn, bảo đảm ngươi nghe xong sẽ không buồn ngủ chút nào.”
Hai người vào Vị Ương cung, Xuân Bảo giơ tay đốt ngọn nến trong đèn treo ba màu trong nội điện.
May là lúc tối Doanh Doanh chuẩn bị lửa than dư dả, lúc này Xuân Bảo chỉ cần mở lồng che bằng tơ trên lò đồng chính giữa, lấy xẻng sắt cán gỗ gảy gảy cho lửa mạnh hơn, chờ xong hết thảy, Xuân Bảo quấn chăn, nghiêng lên đầu giường, “Ngươi có việc vui gì?”
Hỉ khí dưới đáy mắt Hoài Hoài như muốn tràn ra, “Ta biểu lộ tâm ý với Hoàng thượng, Hoàng thượng ngầm chấp nhận rồi!”
Xuân Bảo nghe vậy, vành mắt suýt nứt ra vì giật mình, “Thật hả?”
Hoài Hoài đắc ý vênh mặt, “Ngàn chính vạn xác.”
Xuân Bảo lập tức không còn buồn ngủ, “Hoài Hoài, nếu đúng như thế, ngươi sẽ thăng quan tiến chức vùn vụt. Vẫn nói một người thành tiên gà chó được nhờ, đến lúc ấy nhớ đừng quên ta nhé.”
Hoài Hoài cười ha ha, khoát tay, “Đương nhiên rồi.”
Xuân Bảo tiến lại, “Mau nói ta nghe xem, Hoàng thượng ngầm chấp nhận như thế nào?”
Hoài Hoài còn cười một lúc lâu, mới lại nói: “Ta nằm trên tường bị người ta tưởng là thích khách kêu xuống, vốn vạn phần chán chường, nghĩ nếu bị những thị vệ đó trực tiếp đuổi ra cung thì xui quá, ai ngờ họ lại trói ta đưa đến trước mặt Hoàng thượng, thật sự đúng ngay tâm ý ta.”
Xuân Bảo không nhịn được xen vào, “Nói vậy, nếu lần sau muốn gặp mà không được, ngươi chỉ cần cầm dao phay xông vào là xong.”
Hoài Hoài khinh thường, “Huynh đệ ngốc, đâu còn có thời điểm muốn gặp mà không được, Hoàng thượng đã ngầm ưng thuận ta rồi.”
Lại tiếp: “Vừa rồi đã nói đến chỗ ta bị trói vào nội điện. Trước đó ta ở bên ngoài nhìn thấy Hoàng thượng nổi cơn tam bành ném đồ vào mặt đại thần kia, nhưng vừa thấy ta, Hoàng thượng ngược lại không còn giận, chỉ ôn hòa kêu người dẫn ta ra ngoài thôi.”
Xuân Bảo chép miệng, “Hoàng thượng quan tâm ngươi ghê…”
Hoài Hoài tiếp tục: “Ta thấy Hoàng thượng như vậy, đương nhiên không đồng ý đi, thông minh kêu Hoàng thượng tới hôn một cái.”
Xuân Bảo giật mình la lên, hai tay che mặt, “Thật là xấu hổ quá…”
Hoài Hoài nói: “Hôn xong, Hoàng thượng sờ mặt ta, ta liền bảo là ta thích y, ngặt nỗi có nhiều người ở đó, Hoàng thượng cũng không tiện trực tiếp nhận lời, đôi mắt đẹp ẩn tình nhìn ta, ngươi nói xem, có tính là ngầm ưng thuận không?”
Xuân Bảo nghe say mê, “Đương nhiên! Hoài Hoài, ngươi sắp thăng quan rồi!”
Vừa dứt lời, liền cảm thấy không đúng, kề mặt tới, “Hoài Hoài, sao mặt ngươi sưng thế? Giống như bị người ta đánh vậy.”
Hoài Hoài sờ sờ má, “Đâu có, Hoàng thượng sờ đó.”
