Thẩm Nguyệt Một Kiếp Hồng Trần


“Bây giờ Liên Thanh Châu không có trong kinh thành, vẽ cái đó cũng vô dụng thôi”, Thẩm Nguyệt suy nghĩ một phen, lại cất ngân phiếu và bạc đi: “Không được, tranh thủ lúc còn tuổi thanh xuân, bổn công chúa phải mau ra ngoài kiếm tiền thôi”.

“Công chúa định kiếm tiền thế nào?”
Thẩm Nguyệt nói: “Cứ tiếp tục ở nhà ghẹo nhi tử đùa Bắp Chân mãi sẽ mê muội mất hết ý chí mất.

Trước mắt không phải là lúc ta nên hưởng thụ niềm vui này”.

Vì thế, Thẩm Nguyệt giao Bắp Chân cho Thôi thị, bản thân lại thay nam trang, trước khi ra ngoài còn hôn lên mặt Bắp Chân một cái, nói: “Tiểu bảo bối à, nương phải ra ngoài kiếm tiền mua sữa bột, con ở nhà ngoan ngoãn, không được nháo đó nha, đói thì tìm nhị nương bú sữa ha”.

Thẩm Nguyệt ra tới sân, lại quay đầu vào nói với Thôi thị: “Phải rồi, nếu có người hỏi ta đi đâu làm gì, nhị nương nhớ đừng có biết gì nói đó nha, ta có ý gì chắc bà hiểu mà”.

Lần này Thôi thị không hề thản nhiên như trước nữa, lo lắng nói: “Ai da, công chúa ra ngoài nhớ phải cẩn thận, Ngọc Nghiên, cô phải chăm sóc cho công chúa thật tốt đó!”
Ngọc Nghiên theo Thẩm Nguyệt đảo qua đảo lại trên đường cái vài ngày, vẫn không hiểu, nói: “Công tử, người vẫn chưa nói rõ, rốt cuộc chúng ta phải kiếm tiền bằng cách nào vậy”.

Thẩm Nguyệt nói: “Đừng lải nhải nữa, công tử ta phải tốn chút thời gian để tìm kiếm cơ hội kinh thương buôn bán”.

Vì thế cuối cùng, Thẩm Nguyệt đặt mục tiêu vào sòng bạc lớn nhất kinh thành, cũng là nơi loạn nhất, chướng khí mù mịt nhất… Sòng bạc Thiên Kim.


Thẩm Nguyệt quay về tìm quản gia để lấy bạc.

Quản gia cẩn thận hỏi: “Ngân lượng tháng này của công chúa đã được chi cả rồi mà, đây là…”
Thẩm Nguyệt gõ tay lên mặt bàn, nói: “Ngân lượng hằng tháng chỉ đủ để trang trải chi phí hằng ngày thôi, bình thường ta còn phải đi dạo phố này, mua đồ ăn vặt này, mua y phục, trang sức rồi đồ trang điểm này kia nữa”, nàng liếc nhìn quản gia: “Ta là công chúa, đồ ta dùng sao có thể tệ hơn người khác được?”
Quản gia cũng không tìm được cái lý lẽ nào để nói lại.

Quản gia lại hỏi: “Lần này công chúa muốn chi bao nhiêu?”
“Không cần nhiều, hai trăm lượng thôi”.

“Nhưng mà…”
“Hai trăm lượng đâu có nhiều, ta còn chưa lấy ngân lượng hằng tháng của nhi tử ta đấy, từ khi ta mang thai sinh hạ đứa nhỏ đến nay đã là hơn mười tháng rồi, bạc của mười tháng đó chắc không chỉ là hai trăm lượng đâu nhỉ?”
“…”
Ngọc Nghiên vẫn một mực ngoan ngoãn đi theo sau lưng Thẩm Nguyệt, không khỏi tặng cho công chúa nhà mình một ngón tay cái.

Đòi tiền thế này đúng là hợp tình hợp lý! Cây ngay không sợ chết đứng luôn!
Quản gia hết cách, cuối cùng đành phải nhăn nhăn nhó nhó dẫn Thẩm Nguyệt đến phòng thu chi lấy tiền.

Cứ tiêu xài thế này, chút bổng lộc của tướng quân sẽ không đủ mất!
Quản gia mà biết được sau khi lấy tiền xong Thẩm Nguyệt sẽ đến sòng bạc Thiên Kim để đánh bạc… Thì dù có phải liều mạng cũng sẽ không cho công chúa thành công lấy được một đồng nào.

Lúc này, hai chân Ngọc Nghiên đã run rẩy theo Thẩm Nguyệt bước đến trước cửa sòng bạc Thiên Kim.

Ngoài cửa người đi ra đi vào tập nập, tất cả đều là dân đỏ đen vào đây chơi.

Còn có vài nam tử vạm vỡ đứng canh gác.

