Trương võng – Giương lưới
Nhược Anh trở về đúng ngay lúc bên nội vụ đang dâng lên các nguyên liệu vải mới thỉnh Đổng Trinh phi chọn lựa, một loạt tiểu cung nữ mỗi người bưng một mâm vải đang xếp hạng ngoài đại sảnh, vẻ mặt đều hơi co rúm lại, còn cung giam nội vụ thì đang quỳ trên mặt đất, không ngừng nói: “Nương nương bớt giận.”
Nhược Anh vội vàng đi vào, đỡ Đổng Trinh phi ngồi xuống: “Nương nương, chuyện gì vậy a?”
Nét mặt Đổng Trinh phi đầy vẻ giận dữ, bực bội: “Một lũ cẩu nô tài, bây giờ ngay cả bọn chúng cũng dám leo lên đầu ta mà khi dễ!” Nói xong chỉ chỉ đống vải kia, nói tiếp: “Tất cả đều đã được người khác chọn lựa hết, những cái còn lại cuối cùng mới đưa đến chỗ ta, như vậy không phải đang sỉ nhục ta sao?!”
Lại “Ba” một tiếng ném vỡ chén trà: “Bọn nô tài không có mắt, nếu không giáo huấn tốt một chút, đều khi dễ ta Đổng Nguyệt Hi là thứ yếu đuối nhu nhược, Nhược Anh, kêu người đến đánh mỗi người năm mươi hèo, theo số trời còn sống hay chết thì cũng đem tất cả ném ra khỏi cung cho ta!”
Một câu nói đều làm toàn bộ mọi người kinh hãi, các tiểu cung nữ lại càng run hơn, nhưng cũng không dám làm rớt mâm, gắt gao quỳ xuống cùng đám cung giam nội vụ kia liều mạng dập đầu: “Nương nương tha mạng … nương nương tha mạng…!”
Nhược Anh một tay đỡ nhẹ sau lưng Đổng Trinh phi, liên thanh nói: “Nương nương trước hết xin bớt giận a.” Tiếp theo kề sát bên tai nàng hạ giọng nói gì đó.
Vừa dứt lời, Đổng Trinh phi lập tức cầm lấy tay nàng: “Thật không?”
Tay Nhược Anh hơi đau, nhưng giọng vẫn hạ rất thấp: “Đúng vậy ạ, tin chắc chỉ khoảng vài ngày thôi ạ, nương nương ngươi cũng không nên nhân tiểu thất đại (vì chuyện nhỏ mà ảnh hưởng chuyện lớn), giờ phút quan trọng này mà có gây ra bất cứ chuyện gì ồn ào lỡ đến tai Hoàng Thượng sẽ không tốt, đến lúc đó có giải thích như thế nào thì e rằng cũng là sai.”
Đổng Trinh phi cầm lấy tay nàng chặt hơn, thậm chí gần như muốn tạo một vết đỏ ẩn, nói: “Nếu có thể thành công, lúc này sao lại không thể nhẫn chút chứ.”
Nhược Anh khẽ cắn môi, quay đầu nói với đám người đang quỳ trên mặt đất: “Còn quỳ ngốc ở đó làm gì, nương nương từ bi, hôm nay tha mạng cho các ngươi, nếu còn không có mắt như vậy nữa, thì có chết cũng đừng trách, cút đi!”
Một đám người chỉ chờ có thế liền nhanh chóng dập đầu tạ ơn, vội vàng chạy ra ngoài, Nhược Anh chờ cho bọn chúng cút đi hết, mới nói: “Nhưng mà nương nương, Đỗ công công kia tư tâm rất lớn, lần này nếu giúp chúng ta thành công, hắn tất nhiên sẽ muốn thứ gì đó nhiều hơn rất nhiều so với trước kia.” Lại nhớ tới dáng vẻ của hắn khi tiếp cận mình, dạ dày không nhịn được một trận nhốn náo.
Đổng Trinh phi thoát lực dựa nhẹ vào lưng ghế, cuối cùng tay cũng buông nhanh ra, xoa xoa thái dương của mình: “Không còn cách nào, hiện giờ là do chúng ta cầu hắn, đương nhiên phải hảo hảo lừa một chút, đến khi mọi chuyện thành, sẽ chậm rãi tính kế với hắn cũng không muộn. Ngươi đi xem trang sức của ta, chọn lựa một chút chuẩn bị cho hắn.”
Nhược Anh dạ một tiếng liền đi ngay, Đổng Trinh phi lại bảo nàng dừng lại: “Từ từ, hay là ngươi nên đi xem coi chúng ta còn bao nhiêu bạc, vẫn là……”
Nhược Anh đi lại, nửa quỳ xuống dưới nhẹ giọng trả lời: “Nương nương, tiền phát phấn son trong cung mỗi tháng không nhiều lắm, trước đây cũng đã tặng đi không ít, số còn lại sao có thể thỏa mãn lòng tham của những người đó.”
