Tác giả nhắn lại
Nên lựa chọn như thế nào, phải kiên trì ra sao, đây đều là những điều cấp thiết Trạch Viễn cần đối mặt.
Trạch Viễn hoàn toàn không dự đoán được muộn như vậy cha mẹ anh còn lại đây, hơn nữa nhìn vẻ mặt ngưng trọng của bọn họ, trong lòng lại hoang mang, hay là bọn họ đã biết? Xem ra, không thể tiếp tục giấu diếm được nữa.
“Ba, mẹ, vào nhà trước đã.” Trạch Viễn tránh ra, mời cha mẹ vào nhà.
Bùi Cẩm Chương cùng Lưu Phương Hoa một lời cũng không nói, nhìn chân anhbị thương nửa ngày, mới vào phòng, ngồi ở trên sô pha.
Trạch Viễn đóng cửa lại, chậm rãi chống nạng, đi pha trà cho cha mẹ anh
“Viễn, lại đây, ngồi đi!” Lưu Phương Hoa lên tiếng ngăn lại, nghe khẩu khí của mẹ, anh biết mẹ đang tức giận!
Trạch Viễn đành phải ngoan ngoãn ngồi ở đối diện bọn họ, đem nạng dựa vào tay vịn sô pha.
“Ba, mẹ, muộn như vậy sao hai người còn lại đây?” Trạch Viễn vẫn là quyết định mở miệng trước, tuy rằng trong lòng đã rõ ràng bọn họ nhất định là đã nghe nói cái gì rồi.
Vẻ mặt Bùi Cẩm chương nghiêm túc, nhìn chân anh,”Trạch Viễn, chân của con sao lại thế này?”
“Chỉ là một chút chuyện nhỏ ngoài ý muốn, trên chân bị thương một chút, đã không có việc gì.” Trạch Viễn cố gắng đem sự tình nói thật đơn giản, không muốn bọn họ lo lắng nhiều.
“Chuyện nhỏ ngoài ý muốn? Vọt vào đám cháy còn nói là chuyện nhỏ ngoài ý muốn?” Lưu Phương Hoa không thể tiếp tục im lặng, nếu không phải tận mắt nhìn thấy, bà thật không dám tin những gì mình nghe được.
“Mẹ, thật sự không có gì to tát, qua hai ngày là khỏi hẳn.” Lòng Trạch Viễn trầm xuống, chỉ sợ cha mẹ đã biết nhiều hơn so với trong lòng anh nghĩ.
Bùi Cẩm Chương gữi tay vợ mình lại, rất sợ bà kích động thực sự.
Lưu Phương Hoa hít vào một hơi thật sâu, ngăn chặn lửa giận trong lòng, xem ra, Trạch Viễn thật sự có rất nhiều chuyện gạt bọn họ.
“Vì sao lại xảy ra chuyện, cũng chưa thông báo cho trong nhà một tiếng? Đây không phải cố ý làm cho chúng ta lo lắng sao?” Lưu Phương Hoa thực không hy vọng con bà giống bọn họ nói, vì một cô gái khác mà thay đổi.
“Con chỉ là không hy vọng mọi người lo lắng.”
“Con cũng biết chúng ta sẽ lo lắng? Sao lúc trước còn không biết suy nghĩ đi mạo hiểm như vậy?”
“Mẹ, mẹ trước đừng kích động. Lúc ấy, tình huống khẩn cấp, con không nghĩ nhiều như vậy, nhưng chung quy không thể thấy chết mà không cứu được!”
“Nếu không phải cô gái kia, con cũng sẽ kích động như vậy sao?”
“Mẹ...... Lúc ấy không chờ được con nghĩ nhiều như vậy!”
Một mảnh trầm mặc, Lưu Phương Hoa gắt gao nhìn chằm chằm mặt con, vô cùng đau lòng, mặt nó đầy vẻ mỏi mệt, trên tay nhiều vết thương nhỏ, nhìn kĩ còn có thể thấy được, trên chân quấn băng gạc thật dày, đây là đứa con tốt của bọn họ sao? Vì cái gì, nó lại trở nên không biết thương tiếc chính mình như vậy?
“Ba, mẹ, hai người không cần lo lắng, con thật sự không có việc gì.” Trạch Viễn cố gắng mỉm cười một cái, cho bọn họ yên lòng một chút.
“Viễn, con có biết hay không, ba và mẹ con nghe được con gặp chuyện không may, lập tức liền chạy tới, mẹ con dọc đường đều lo lắng đến phát run. Con lần này thật sự là không hiểu chuyện a!” Ông Bùi nhẹ ôm vợ mình, an ủi tâm trạng lo lắng của bà, ánh mắt trách cứ hướng Trạch Viễn, dứt khoát lắc đầu.
