Ngụy biến
Edit: Yunchan
***
Con nhện trăm năm tuổi bên bờ đầm vừa thấy Hàn Ngâm lao tới với khí thế sắc bén, lập tức đổi mục tiêu tấn công, phun ra chiếc mạng nhện với đường kính chừng một trượng, chụp thẳng lên đầu Hàn Ngâm.
Hàn Ngâm đang ở giữa không trung đương nhiên không thể tránh né, chưa kể nhìn mạng nhện này màu bích óng ánh, lóe lên tia sáng quái dị, biết ngay trên tơ nhện chắc chắn có độc. Cô nào dám tiếp cận, giơ tay lên ném một mạch năm đạo binh phù hộ thân ra. Ngay sau đó quanh thân cô bốc lên quỷ khí ngùn ngụt, hơn trăm con chuột Phệ Cốt Toàn Tâm tỏa màu u lam xanh biếc đột nhiên xuất hiện, túa ra khắp bốn phương tám hướng, đụng vào mạng nhện thì gặm nhấm. Thế còn chưa đủ, trong tay trái cô còn móc ra một xấp phù quỷ dầy cộp, định bụng vừa thấy tình hình bất ổn thì ném ra tiếp, nói tóm lại hàng dự trữ rất nhiều, không sợ lãng phí.
Mộ Thập Tam theo sau Hàn Ngâm thấy cảnh này, lập tức nở nụ cười khổ. Đống phù quỷ đó là Hàn Ngâm cướp từ tay hắn, nói cho hay là để tăng cường khả năng tự vệ, giảm bớt áp lực bảo vệ cho hắn. Đương nhiên, cô muốn tự bảo vệ mình, hắn không có ý kiến, nhưng cách dùng hiện tại của cô, quả thực chính là hoang phí!
Nên nhớ rằng dù trong Điệp Huyết cốc này có rất nhiều Phệ Cốt Toàn Tâm thử, nhưng để bắt sống chúng cũng rất tốn sức. Bằng không tại sao trước đây hắn phải phát ngốc ở trong Điệp Huyết cốc này suốt hai tháng ròng chứ?
Tiểu nha đầu phá sản, sau này nhất định phải dạy cô biết tính toán chi li mới được! Còn chuyện dạy thế nào, vậy thì đơn giản. Hắn sẽ cho cô hai lựa chọn, một là cô tình nguyện đóng cửa phòng để hắn từ từ dạy dỗ, hai là tình nguyện để hắn xách tới Điệp Huyết cốc bắt sống một vạn con Phệ Cốt Toàn Tâm thử. Hắn sẽ không bắt nạt cô, cô có thể mặc sức lựa chọn.
Mộ Thập Tam vừa thầm lập mưu đồ không cho ai biết, vừa vung tay phóng ra một đóa hỏa liên màu đỏ kim. Hỏa liên vừa chạm vào mạng nhện thì bùng cháy ngay tức thì, bên trong nó bốc lên khói mù màu bích nồng nặc. Song màn khói này còn chưa có cơ hội tản ra đã bị linh thức của hắn đông cứng lại, hỏa liên bùng lên cao nửa trượng, thiêu rụi màn khói độc bị đông cứng.
Mọi diễn biến xảy ra trong tích tắc, đám người tu tiên còn sững lại trên không trung, sau khi thấy cảnh này thì khiếp sợ ra mặt, cảm giác không thể tin nổi.
Mộ Thập Tam thì đành vậy, khi hắn vừa ra tay, trên người liền trào lên làn sóng linh lực dày đặc, thâm sâu khó lường, trong lòng ai nấy đều đã thất vọng ê chề, nhìn ra hắn chí ít phải từ tu vi Túy Dưỡng hậu kỳ trở lên, thế nên hắn ra tay kinh người cũng là chuyện đương nhiên. Nhưng Hàn Ngâm lại khác, tu vi của cô không thể qua mắt được những người đang ngưng thần quan sát này, khó khăn lắm là đến Ngưng Luyện mà thôi, thế mà thủ đoạn lại mạnh mẽ tới vậy, khiến trong tư tưởng của phân nửa người ở đây vang lên tiếng thì thầm, nếu địch thủ của cô ta là mình, thì cơ hội đào sanh từ tay cô ta là mấy phần đây.
Đúng! Không phải cơ hội thủ thắng có mấy phần, mà là cơ hội đào sanh có mấy phần!
