VƯỜN LINH BÍ MẬT
Edit: Yunchan
***
Hàn Ngâm dời qua đẩy lại giá sách một hồi, phát hiện chỉ có mấy quyển trúc giản là còn giữ gìn nguyên vẹn, nhưng chữ trên đó lại không giống với chữ trên Cửu Huyền tâm pháp, với một đứa vừa thoát khỏi kiếp mù chữ như cô thì hầu như chẳng nhận ra được chữ nào.
Cô nhỏ giọng than thở: "Đáng tiếc trúc giản không phải măng tre, không ăn được."
Cứ đói meo thế này thì chưa cần đến hai ba ngày cô sẽ bất chấp nguy hiểm mà lao ra khỏi thạch thất mất thôi.
Bị Tô Tinh Trầm đâm chết, còn dễ chịu hơn đói chết!
Trong lúc cô lục đồ trên giá sách, thì Thổ Linh trư lại ngửi tới ngửi lui bên chân cô, bỗng nhiên nó thò chân đẩy một cái ô bên dưới giá sách...
Giá sách lập tức rung lên, phát ra tiếng ma sát trầm trầm, những quyển sách nhìn có vẻ hoàn hảo trên giá sách đều đổ sụp xuống hóa thành tro vì cơn chấn động này, bụi bặm bay mù mịt khắp phòng, làm người ta ho sặc sụa.
Hàn Ngâm bịt miệng bụm mũi thụt lùi lại mấy bước, trố mắt nhìn chiếc giá sách đang dịch ra chậm rãi, để lộ một cánh cửa đá.
Trên cánh cửa đá dán vài lá bùa, chẳng qua vì lâu năm nên đã quá hạn sử dụng, ngay cả người có tu vi nông cạn như Hàn Ngâm cũng có thể nhìn thấy trên cánh cửa này không có sự dao động linh khí nào. Thế là cô đưa tay bóc chúng xuống, những lá bùa này tức tốc hóa thành bụi trong tay cô.
Trước khi đẩy cửa ra cô bỗng đắn đo, nhìn qua Thổ Linh trư hỏi ý kiến: "Chắc đầu bên kia không có hung linh hay ác thú nào bị phong ấn đâu nhỉ?"
Thổ Linh trư kêu ục ịt, cả đầu chỉ có một ý nghĩ duy nhất: "Ăn ăn ăn!"
Đồ đần!
Hàn Ngâm thầm phỉ nhổ nó một hơi, rồi hạ quyết tâm đẩy cửa đá ra.
Cửa đá mở ra theo lực đẩy của cô, một tia sáng chói lọi bất ngờ bắn từ trong ra, làm cho cô phải khép hờ mắt lại, cảm giác như bước ra từ một nơi tối tăm mù mịt, rồi đột nhiên tắm mình dưới ánh mặt trời gay gắt, hiện tại trước mắt chỉ toàn là ánh sáng trắng rực rỡ bay tán loạn, hoàn toàn không nhìn rõ được thứ gì.
Đợi tới khi thích ứng được với ánh sáng, Hàn Ngâm mở mắt ra mới phát hiện, đằng sau cửa đá là một vườn linh khổng lồ, những loại hoa quả trái cây bên trong toàn là giống mà cô chưa từng thấy, nghĩ thôi cũng biết chúng không phải là vật phàm tục.
Cơ mà, cứ cảm thấy quái quái chỗ nào ấy.
Hàn Ngâm bước vào vườn linh, không cầm lòng được ngẩng đầu lên, đập vào mắt là bầu trời trong vắt xanh thẳm, mây trắng xa xôi, có cả ánh mặt trời rực rỡ lóa mắt...
Ánh mặt trời!
Nếu như không phải cô mất trí nhớ, thì cô nhớ rõ chỗ này hẳn là dưới thác nước, vả lại theo quan sát của cô thì lẽ ra vị trí của vườn linh này phải ở dưới đáy vách núi, làm sao thấy mặt trời cho được?
Cô dõi mắt ngóng về phía xa, đồng cỏ xanh mướt trải dài ngút mắt, trông như không có điểm dừng, trong không khí còn lượn lờ một màn sương mỏng như có như không, chốc chốc lại lóe lên ánh sáng bảy màu, chớp lên rồi biến mất.
Hệt như Võ Lăng Nhân lạc vào chốn đào nguyên.
Hàn Ngâm đứng thất thần hồi lâu, sau đó mới đá nhẹ con Thổ Linh trư bên chân: "Nha Nha, ngươi biết đây là chỗ nào không?"
Thổ Linh trư: "Khò khò khò."
"Phạm vi rộng thế này, không thể nào là đường hầm bí mật dưới núi được, nếu không chúng ta có thể nhìn thấy bảy ngọn núi Cửu Huyền ở quanh đây rồi."
Thổ Linh trư: "Khò khò khò."
"Không biết có tìm được đường ra ở chỗ này không nữa."
Thổ Linh trư: "Khò khò khò."
"Đúng là người nói chuyện với heo!" Hàn Ngâm hoàn toàn hết cách với nó.
Cô không có thói quen tự làm rối mình, đã tới được nơi an toàn thì quan tâm nó là địa phương nào làm gì, trước mắt có đầy ắp linh quả như vậy, thà hái chút đỉnh để ăn lót dạ còn hơn.
Không ngờ động tác của Thổ Linh trư còn nhanh hơn cô gấp mấy lần, mới đạp chân một phát đã chạy như bay tới cành cây mà nó ngắm trúng từ lâu.
"Bốp —-"
Hệt như đụng phải một bức tường vô hình, bốn chân của nó dán bốp vào giữa không trung, sau đó té bẹp xuống đất, đau đến mức mũi heo co rúm, kêu éc éc.
Hàn Ngâm nhịn một lát, cuối cùng cầm lòng không đặng cười lăn cười bò, nhưng cười xong thì cũng rơi vào bi kịch: "Chỗ này có kết giới..."
Cô đưa tay vỗ vào hư không, quả nhiên sờ thấy một tầng lá chắn kiên cố. Ngẫm lại cũng đúng, vườn linh này trồng toàn là kỳ trân dị thảo, có kết giới cũng đâu lạ lùng gì, nhưng cứ thế này thì đồ ăn tới miệng lại bay mất...
Hàn Ngâm và Thổ Linh trư mắt lớn trừng mắt nhỏ, nhìn nhau hồi lâu.
"Hay là ngươi thử lại lần nữa đi?"
Thổ Linh trư lắc đầu nguầy nguậy.
Hàn Ngâm ngẫm nghĩ một chút, sau đó quay lại thạch thất, bê cái ghế đá tới, dồn sức ném lên kết giới.
Kết quả đương nhiên là ghế đá té rớt xuống đất, bể đầu sứt nửa cái chân. Nhưng nhờ đó cô đã nhìn ra, kết giới này chỉ có tác dụng như một tấm bình phong ngăn cản, chỉ cần không va chạm mạnh thì sẽ không bị thương, vả lại khi ghế đá đập vào, trong vườn linh còn lóe lên hào quang bảy màu. Cô thử ném ghế thêm hai lần nữa, cuối cùng cũng thấy rõ, hóa ra trong vườn linh bày một trận pháp, giữa trận pháp có một viên linh thạch phát ra hào quang.
Hàn Ngâm hết hy vọng!
Tuy cô hoàn toàn mù tịt về trận pháp, nhưng cũng nhìn ra được viên linh thạch kia chính là mắt trận. Cứ nghĩ thế này nhé, muốn hủy linh thạch thì phải đi qua lá chắn vô hình trước mặt, mà muốn đi qua lá chắn vô hình trước mặt lại phải hủy linh thạch trước, đây quả là vòng lặp chết không có nút thắt mà!
"Đói quá đi." Hàn Ngâm ôm bụng ngồi bệt ra đất, thấy chuyện đói mà không được ăn là đáng ghét nhất trên đời.
Thổ Linh trư cứ chạy lòng vòng bên cạnh cô.
Hàn Ngâm nhìn nó, bỗng nhiên nảy ra một diệu kế: "Ta bảo nè, chẳng phải ngươi là Thổ Linh trư sao, có thể đào ra một cái hố chui qua bên dưới không?"
Vừa dứt lời, Thổ Linh trư lập tức ủi mũi vào đất, hai móng trước cũng đào cực nhanh trên mặt đất. Đào lỗ thôi mà, đây chính là sở trường của nó. Chưa đầy nửa nén nhang sau, cả người nó đã chui tọt vào trong đất, chỉ còn lộ ra cái đuôi heo xoắn tít.
Sau đó Hàn Ngâm ngồi chờ tại chỗ, chờ nó đại công cáo thành. Nào ngờ đúng lúc này đống đất bị đào ra nhanh chóng gom lại với tốc độ mà mắt thường có thể thấy được, nếu như cô không nhanh tay lẹ mắt bắt được cái đuôi heo kéo ra ngoài, thì chắc là con Thổ Linh trư này sẽ bị chôn luôn trong đất, biến thành một đống mỡ heo.
"Cách này không dùng được!" Hàn Ngâm đau đầu xoa huyệt thái dương.
Rõ ràng Thổ Linh trư cũng bị giật mình, mắt heo mở thao láo, móng heo quơ loạn xà ngầu.
Hàn Ngâm chẳng còn lòng dạ nào để quan tâm nó, ngồi xếp bằng lại tu luyện. Ít nhất ngồi tĩnh tọa tới cảnh giới quên mình thì sẽ không cảm thấy đói, hơn nữa còn có thể làm thương thế lành lại nhanh hơn, lỡ đâu phải liều mạng xông ra khỏi thạch thất thì cũng có thể bỏ chạy lẹ hơn.
Linh khí vận chuyển trong cơ thể mấy vòng chu thiên, đến khi mở mắt ra, cô cứ ngỡ sẽ nhìn thấy đêm tối, ai dè trên đỉnh đầu vẫn là mặt trời chói chang, cứ như thời gian chưa từng trôi qua, làm cô càng tò mò với nơi này hơn.
Lúc này Thổ Linh trư đang ghé vào bên cạnh cô, gặm một quyển trúc giản, nước bọt nhỏ tong tong đầy đất.
"Đồ ham ăn!" Hàn Ngâm gõ nhẹ lên đầu nó một cái, giật lấy quyển trúc giản: "Đây là đồ cổ, nói không chừng rất đáng giá, ngươi đi gặm thứ khác đi."
Thứ khác? Ở đây trừ đá tảng ra, đâu còn thứ nào khác để gặm!
Thổ Linh trư dính lên người cô, ủi cô ra vẻ nịnh nọt.
Hàn Ngâm phớt lờ nó, vừa định cuộn quyển trúc giảng lại, nào ngờ lại thoáng nhìn thấy một hình vẽ trên đó. Cô giật bắn, cầm tới trước mắt nhìn chăm chú.
~ Hết chương 28 ~
Yun đăng thêm một chương kèm theo thông báo để các bạn đỡ phải sốt ruột chờ chương mới nè, Tết tới rồi nên Yun khá bận, có lẽ phải qua Tết Yun mới đăng truyện đều lại được, chắc cỡ mùng 4 Yun sẽ quay lại, chúc mọi người Tết này mau ăn chóng béo nhé, Happy New Year ^^
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...