Thẩm Nguyệt vốn định bất chấp tất cả bỗng cảm thấy hoảng loạn.
Khi kịp hiểu ra, trong đầu nàng chỉ có một suy nghĩ duy nhất - Tô Vũ được cứu rồi.
Thẩm Nguyệt trầm ngâm đáp: “Nhất định phải kéo dài qua giờ Ngọ ba khắc!”
Tần Như Lương đứng bên cạnh nàng đột nhiên hỏi: “Nếu hoàng thượng cố tình muốn hắn chết thì sao?”
“Vậy thì giết sạch tất cả những kẻ trên pháp trường này”, nàng nói rất nhẹ nhàng, nhưng trong ánh mắt chỉ còn vẻ tàn bạo.
Thời gian dần dần trôi qua, giờ Ngọ ba khắc đến rất nhanh, nhưng trong cung vẫn chưa thấy ai chạy tới.
Quan thẩm tra ngồi ở vị trí đầu của pháp trường nhìn sắc trời, sau đó cầm một tấm thẻ hành hình lệnh trên bàn.
Khi hắn ta giơ tay định ném ra, Thẩm Nguyệt cũng từ từ giơ tay lên, nàng nheo mắt, ra dấu rất dứt khoát.
Quan thẩm tra còn chưa kịp vứt thẻ hành hình lệnh xuống đất đã bị một mũi tên không rõ từ đâu xé tầng không lao vút ra cắm thẳng vào yết hầu.
Tất cả mọi thứ diễn ra quá nhanh, quan thẩm tra còn chưa kịp phản ứng đã cảm thấy yết hầu mình lành lạnh, cứ thế ngồi trên vị trí quan thẩm tra mà tắt thở.
Pháp trường im lìm trong chốc lát, sau đó có quan binh rút đao và hô lên: “Có thích khách cướp pháp trường...”
Nhất thời bách tính hoảng hốt, khung cảnh rối loạn.
Quan binh xung quanh pháp trường nhất tề lao ra, bao vây pháp trường, một con ruồi cũng không để lọt.
Có quan binh tới trước mặt quan thẩm tra, cẩn thận xem xét phương hướng cắm vào họng của mũi tên nhọn rồi quay đầu chỉ vào lầu gác chéo góc cách đó không xa: “Mũi tên được bắn ra từ hướng đó!”
Thế là lập tức có một tốp quan binh vội vàng chặn đường lầu gác.
Còn chưa đợi binh phạt gặp nhau đã thấy một người mặc y phục màu đen từ tầng hai bay ra, trong tay cầm theo cung tiễn, bắn ra vài mũi tên cách một khoảng không, sau đó leo tường trèo mái trốn về hướng khác.
Nhóm quan binh bên dưới đuổi theo sát sao.
Thẩm Nguyệt đứng dưới đài, lẫn trong đám đông hỗn độn, nàng không nhìn thấy rõ dung mạo của Tô Vũ trên hình đài, nhưng bóng người mặc áo trắng nhuốm máu đó vẫn thanh tao và điềm nhiên.
Hành hình lệnh đang hạ xuống được một nửa thì bị bỏ ngang, tay đao phủ cũng không biết có nên hạ đao hay không.
Người đứng đầu đội hình thị vệ đương nhiên là người của hoàng đế, nhận được lệnh của hoàng đế, chắc chắn phải tận mắt chứng kiến máu của Tô Vũ tưới lên pháp trường, thế là cầm thẻ hành hình ném xuống nền đất, hô to: “Tiếp tục hành hình!”
Trong tình huống này, đao phủ cũng không kịp uống rượu tế đao nữa, chỉ biết giơ cao thanh đao chói mắt, nhắm chuẩn và định chém xuống.
Thẩm Nguyệt lại ra dấu thêm lần nữa.
Đám người áo đen không nóng lòng xuất kích toàn bộ mà chỉ tấn công riêng lẻ.
Thế là lại một mũi tên nhọn hoắt nữa thình lình bắn tới từ một hướng khác, cắm ngay vào lồng ngực của tên đao phủ.
Tên đao phủ cứ thế mà ngã xuống.
Lúc này quan binh mới phát hiện ra không chỉ có một người muốn cướp pháp trường.
Sau đó, người áo đen vọt ra từ tòa lâu, lại dụ thêm một tốp quan binh khác.
Thẩm Nguyệt dần dần siết chặt hai tay, cho dù gương mặt không biểu lộ điều gì, nhưng trong lòng nàng vẫn luôn tính toán thời gian, cơ thể gồng cứng.
Nếu trong cung nhận được thư, đáng lẽ giờ này phải đến rồi.
Đáng lẽ phải đến rồi.
Tần Như Lương kéo Thẩm Nguyệt tránh sang một bên: “Thẩm Nguyệt, ở đây không an toàn”.
Dù thế nào thì Thẩm Nguyệt cũng không chịu rời đi.
Nàng tuyệt đối không cho phép bóng trắng kia rời khỏi tầm mắt mình.
Nếu nhân lực của phía sát thủ không đủ, nàng cũng không hề do dự mà cầm đao xông lên pháp trường, đại khai sát giới.
Thôi thị nói: “Phò mã gia mau đưa công chúa rời khỏi đây đi, nô tì sẽ đi giúp!”
Tần Như Lương khẽ quát: “Ngươi cũng không được đi, bình tĩnh quan sát, tùy cơ ứng biến! Lát nữa nếu đánh nhau, ngươi dẫn theo công chúa nhanh chóng rời khỏi nơi này!”
Hôm nay hắn ta mặc y phục màu đen, vóc dáng cao lớn đĩnh đạc, lấy một miếng vải ra khỏi tay áo, bất cứ lúc nào cũng có thể trà trộn vào đám người mặc đồ đen.
Thủ lĩnh đội thị vệ thấy tên đao phủ cũng đã ngã xuống, bèn tự mình cầm lấy đao, đi về phía Tô Vũ.
Tô Vũ từ đầu đến cuối không có động tĩnh gì, lúc này mới thoáng ngẩng đầu lên, điềm tĩnh đảo mắt nhìn tên thị vệ.
Ánh mắt ấy sâu thẳm như màu mực, nhưng lại mang theo vẻ ớn lạnh và chết chóc.
Bàn tay bị trói sau lưng khẽ nhúc nhích, khoảng trống giữa hai bàn tay lỏng ra, sợi dây thừng cũng trôi tuột đi.
Lúc trước, khi trói hắn, Đại Lý Tự Khanh ra lệnh cho người trói hắn để lại chút khe hở, đối với Tô Vũ, chẳng khác nào không trói.
Không đến thời khắc sau cùng, Tô Vũ sẽ không ra tay.
Nhưng nếu đến thời khắc sau cùng mà không có biến chuyển, khi cần phải ra sức, hắn đâu thể chậm trễ..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...