Pháp bảo đã có uy lực khủng khiếp, pháp khí thượng phẩm ngưng tụ thành lá chắn ngũ sắc trên người cô nom cũng chẳng phải loại đơn giản, chưa kể đống phù quỷ dù uy lực như nhau nhưng số lượng đông kinh khủng, bấy nhiêu cũng đủ đánh cho họ nát bấy trong nháy mắt!
Nghĩ thấu điểm này, sáu tên Đan Thành còn sót lại sắc mặt đã tái mét như xác chết, nhìn nhau mấy lần, không nói không rằng hóa thành mấy đạo linh quang, bỏ chạy.
Coi như họ biết người biết ta, hiểu rõ dù có đợi ở đây thì cũng chẳng tranh được thứ gì hay ho, cho nên cứ thẳng thắn bỏ chạy cho lành, dù sao linh hoa ngàn năm có hiếm hơn nữa, cũng không quan trọng bằng cái mạng nhỏ của mình.
Liễu Nguyệt Mâu nhìn tới đây, ánh mắt cũng trở nên ảm đảm, muốn bỏ đi theo. Không phải cô kiêng kỵ Hàn Ngâm, dù sao với thực lực của cô cũng đủ trấn áp được nha đầu này, vả lại dù trên người cô không có pháp bảo, nhưng là người tu tiên được gia tộc dốc lòng bồi dưỡng, nên cô vẫn có không ít pháp khí và linh phù trân quý, muốn chế ngự Hàn Ngâm vẫn khá dễ dàng. Thế nhưng Mộ Thập Tam thì khác, hắn không phải là người mà cô có thể đối phó được, nếu hắn muốn ra tay với cô, thì kết cục của cô cũng chẳng tốt đẹp gì hơn gã Đan Thành chết cháy trước đó.
Đúng lúc này, nam tu Túy Dưỡng vừa đối địch với Liễu Nguyệt Mâu bỗng nhiên lên tiếng: "Nếu như đoán không sai, kim đan mà Liễu tiên hữu kết thành chắc là ngũ tứ phẩm, thành tiên vẫn còn xa vời. Nhưng nếu có sen Tịnh Đế Âm Dương điều chế ra Tẩy Đan hoàn, thì có thể thanh lọc kim đan lên một cấp, sẽ nắm chắc thêm hai phần."
Ngực Liễu Nguyệt Mâu rét run, lập tức nhìn về hướng nam tu kia: "Ngươi muốn liên thủ với ta?"
Nam tu kia họ Lưu tên Sầm, cũng là một trong những người tu tiên có tu vi cao thâm ít ỏi ở gần Điệp Huyết cốc, hắn đưa tay xoa xoa chóp mũi, cười nói: "Không sai! Vừa rồi cô cũng thấy đấy, tiểu nha đầu kia dường như rất quan trọng với tên họ Mộ, vậy chờ cho cô ta lấy được linh hoa, chúng ta sẽ tìm cơ hội bắt cô ta làm con tin, có lẽ sẽ có phần nào cơ hội thành công. Sau khi lấy được linh hoa hai người chúng ta chia đôi, nói cho cùng một đóa sen Tịnh Đế Âm Dương hoàn chỉnh thế kia, nửa đóa cũng đủ luyện ra một viên Tẩy Đan hoàn."
Đã thành đan thì không thể quay đầu, song vẫn có ngoại lệ. Trên đời này còn có một loại đan dược nghịch thiên như Tẩy Đan hoàn, có thể nâng kim đan đã kết thành lên một cấp, song chỉ có một cấp mà thôi. Người Đan Thành thất bát phẩm, ăn vào chỉ tổ phí của trời. Thế nhưng đối với người Đan Thành tứ phẩm như cô, tăng lên một cấp, kim đan có thể biến thành tam phẩm, nói không chừng có thể thành tiên nhờ nó!
Ánh mắt Liễu Nguyệt Mâu nhìn hắn lập lòe bất định, hiển nhiên trong lòng đang giằng xé.
Trong lúc họ trò chuyện, Hàn Ngâm đã ngăn cản được hai đợt tấn công của con nhện chúa với thế như chẻ tre, lao lên đầm, với tay là có thể hái được sen Tịnh Đế Âm Dương. Có điều trong lòng cô hiện tại chẳng những không vui mừng, trái lại còn thất kinh, vì lá chắn ngũ hành trên người cô chẳng bị bất cứ thứ gì tấn công cũng trào ra hào quang mãnh liệt, vả lại hơn phân nửa còn kết một lớp sương giá dầy cộp, nửa còn lại thì như nướng trên lửa, bùng lên một tầng lửa chói lòa.
Hức! Tên khốn Trương Vấn Hàn này, chỉ nói sơ với cô đầm nước Âm Dương Lưỡng Ngư này nửa lạnh nửa nóng, nhưng không nói rõ là nó lạnh với nóng tới mức độ này! Khi còn lơ lửng ở vùng trời trên đầm thì vẫn chưa cảm giác được, nhưng vừa tới gần trong vòng một trượng, cảm giác đã khác hẳn ngay lập tức. Nếu lúc cô nhào tới không có phòng bị gì, thì e là đã bị đông chết thiêu chết từ đời tám hoánh nào rồi!
Việc đã tới nước này có ảo não cũng vô dụng, Hàn Ngâm hít sâu một hơi, trên tay lập tức ngưng tụ ra một tầng thanh quang, rồi vươn thẳng ra hái đóa sen Tịnh Đế Âm Dương.
Nhưng đúng lúc này, một màn quái dị đột nhiên xuất hiện, trong lòng nước bên cạnh sen Tịnh Đế Âm Dương bỗng ló ra một cánh tay nhỏ bé trắng muốt còn đọng giọt nước trong suốt, ngắt pặt bông hoa rồi lủi vào trong đầm nước.
Hàn Ngâm khiếp sợ tột cùng, cô vốn định hái linh hoa xong thì mượn lực đạp lên lá sen, kèm theo khinh hồng thuật để lộn ngược về không trung. Vậy mà giữa chừng lại trồi ra một tên ngáng đường, phá hủy kế hoạch của cô, chưa kể bây giờ cô đã biết rõ đầm nước này quái đản, căn bản không dám dính nước, nhưng không dính nước thì chẳng tài nào cướp lại linh hoa được.
Tình thế trước mắt không cho phép cô nghĩ nhiều, bản tính của cô cũng quyết đoán trời sinh, tuyệt đối không lấy mạng mình ra để mạo hiểm, cầm được thì cũng buông được, lập tức từ bỏ ý định đoạt hoa trong đầu. Khi suy nghĩ này vừa nhá lên một đạo pháp thuật hệ thổ đơn giản cũng được cô đánh ra, kết một lớp đất kiên cố trên mặt đầm, hai tay cô chống lên mặt đất mượn lực, thân thể liền bắn ngược về không trung.
Ngay lúc này, lá chắn ngũ hành trên người cô bắt đầu nhấp nháy bất định, đó là điềm báo sắp sửa tan biến vì gặp phải công kích cực hạn. Trong lòng cô hoảng hốt, vội vã gia tăng một lớp màn băng bên ngoài, nhưng màn băng vừa kết ra đã bị nghiền nát ngay tức khắc, có thể thấy được độ nóng lạnh phóng ra từ đầm nước này lợi hại tới cỡ nào, cô hoảng hốt kêu lên: "Mộ Thập Tam!"
Lời còn chưa dứt, hông của cô đã bị thít chặt, được Mộ Thập Tam ôm lấy, mang lên Xích Ly. Ngay sau đó lá chắn ngũ hành trên người cô liền vỡ tan, nhưng hào quang đỏ kim tức tốc lóe lên, một bức màn lửa ngưng tụ thành thực chất chắn trước hai người họ, bảo vệ cả hai không bị thương tích. Thế nhưng Xích Ly lại rên xiết đau đớn, phóng lên cao, trong tích tắc đã bay lên hơn mười trượng.
Thoát khỏi hiểm cảnh, Hàn Ngâm còn chưa hết hoảng sợ, nép trong lòng Mộ Thập Tam, liếc mắt nhìn lại đầm Âm Dương Lưỡng Ngư bên dưới, đóa sen Tịnh Đế Âm Dương đã trồi lên mặt nước lần nữa, cho thấy cánh tay nhỏ thò ra trong đầm vừa rồi không có ý định hái linh hoa này, chỉ che chở nó không cho cô hái mà thôi. Điều này khiến cô kinh ngạc hồi lầu.
Mộ Thập Tam lúc này kiểm tra Xích Ly, phát hiện dưới thân nó, một nửa bị thương do rét, nửa còn lại thì bị bỏng, mi tâm hắn chau lại như suy nghĩ điều gì: "Linh hoa không tới tay, trái lại còn bị thiệt."
"Xích Ly không sao chứ?" Hàn Ngâm phát hiện Xích Ly thụ thương thì càng không biết nói gì. Nên biết rằng nó là linh thú cấp hai, vảy trên người đừng nói là đao kiếm bất nhập, mà pháp khí hạng trung cũng không thể đả thương, nào ngờ lại bị sự nóng lạnh vô hình trong đầm này đả thương.