Ngọc Nghiên sợ mất mật hỏi: “Công, công tử… Chúng ta phải vào đây thật hả? Nhưng mà nô… Đó giờ ta chưa từng đến mấy nơi thế này”.

Thẩm Nguyệt vẫn nhởn nhơ nói: “Ta cũng chưa đến đây bao giờ”.

Ngọc Nghiên bắt đầu nhụt chí: “Hay là chúng ta đừng vào đó nữa, công tử có thể dùng số tiền này để kinh doanh gì đó mà”.


Ngọc Nghiên quay người đi vài bước, quay đầu lại vẫn thấy Thẩm Nguyệt không đi cùng mình, nàng vẫn còn thoải mái phủi vạt áo, sau đó nghênh ngang bước vào trong kia.

Ngọc Nghiên thấy có gì đó không đúng, vội vàng nhào tới ôm lấy đùi Thẩm Nguyệt: “Công tử, chúng ta nên về thôi, bên trong đó loạn lắm, hạng người nào cũng có… Ta xin người đấy…”
Thẩm Nguyệt nhíu mày nói: “Ta chẳng cần biết trong đó có hạng người gì, ai vào đây cũng là dân bài bạc.

Ngọc Nghiên, mau buông tay ra, chúng ta vào đó mở mang tầm mắt”.

“Ta không buông! Công tử đừng đi!", nhỡ đâu vào đó lại bị kẻ xấu bám theo, thì mười cái đầu của nàng ta cũng không đủ bù.

Thẩm Nguyệt liếc mắt nhìn Ngọc Nghiên đã bắt đầu thút tha thút thít, mắt ngân ngấn nước, ai đi ngang qua cũng liếc nhìn hai người.

“Ngọc Nghiên, mau buông tay ra, ngươi không sợ mất mặt thì ta sợ chứ”.

“Ta không buông, cửa sòng bạc sâu như biển đó công tử! Nếu bị ai đó biết được, bọn họ sẽ đánh chết ta mất!”
Tô đại nhân thì khỏi phải bàn, ngày xưa hắn là kẻ nghiêm khắc đến mức chẳng màng tới thân thích, cả Tần tướng quân nữa, dù không có tình cảm phu thê với công chúa, nhưng chắc chắn sẽ không cho công chúa đến mấy nơi thế này.

Thẩm Nguyệt hít một hơi thật sâu, đúng là không nên dẫn theo Ngọc Nghiên mà.

Nàng ngồi xổm xuống, cố gắng khuyên ngủ: “Ta biết cửa sòng bạc sâu như biển, chúng ta chỉ đến xem thôi mà, đâu có nói là sẽ chơi đâu”.

Ngọc Nghiên chớp mắt: “Thế công tử muốn xem cái gì? Ta đã nói với người rồi, đây không phải là nơi tốt lành gì, giống như thanh lâu ấy, chúng ta là nữ…”
“Khụ khụ”, Thẩm Nguyệt lập tức hắng giọng hai tiếng, ngắt ngang lời Ngọc Nghiên.


Ngọc Nghiên phồng miệng, lại nói: “Nếu công chúa buôn bán gì đó, nô tỳ nhất định sẽ giơ hai tay tán thành, nhưng làm thế này thì không được”.

Thẩm Nguyệt vẽ vòng tròn trên mặt đất, nói: “Bổn công tử hứa sẽ không chơi, thế được chưa, ai lại chẳng biết tay mơ phải nộp học phí, ta đâu có ngu ngốc, vội vàng dâng tiền cho kẻ khác? Yên tâm, chúng ta chỉ đi khảo sát giá cả, tiện thể giải trí chút thôi”.

Ngọc Nghiên vẫn dùng ánh mắt không có chút tin tưởng nào nhìn Thẩm Nguyệt.

Lúc này, mấy nam nhân vạm vỡ canh cửa không thể chịu nổi nữa, mất kiên nhẫn lên tiếng: “Này hai tên ngồi kia, các ngươi cứ châu đầu ghé tai nhau nói cái gì thế! Rốt cuộc có muốn chơi hay không, không chơi thì lượn, đừng có cản trở việc làm ăn của sòng bạc!”
Thẩm Nguyệt kéo Ngọc Nghiên vào trong, cười tủm tỉm nói: “Xin lỗi đại ca, tiểu đệ của ta vẫn còn thấy lấn cấn trong lòng nên ta cần chút thời gian để làm công tác tư tưởng cho hắn”.

Nam nhân vạm vỡ kia cũng không ngăn cản họ, Thẩm Nguyệt nhanh chóng kéo Ngọc Nghiên vào cửa sòng bạc Thiên Kim.

Vừa vào cửa, hai người lập tức chìm trong tiếng người ồn ào, còn ồn ào náo nhiệt hơn cả họp chợ.

Bầu không khí tràn ngập mùi tiền đầy hấp dẫn.

Trong sảnh có hai mươi bàn đặt cược, mỗi bàn đều có một đám đông vây quanh..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui