"Nếu cô không ngại nhường cho ta nửa chiếc giường thì ta cũng không ngại nằm xuống".
Thẩm Nguyệt nói: "Ta ngại.
Đã muộn như vậy rồi, ngươi đi nhanh đi, ta và Bắp Chân còn phải ngủ".
Tô Vũ đứng dậy, đi tới bên cửa sổ đóng lại rồi nói: "Đã là mùa thu, ban đêm gió lạnh, không nên mở cửa sổ quá rộng".
Thẩm Nguyệt nhìn theo bóng lưng của hắn, trái tim nàng đột nhiên lại cảm thấy rung động không thể giải thích được.
Tô Vũ quay đầu lại nói: "Nếu như cô thấy ở trong nhà ngột ngạt thì cũng có thể đi dạo trong sân một chút, nhưng nhớ không được ra ngoài vào lúc trời có gió lớn".
“Ta đã hiểu”, Thẩm Nguyệt làm như đã nghe lời đại phu dặn.
Tô Vũ mỉm cười nhìn nàng dưới ánh đèn dầu, sau đó mới nói: "Vậy ta đi đây".
Thẩm Nguyệt vừa đắp chăn cho Bắp Chân vừa nói: "Sau này nếu không có chuyện gì thì buổi tối ngươi đừng đến đây nữa.
Ta nghĩ buổi tối ngươi đã không ngủ được còn phải chạy tới đây cũng rất vất vả".
"Ta cho rằng cô đang quan tâm ta".
Thẩm Nguyệt bĩu môi nói: "Ta sợ ngươi sẽ gây phiền phức cho ta, bộ ngươi thiếu sự quan tâm đến như vậy sao?"
Tô Vũ cười nhẹ nói: "Bình thường bên cạnh ta không có người tri kỷ ân cần quan tâm cho nên đương nhiên thiếu sự quan tâm rồi".
"Vậy thì ngươi mau chạy đi tìm người tri kỷ ân cần quan tâm mình đi".
"Không, nguyện vọng của ta là trở thành trai bao của công chúa".
Thẩm Nguyệt lập tức đỏ mặt bối rối.
Khi nàng không biết thân phận của Tô Vũ thì nàng còn có thể thoải mái nói vài câu bông đùa trêu chọc hắn.
Bây giờ nàng đã biết Tô Vũ là đại học sĩ trong triều, là thầy của các hoàng tử công chúa trong cung, làm sao nàng dám đối mặt bông đùa với hắn nữa.
Hơn nữa, thân phận cùng tài mạo của hắn quả thật hơn người.
Không biết phải tốn bao nhiêu tiền mới có thể mua hắn về.
Nếu như hắn thật sự làm trai bao của nàng thì văn võ toàn triều chắc chắn sẽ đem nàng ra mắng nổ đầu!
Nghĩ như thế nào cũng cảm thấy không có lợi, cho nên phải quên chuyện đó đi thì hơn.
Ngay sau khi Tô Vũ rời đi, Thôi thị đã đến để cho đứa trẻ uống sữa.
Trong lúc Bắp Chân đang uống sữa thì Tô Vũ lại quay trở lại gõ cửa.
Thôi thị có thể nhận ra tiếng bước chân của Tô Vũ, liền nói với Thẩm Nguyệt: "Là đại nhân đã trở lại."
Vì Thôi thị đang ôm đứa trẻ cho bú không tiện mở cửa cho nên Thẩm Nguyệt đành phải ra khỏi giường.
Thẩm Nguyệt tức giận đi tới cửa, vừa mở cửa đã trầm giọng nói: "Lá gan của ngươi có phải rất lớn hay không? Đã trèo tường vào viện còn chưa nói, bây giờ còn dám công khai gõ cửa! Ngươi đã đi rồi còn quay lại làm gì?"
Thẩm Nguyệt vừa dứt lời thì đã ngẩn người.
Tô Vũ đưa tay về phía nàng, trong lòng bàn tay của hắn có một cây sáo trúc cực kỳ tinh xảo.
Ánh mắt sáng ngời, hắn nhìn người phụ nữ trước mặt rồi nhẹ giọng nói: "Suýt chút nữa là ta đã quên đưa cái này cho cô".
Thẩm Nguyệt đưa tay ra đón lấy, ngửi thấy trên người Tô Vũ còn thoang thoảng tỏa ra mùi trầm hương nhàn nhạt.
Những đầu ngón tay của nàng xoa xoa hoa văn trên cây sáo trúc, tuy rằng nó chỉ dài bằng lòng bàn tay nhưng bên trên vẫn có thể khắc ra những hoa văn phức tạp đẹp mắt.
"Tặng cho ta sao?"
Nửa thân người của Tô võ đứng trong ánh đèn, nửa còn lại chìm trong bóng tối, hắn cúi đầu nhìn nàng nói: "Chờ lần sau chúng ta gặp mặt cô lại nói cho ta biết cô có thích hay không".
Còn không chờ Thẩm Nguyệt thúc giục hắn đi thì hắn đã xoay người biến mất ở trong bóng đêm.
Tô Vũ biết rằng sẽ không thích hợp nếu ở trước cửa nhà nàng thêm một lúc nữa.
Khi đến lúc phải đi thì hắn phải bước đi một cách thản nhiên.