Mộ Thập Tam nhét hai viên đan dược vào miệng Xích Ly, mắt mang trầm ngâm: "Thương thế này không quá nặng, điều dưỡng mấy ngày là ổn thôi, chẳng qua trong đầm này có gì đó rất quái dị."
Hắn nói thế chứng tỏ cũng nhìn thấy cánh tay nhỏ đoạt hoa với Hàn Ngâm, kinh ngạc vì trong đầm nước lợi hại như thế lại có người ẩn núp, hơn nữa dường như còn không dùng bất cứ thuật hộ thân nào.
Hai người nhìn nhau, rồi rúc vào nhau suy tư.
Lúc này Liễu Nguyệt Mâu và Lưu Sầm đứng ngoài quan sát đã hết nhẫn nại, lúc nãy tầm mắt của họ bị thân thể Hàn Ngâm chắn mất, không thấy rõ cánh tay nhỏ thò ra trong đầm, do đó mặc dù vô cùng kinh ngạc với sức nóng lạnh khủng khiếp trong đầm, nhưng thầm nhủ một tiểu nha đầu tu vi Ngưng Luyện còn ngăn cản được, thì chẳng lý nào họ lại không thể. Vì vậy thừa dịp Mộ Thập Tam và Hàn Ngâm chưa ra tay lần nữa, họ lập tức hành động, hầu như là cùng một lúc, hai bóng người lao vút về hướng đầm Âm Dương Lưỡng Ngư như tên lạc.
Hiện tại chính là cơ hội tốt nhất, họ nắm chắc được năm phần tránh thoát được sự cản phá của Mộ Thập Tam, hái linh hoa bỏ chạy, về phần có chạy thoát được hay không, trong lòng hai người không nghĩ đến. Nhưng vì Tẩy Đan hoàn, nhất định phải mạo hiểm một lần! Hơn nữa họ cũng nhìn ra Mộ Thập Tam không muốn giết người, bằng không trước đó có thể diệt họ trước rồi hái linh hoa sau, thế nên dù trốn không thoát cũng chưa chắc nguy hiểm tới tính mạng, cùng lắm là ngoan ngoãn dùng linh hoa đổi mạng là được rồi.
Lúc Liễu Nguyệt Mâu và Lưu Sầm lao ra, Hàn Ngâm và Mộ Thập Tam đều nhìn thấy, nhưng hai người không nóng lòng ngăn cản, chỉ liếc mắt nhìn nhau, cười hiểu ý.
Họ không thích sát thương mạng người, nhưng nếu có người muốn đâm đầu tự sát, thì chuyện đó không liên quan tới họ.
Hàn Ngâm thở dài: "Hai người đó, đại khái không chết cũng mất nửa cái mạng."
Mộ Thập Tam nhướng mày: "Vẫn còn một người thông minh, có lẽ vì thấy chúng ta không cản nên thấy không ổn."
"Ai?" Lúc này Hàn Ngâm cũng nhìn thấy.
Lúc chạy được nửa đường, Liễu Nguyệt Mâu bỗng dừng lại đột ngột như đổi ý, chần chừ một lúc rồi ngự chim hồng tước bỏ chạy ra xa không quay đầu lại, chớp mắt đã mất dạng. Còn Lưu Sầm đã thoát khỏi tấn công của nhện chúa trăm năm, cách sen Tịnh Đế Âm Dương chỉ trong gang tấc. Nhưng chưa đợi hắn với tay ra, tấm lá chắn trên người hắn đã bị nghiền nát, hóa thành vô số đốm sáng lấp lánh hòa vào trời đêm, còn hắn thì rú lên thảm thiết như phải chịu nỗi thống khổ cực lớn, sau đó bắn ngược về không trung.
Mọi chuyện quả nhiên nằm trong dự đoán, Hàn Ngâm mỉm cười, cúi đầu nhìn nhẫn Ngũ Hành đeo trên tay mình.
Hai người đó nghĩ một người có tu vi Ngưng Luyện như cô cũng có thể chịu được sức nóng lạnh trong đầm, còn bản thân là Túy Dưỡng sơ kỳ lý nào lại không chịu được? Đáng tiếc, họ không biết trước đó cô dùng lá chắn ngũ hành để hộ thân, thứ này ngay cả đòn tấn công cực mạnh của cao thủ Túy Dưỡng hậu kỳ còn chống đỡ được, tuyệt đối không yếu ớt như lá chắn hóa ra từ pháp thuật.
~ Hết chương 184 ~
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...