Xuân Bảo rất bội phục, “E là Hoàng thượng từng luyện Thiết Sa Chưởng.”
Hoài Hoài: “Có lẽ thế. Lại nói, ta đã làm rõ với Hoàng thượng, vậy ta phải tặng y tín vật đính ước đúng không?”
Xuân Bảo hỏi: “Tặng cái gì thì được?”
Hoài Hoài nói: “Xuân đệ, ngươi kiến thức rộng rãi, phen này còn cần ngươi ra chủ ý.”
Xuân Bảo nói: “Không bằng sáng mai ta tìm vài thứ đến cho ngươi.”
***
Phúc Thọ điện.
Tảo triều.
Người trên ghế cửu long nhợt nhạt mà lạnh lẽo, trong mắt không xua đi được lệ khí.
“Đông Nam chiến sự cấp báo, ai có thể gánh trọng trách này?”
Câu này vừa nói ra, phía dưới lặng ngắt như tờ.
Đông Nam từ thời Thánh Trinh đã chiến hỏa liên miên, đến năm Nguyên Kinh thứ sáu, Tổng đốc đổi đếm không xuể, kẻ thì chém đầu, kẻ thì lưu đày, hầu hết kết cục thê thảm, ngay cả những Tổng đốc thắng trận cũng không thể may mắn thoát được, thành ra Tổng đốc Đông Nam thật sự là một công việc xui xẻo.
Thêm nữa, trước mắt không binh không tiền, lưu tặc lại hung hãn vô cùng, củ khoai lang phỏng tay cỡ này, dĩ nhiên chẳng ai dám dây vào.
Nguyên Kinh đợi hồi lâu, dằn lửa giận nói: “Vương ái khanh, theo ý kiến ngươi thì sao?”
Đại thần kia run rẩy tiến lên một bước, khom lưng cúi đầu, “Hoàng thượng, thứ cho thần ngu dốt, thần thật sự không biết…”
Lời còn chưa dứt, đã nghe trên đầu giọng nói lạnh lẽo, “Sợ rước hỏa vào thân phải chứ?”
“Người đâu-“
Đại thần béo trắng kia nghe vậy lập tức nhũn chân, “Vi thần đáng chết… Hoàng thượng tha tội…”
Nguyên Kinh mặt không cảm xúc, “Kéo ra cửa Phúc Thọ điện, đánh năm mươi gậy.”
Có ngự tiền thị vệ lĩnh mệnh tiến lên, lôi đại thần như lợn chết kia ra ngoài.
Không bao lâu bên ngoài liền kêu khóc thê lương.
Hình như xen lẫn vài tiếng thịt bắn ra.
Người trong đại điện cúi đầu, mặt mày tái mét như sáp, không có tí tẹo sức sống.
Mặt Nguyên Kinh ngược lại hơi dịu đi, “Lâm ái khanh, ngươi nói đi.”
Đại thần họ Lâm kia nắm chặt tay, giọng vang to, “Hiện giờ quốc nạn trước mặt, chúng thần nên vì nước tiến tài, nhưng Đại Bình ngoại ưu nội hoạn, tướng tài thiếu thốn, trước mắt trong triều không người, cũng chỉ có thể điều từ Bắc Cương, để giải mối nguy sém lông mày.”
“Hay cho câu trong triều không người!” Nguyên Kinh nghe vậy sắc mặt sầm xuống, “Ngươi hãy nhìn mấy võ tướng ở đây, chẳng lẽ họ đều là quỷ à?”
Đại thần quỳ xuống, chắp tay ngửa mặt, “Hoàng thượng, thứ cho thần nói thẳng, tướng lĩnh có thể đánh trận hay trấn thủ biên quan, hoặc đã chết trận sa trường, hoặc còn lại những người quanh năm sống trong thành, không hề có kinh nghiệm tác chiến, nếu như tùy tiện đi, để lòi cái dốt, ngược lại mất nhiều hơn được.”
Điền Sùng Quang đứng ở một bên không lên tiếng, trong lòng lại cực kỳ tán đồng.