Trong nháy mắt Thẩm Nguyệt đã không còn thấy bóng dáng của hắn.
Nàng lại nhìn xuống cây sáo trúc trong lòng bàn tay, tựa như Tô Vũ chưa từng gõ cửa phòng nàng mà chính cây sáo trúc đã mọc cánh bay vào trong tay nàng vậy.
Sau khi Thôi thị cho Bắp Chân uống sữa no thì Thẩm Nguyệt đã bảo bà ta về phòng nghỉ ngơi.
Thẩm Nguyệt và Bắp Chân lại trên giường cùng nhau, Bắp Chân của nàng đã ngủ yên nhưng nàng thì cảm thấy rất khó ngủ.
Cầm cây sáo trúc trong tay, nàng ngắm nghía nó qua ánh sáng của ngọn đèn trong phòng, nghịch ngợm nó trong lòng bàn tay, phát hiện vật nhỏ này còn tốt hơn cả chiếc phi tiêu mà Tô Vũ nhặt về cho mình.
Phi tiêu lúc này đang nằm cạnh giường nhưng nàng không còn cảm thấy hứng thú với nó chút nào.
Thẩm Nguyệt đưa cây sáo trúc lên chóp mũi ngửi, trên đó vẫn còn phảng phất mùi hương của Tô Vũ.
Nàng nheo mắt lại, nở một nụ cười nhàn nhạt trên khóe miệng mà nàng thậm chí còn không nhận ra.
Lần sau chúng ta gặp nhau là khi nào?
Kỳ thật nàng rất cảm kích trong khoảng thời gian nàng yếu ớt nhất thì Tô Vũ đã đến bên cạnh nàng.
Khi Tô Vũ ôm nàng, nàng đã cảm thấy rất ấm áp.
Từ hắn, nàng có thể cảm nhận được sự vững chắc kiên định mà nàng có thể dựa vào.
Vòng tay ấy dù cho không một người phụ nữ nào có thể ở lại được nhưng cũng không một người phụ nữ nào có thể cưỡng lại được.
Thẩm Nguyệt thật sự không biết phải làm sao nếu như sau này nàng lại nghiện cảm giác đó.
Đối với Tô Vũ, hắn nói mười câu thì hết năm câu là không đáng tin, Thẩm Nguyệt cảm thấy cho dù hắn nói cái gì thì nàng cũng không nên quá coi trọng, nếu không nàng nhất định sẽ bị hắn dắt mũi cười nhạo.
Ngoài việc đó ra thì những việc còn lại hắn đều rất tốt.
Dù sao bọn họ cũng không phải là những người quá thân thiết, nàng cho rằng hai người cứ như hai người bạn bông đùa vui vẻ với nhau một chút để giết thời gian cũng rất thú vị.
Với tâm tình đó, Thẩm Nguyệt thực sự mong chờ cuộc gặp gỡ tiếp theo với Tô Vũ.
Mấy ngày nay Thẩm Nguyệt có tâm trạng tốt nên cơ thể nàng cũng phục hồi tốt.
Mười ngày sau khi sinh nàng đã có thể tập thể dục nhẹ nhàng trong sân để thư giãn gân cốt.
Ngọc Nghiên ở bên cạnh liên tục cằn nhằn: "Công chúa, sau sinh người phải nghỉ ngơi một tháng, bây giờ còn chưa đầy nửa tháng..."
"Cổ hủ, một tháng mốc meo trong phòng mới dễ sinh bệnh, phải giống như ta đi ra ngoài hít thở không khí thì mới tốt cho sức khỏe", Thẩm Nguyệt chống nạnh đứng dưới bóng cây, ngửa đầu hít sâu một hơi, nhìn thấy ánh nắng mùa thu xuyên qua tán cây chiếu xuống lấp lánh bên dưới.
Thôi thị nói: "Ngọc Nghiên, hiếm khi công chúa mới sảng khoái như vậy, chúng ta cứ để công chúa đi thôi".
Ngọc Nghiên liếc nhìn Thẩm Nguyệt nói: "Công chúa có tinh thần rất tốt nhưng thân thể vẫn gầy hơn trước rất nhiều, nên ăn nhiều hơn để bồi bổ".
Ngọc Nghiên thấy Thẩm Nguyệt trước đây hay nghịch phi tiêu trong tay, nhưng bây giờ phi tiêu đã được thay thế bằng một cây sáo trúc.
Ngọc Nghiên tò mò đi tới hỏi: "Công chúa, người lấy cây sáo trúc này ở đâu ra vậy? Nó thật đẹp".
“Có đẹp không, khắc rất khéo, cầm còn tiện tay hơn phi tiêu”, Thẩm Nguyệt nói: “Ngươi nhìn thử xem, cây sáo này giống như mua ở chợ hay làm bằng tay vậy?"
Ngọc Nghiên nói: "Mấy cái mua ở chợ cũng được làm bằng tay, chỉ là ở ngoài chợ không có loại sáo nhỏ như vậy.
Sáo ngoài chợ được làm để thổi, nhưng cái này còn có thể dùng làm vật trang trí".
Thẩm Nguyệt nhướng mày không nói gì.
Có vẻ như cây sáo trúc này là do Tô Vũ tự tay làm..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...