“Mẹ, thật sự đúng là như vậy, con không muốn làm cho mọi người lo lắng.” Trạch Viễn áy náy nhìn về phía mẹ anh, thân thể nghiêng về phía trước, cầm tay bà, trong tay một trận lạnh lẽo, mẹ anh nhất định đã sợ hãi, trong lòng áy náy càng nhiều.
“Nếu không phải dì Kiều đến nói cho chúng ta biết, con còn tính giấu diếm tới khi nào?” Lòng Lưu Phương Hoa đau xót, con hoàn toàn không nghĩ đến bọn họ lo lắng, mà kích động như vậy, còn bị thương.
“Mẹ, đừng khổ tâm, con không bị thương nặng gì, chỉ là một vết rách nhỏ.” Anh rõ ràng, cha mẹ một khi biết nhất định sẽ trách cứ anh, anh thật sự hy vọng bọn họ có thể vĩnh viễn cũng không biết, không dưng lại làm cho bọn họ phải quan tâm.
“Con còn muốn chuyện lớn gì xảy ra nữa? Quả thực giống như dì Kiều nói, từ khi quen biết cái cô gái họ Đinh kia, con đã không bình thường nữa.” Lưu Phương Hoa cũng tức giận, cư nhiên con trai bà còn có thể bày ra bộ mặt như không có chuyện gì vậy?
“Mẹ, mẹ không nên nghe bọn họ nói.” Trạch Viễn phiền não nhăn mặt nhíu mày, thực không hy vọng ba mẹ còn chưa chính mắt nhìn thấy Tiêu Tiếu, liền đã có thành kiến với cô sâu như vậy.
“Bọn họ nói sai rồi sao? Cô ta khiến Ngôn Sơ thần hồn điên đảo, lại đem nó đá đi, hiện tại lại đây mê hoặc con, hơn nữa làm hại Ngôn Sơ còn vì cô ta cùng con trở mặt, mỗi ngày ở nhà đóng cửa không ra ngoài. Dì Kiều con thật sự là bất đắc dĩ mới nói cho chúng ta biết việc này, nếu không như vậy, chúng ta còn không biết con cư nhiên vì cứu cô ta, một mình xông vào đám cháy, còn bị thương vào bệnh viện. Viễn, sao con lại hồ đồ như vậy a!” Lưu Phương Hoa tức giận đem oán trách trong lòng một mạch đều nói ra.
Trạch Viễn đau đầu ấn cái trán, trên vai còn phải gánh Kiều gia, việc này lại loạn thành một mớ rồi.
“Hơn nữa, nghe nói Tú Viện nửa đêm gọi điện thoại về nhà, khóc cả đêm, con lại nói cái gì với con bé thế?” Lưu Phương Hoa thật sự không thể lý giải đứa con trai ngoan ngoãn luôn luôn thấu hiểu lòng người như thế, sao lại gần như hoàn toàn thay đổi thành một người khác, làm cho mọi người đều phải lo lắng.
“Mẹ...... Mẹ hãy nghe con nói,” Trạch Viễn cố gắng trấn an mẹ mình, suy nghĩ nên làm thế nào hướng bọn họ giải thích,”Con đi cứu Tiêu Tiếu, thật là không suy nghĩ gì, nhưng mà, tình huống lúc ấy thực nguy cấp, con cũng không nghĩ được nhiều lắm, liền vọt vào đi. Chân là bị thương, nhưng may mắn mọi người đều an toàn. Không nói cho mọi người, chính là biết rõ mọi người biết nhất định sẽ lo lắng. chuyện Ngôn Sơ, con chỉ có thể nói là con sai lầm rồi. Lúc trước, là con giới thiệu cho cậu ấy quen biết với Tiêu Tiếu. Nhưng là, Tiêu Tiếu cự tuyệt cậu ấy, bởi vì......” Trạch Viễn vẫn nghĩ phải làm sao có thể mở miệng, nói cho cha mẹ,”Bởi vì, con thích Tiếu Tiếu.”
Lưu Phương Hoa nghe con nói xong, nhìn thoáng qua chồng, cau mày, con trai thật sự đã bị cô gái kia mê hoặc.
Vẻ mặt Lưu Phương Hoa rất nghiêm túc, cô gái kia thật sự có bản lĩnh, quay Kiều gia long trời lở đất, còn lại đây quấn quít lấy Trạch Viễn. Bà thật rất muốn nhìn một chút xem cô gái này có bản lĩnh gì? Đầu bỗng hiện lên câu nói vừa rồi khiTrạch Viễn mở cửa nói, còn có cái cô gái vừa rồi gặp trong thang máy kia, giật mình, hay là......