Đại Bình vốn không nhiều tướng tài, thời Thánh Trinh có một Hạ Niệm Bạch, thời Thái Sơ Nguyên Kinh thì cũng chỉ có mỗi Hà Yến.
Chỉ tiếc rằng, hai người này đều không thể vẹn toàn trước sau, một lưu đày, một ban tử.
Đáy mắt Nguyên Kinh dày đặc hắc khí, lặng im hồi lâu y lại mở miệng, “Cứ làm theo lời ngươi nói đi.”
Ánh dương đầu xuân le lói, chiếu trên tuyết chảy, tựa như phù kim.
Trong Vị Ương cung hai người xúm lại, tiểu thái giám thấp hơn xòe bàn tay, trên đó có rất nhiều thứ.
Hoài Hoài chọn một món trên tay Xuân Bảo, ngắm nghía một lúc lâu, “Đây là cái gì?”
Xuân Bảo nói: “Con quay.”
Hoài Hoài quan sát tỉ mỉ, “Cũng chỉ có cái này nhìn còn được.”
Xuân Bảo cất túi thơm gương lược đi, “Đây là một món đồ chơi, thật sự thú vị lắm.”
Hoài Hoài hỏi: “Làm bằng ngà voi à?”
Xuân Bảo bĩu môi: “Ngươi nhìn không ra à, là gỗ đó.”
Hoài Hoài hơi nhíu mày, “Lạnh quá!”
Xuân Bảo đưa lược lên, “Đây mới là ngà voi.”
Hoài Hoài ngắm qua cây lược, “Thôi cứ cái này đi, Hoàng thượng hẳn không thiếu lược.”
Nói xong, liền cầm con quay kia đi ra ngoài.
Xuân Bảo thấy thế hô một câu, “Ngươi đi đâu vậy?”
Hoài Hoài không quay đầu lại, “Đi tìm Hoàng thượng.”
Xuân Bảo cả kinh, “Hoài Hoài, quay lại đây.”
Hoài Hoài quay lưng lại, “Sao thế?”
Xuân Bảo nói: “Thứ tỏ tình như thế này, nào có ai đưa ngay trước mặt, đều là nhờ người ta chuyển hộ, mới có ý nghĩa.”
Hoài Hoài im lặng chốc lát, “Thế ta sẽ đưa Hỉ Liên vậy.”
Xuân Bảo túm Hoài Hoài, “Từ từ!”
Hoài Hoài nói: “Ta còn chưa đi mà.”
Xuân Bảo đưa cho Hoài Hoài một tấm khăn lụa xanh nhạt, “Bọc cái đó vào chiếc khăn này, trông sẽ quý giá hơn.”
Hoài Hoài giơ con quay lên cho Xuân Bảo gói lại, vội vàng bỏ vào ngực, đi đến ngự thư phòng.
***
Ngự thư phòng, khói trà mù mịt.
Hỉ Liên do dự một lúc lâu, khom lưng tiến lên, “Hoàng thượng, sáng nay có người kéo nô tài lại nhờ gửi một thứ cho Hoàng thượng.”
Nguyên Kinh đã thay thường phục màu vàng, đôi mày thanh nhã hơi nhíu lại, “Không hợp quy củ.”
Hỉ Liên dĩ nhiên biết không hợp quy củ, nếu đổi thành phi tử khác, nhất định cũng khéo léo từ chối.
Nhưng người tặng là Hoài Hoài, thì việc này lại khác.
Mặc dù không đoán được tâm tư Hoàng thượng, nhưng tâm tư của Hoàng thượng đối với Hoài Hoài, Hỉ Liên lại rất hiểu.
Hỉ Liên quỳ xuống, “Nô tài đáng chết, nô tài bị tên ngốc đó bám riết cả buổi sáng, thật sự không chịu nổi…”
Nguyên Kinh nghe vậy, vẫn đọc quyển sách trên tay, không rời mắt, “Cầm lại đây đi.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...