Lưu Phương Hoa đứng lên, trực tiếp đi vào phòng tắm, sau đó lại vào phòng ngủ của Trạch Viễn. Trạch Viễn cùng cha anh đều kinh ngạc, kì lạ nhìn hành động của bà, lại không hiểu rõ bà muốn làm cái gì?
“Mẹ......” Trạch Viễn lo lắng nhìn mẹ.
Lưu Phương Hoa từ phòng ngủ đi ra, trong tay còn cầm mộtáo t-shirt của nữ, sắc mặt càng khó nhìn,”Cư nhiên cô ta dám ở đây?”
Trạch Viễn cả kinh, nên giải thích với mẹ chuyện này như thế nào đây! Ấn tượng của mẹ đối với Tiêu Tiếu khẳng định là mười phần hỏng bét rồi.
“Nhà cô ấy bị cháy, đang sửa lại, cô ấy chỉ là ở nhờ vài ngày, cô ấy ở phòng khách.” lý do này, mẹ nhất định không thể chấp nhận.
Lưu Phương Hoa đem quần áo tùy ý khoát lên trên sô pha, sắc mặt ngưng trọng nhìn về phía Trạch Viễn,”Cô ta vì cái gì không trở về nhà ở? Chẳng lẽ cha mẹ cô ta không biết lo lắng sao?”
“Cô ấy thấy con bị thương, tới chăm sóc con.” Đây là sự thật, nhưng là ở trong mắt cha mẹ, đây cũng chỉ là một kiểu lấy cớ đi.
“Có phải cô ta mới ra khỏi cửa lúc nãy không? Xem coi, một đứa con gái giờ này còn chạ ra ngoài, xem coi còn ra cái thể thống gì nữa không?” Lưu Phương Hoa nhìn về phía chồng, nặng nề mà lắc đầu, cô gái như vậy, bọn họ căn bản không thể chấp nhận được.
“Bạn của cô ấy xảy ra chút việc, rất nhanh sẽ trở lại.” Trạch Viễn lo lắng giải thích, trong lòng càng ngày càng lạnh run, thành kiến của cha mẹ đối với Tiêu Tiếu, chỉ sợ là càng ngày càng sâu nặng.
“Viễn, không cần nhiều lời. Loại con gái này, tuyệt đối không thể. Tú Viện là cô gái tốt như vậy con không cần, cư nhiên con lại đi chọn loại như cô ta, hiện tại mới quen biết chưa bao lâu, đã xảy ra nhiều chuyện như vậy, tương lai còn không biết sẽ như thế nào. Quên đi, thừa dịp hiện tại cũng chưa có sâu lặng lắm, mau quay đầu, ngày mai tốt nhất hẹn Tú Viện, nói lời xin lỗi, con bé nhất định sẽ tha thứ cho con.” Chuyện tới nước này, lại trách cứ cũng vô dụng, chỉ có thể làm cho Trạch Viễn quay lại nói chuyện cùng Tú viện, khiến cho việc này nhanh trôi qua đi.
Trạch Viễn nhìn mặt mẹ mà thở dài, trong lòng một trận áy náy, chính mình đã muốn làm cho bọn họ lo lắng, nhưng là, có lẽ còn phải làm cho bọn họ thất vọng nữa rồi.
“Ba, mẹ, hai người còn chưa biết Tiêu Tiếu, kỳ thật cô ấy là một cô gái tốt lắm.”
“Dù vậy, Bùi gia chúng ta cũng không chấp nhận nổi, Viễn, hãy quên cô ta đi, cô ta không thích hợp với con.”
“Nhưng mà, con yêu cô ấy!” Trạch Viễn từ trước đều chưa từng dứt khoát khẳng định như hiện tại, bỏi vì biết rõ lòng mình mà trở lên kiên định hơn.
Vợ chồng họ Bùi nhìn con, vẻ mặt đờ đẫn, cư nhiên con trai trước mặt bọn họ nói mình yêu cô ta, đây vẫn là đứa con trước kia luôn ôn hòa, bình tĩnh sao? Có thể đem tình yêu nói ra khỏi miệng dễ dàng như thế sao, khi nó cùng Tú Viện cùng một chỗ, cho tới bây giờ cũng chưa từng thấy nó biểu hiện xúc động ra mặt như vậy.
“Viễn, hiện tại con là do ít đi xem mắt quá, nên không biết rõ được mình nên lựa chọn cô gái như thế nào, cùng một cô gái như vậy ở một chỗ, tương lai nhất định sẽ không tốt đẹp, đừng hồ đồ, cha mẹ đều là người từng trải, sẽ không nhìn nhầm.” Lưu Phương Hoa cảm thán khuyên nhủ con, nó nhất thời bị mê hoặc, qua một thời gian sẽ ổn thôi.
“Mẹ, con không phải nhất thời bị mê hoặc, con rất rõ ràng mình đang làm cái gì.” Trạch Viễn hy vọng cha mẹ có thể hiểu anh.
“Được rồi, chúng ta đừng tranh cãi nữa, con hiện tại bị thương, một mình ở nơi này không có tiện, về nhà đi, ít nhất chúng ta có thể chăm sóc con.” Lưu Phương Hoa cũng buông tha, không khuyên anh nữa, chỉ cần không cho nó gặp mặt cô gái kia, bà tin tưởng không bao lâu là có thể quên.
“Mẹ...... Con ở bên này rất tốt.” Trạch Viễn đau đầu hướng cha liếc mắt một cái, tâm tư mẹ anh, anh biết rõ, nhưng là, xem ra cha anh là kiên quyết cùng một chiến tuyến với mẹ anh. “Viễn con, đừng làm cho mẹ lo lắng nữa!”
“Con ở bên này còn có rất nhiều việc phải làm.” Trạch Viễn nhìn nhìn máy tính, phải làm sao mới có thể xóa đi ý niệm trong đầu bọn họ đây?
“Viễn, đừng nói nhiều như vậy, con cần cái gì, mẹ và ba con đều mang về cho con, dù sao con cũng phải về nhà ở.” Lưu Phương Hoa hoàn thành không để cho anh một con đường phản kháng. “Không có tiền đồ, cư nhiên con vì cô ta ngay cả cha mẹ nói cũng không nghe?”
Trạch Viễn thống khổ nhìn mẹ, cha mẹ đang nổi nóng, nếu cãi lại lời bọn họ, nhất định sẽ làm cho bọn họ càng thêm tức giận, hơn nữa mẹ anh còn bị bệnh tim, muộn như vậy lại chạy tới đây, lại làm cho bà thêm tức giận cùng lo lắng, chỉ sợ sẽ làm thân thể bà chịu không nổi.
Nhưng là, nếu cứ như vậy mà đi, Tiêu Tiếu trở về nhất định sẽ đau lòng, nội tâm anh mãnh liệt giằng co, nên làm như thế nào cho hai bên đều có thể tạm thời sẽ không bị thương quá sâu. Trong lòng cân nhắc mãi, cũng chỉ chọn được một biện pháp lưỡng toàn.
“Ba, mẹ, hôm nay quá muộn rồi, hai người đi về trước đi, con thu thập một chút, ngày mai sẽ mang về.” Đây là biện pháp tốt nhất, có lẽ đều dịu đi một chút, vấn đề sau đó sẽ dễ giải quyết.
“Đêm nay liền theo chúng ta trở về.” Lưu Phương Hoa lo lắng, cô gái kia buổi tối trở về khẳng định sẽ quấn quít lấy con bà.
“Mẹ......” Trạch Viễn khó xử nhìn về phía mẹ, nhìn về phía cha anh xin giúp đỡ.
“Phương Hoa, quên đi, thằng Viễn nói ngày mai, để cho nó ngày mai trở về đi.” Bùi cẩm Chương nghĩ Trạch Viễn đã muốn nhượng bộ, cũng không muốn bức anh quá.
Lưu Phương Hoa do dự nhìn chồng, lại nhìn con, vẫn là có chút lo lắng,”Được rồi, con sáng mai trở về. Bằng không, mẹ và ba con liền tự mình lại đây đón con.” Hy vọng con thật có thể tuân thủ hứa hẹn, chính mình về nhà đi.
Trạch Viễn khẽ thở dài,”Được, con nhất định sẽ trở về.”
Tiễn bước cha mẹ, trong lòng Trạch Viễn đầy mệt mỏi tựa vào trên sô pha, cuối cùng cũng tạm thời trấn an được cha mẹ, nhưng là, Tiêu Tiếu làm sao bây giờ? Nên như nói với cô như thế nào đây? Cha mẹ nói những lời này, sao có thể nói cho cô biết chứ? Trạch Viễn tha vào buồn rầu, tuy rằng sớm biết rằng ấn tượng của cha mẹ đối với Tiêu Tiếu không tốt, nhưng là, hoàn toàn không dự đoán được chuyện Ngôn Sơ cùng Tú Viện, làm bọn họ càng phản cảm với Tiêu Tiếu. Vốn đang hy vọng chờ chân hồi phục, trước tiên làm cho cha mẹ gặp gỡ Tiêu Tiếu, ít nhất có thể làm cho cha mẹ trực quan nhận thức Tiêu Tiếu, có lẽ có thể thay đổi một chút cảm nhận của bọn họ về Tiêu Tiếu khác với lời kể.
Đáng tiếc, sự thật không được như ý người, việc đã đến nước này, chỉ có thể đi từng bước tính từng bước. Đã không thể thoái lui ra phía sau, tin tưởng chỉ cần bọn họ kiên trì, tình yêu này nhất định có thể vượt qua.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...