“Nương nương, lần này khi gặp Hoàng Thượng, phải nhân cơ hội này làm cho trong lòng hắn lại có ngươi, nếu ăn mặc giống với các phi tần trước đây thì Hoàng Thượng sẽ không chú ý tới ngươi.”
“Hơn nữa, nương nương à, nô tì có lời hơi vô lễ, tình huống bây giờ không giống như ngày xưa nữa, ăn mặc xinh đẹp, ngược lại càng không tốt. Nương nương, chúng ta có lẽ nên ngẫm lại cách thức, đem điểm yếu này chuyển thành ưu thế.”
Đổng Trinh phi từ trên ghế ngồi xuống, hơi cúi xuống: “Ý ngươi là nói……”
“Nương nương, trang sức đẹp tất nhiên có, nhưng cơ hội này chỉ có một lần, bỏ được thì bỏ, có bỏ đi thì mới có thể thu được, nhân dịp này đem hết các vật ngoài thân bỏ đi.”
Đổng Trinh phi vẫn còn do dự: “Nhưng nếu như thế……”
“Nương nương, chúng ta bây giờ cũng không còn đường lui, thành hay không cũng chỉ còn lúc này!”
Đổng Trinh phi không nói gì, một lúc lâu sau gỡ cây trâm ngọc trên đầu mình xuống, tiếp theo đó tháo đôi hoa tai cùng viên hạt minh châu đưa cho Nhược Anh, nói: “Chỉ lưu lại vài món đồ màu trắng thôi, còn lại đem tất cả đi cho đám lang sói đó “ăn” đi!”
Buổi tối mấy ngày sau đó.
Đã quá giờ hợi cũng sắp gần đến giờ tý, ngự thư phòng đèn đuốc vẫn sáng trưng, Nhậm Cực vẫn ngồi trước bàn phê tấu chương, Đỗ công công thừa dịp rảnh rỗi dâng cho hắn một chén cháo, nói: “Hoàng Thượng, sắp đến giờ tý rồi, ngày mai còn phải lâm triều, hay là nên nghỉ tạm một chút đi ạ.”
Nhậm Cực đem tấu chương phê xong để sang một bên, không tiếp chén cháo, đứng lên động động gân cốt một chút nói: “Thì ra cũng đã trễ thế rồi, đúng lúc tấu chương cũng đã xem xong, hồi cung.”
Đỗ công công lập tức thông báo: “Bãi giá hồi cung.”
Cửa thư phòng nghe tiếng iền mở ra, cung nhân trực đêm đang cầm một ngọn đèn đợi Nhậm Cực bãi giá, Đỗ công công đi theo sau Nhậm Cực ra khỏi thư phòng, hỏi: “Hoàng Thượng, hôm nay không triệu phi tần tị tẩm sao ạ?”
“Ân?”
“Ngài đã mấy ngày chưa triệu người thị tẩm, hôm nay vẫn không triệu sao?”
Nhậm Cực có chút hứng thú có chút tẻ nhạt: “Các nàng kia thì có mấy người, đều từ một khuôn mẫu in ra, giơ tay nhấc chân ngữ khí nói chuyện đều cùng một dạng, có đôi khi ta cũng không phân rõ ai ra ai.”
“Hoàng Thượng, các hậu phi đều là tiểu thư khuê các ngàn dặm mới tìm được, từ khi bắt đầu giáo dưỡng đều vô cùng tốt, mới có thể kham nổi vì hoàng gia lưu lại kế vị.”
Nhậm Cực hừ một tiếng: “Ta thấy các nàng cũng chỉ có nhiêu đó thôi.”
Đỗ công công lập tức tiếp một câu: “Nếu Hoàng Thượng cảm thấy các nàng không khác biệt nhau là mấy, vậy không bằng tùy tiện lật bài tử, có như vậy cũng loại bỏ đi một chút lời ra tiếng vào, được không ạ?”
Nhậm Cực suy tư một lát, nhân tiện nói: “Ngươi đi an bài đi.” Hắn dù sao huyết khí phương cương (tinh lực có thừa), không thể không phát tiết.
Khi nói chuyện thì cũng đã trở về tẩm cung, Đỗ công công “Dạ” đã chạy đi chuẩn bị, không bao lâu đã dâng lên một mâm bài tử trở về, chỉ để lộ trên mặt một tấm lụa đỏ, nói: “Hoàng Thượng, đã chuẩn bị xong.”
Nhậm Cực nhìn thấy bên trên có mười hai miếng ngọc bích đề tên, cảm thấy có chút buồn cười: “Thì ra ta có đến mười hai nữ nhân, ta sao lại không nhớ rõ nhỉ, có ấn tượng cũng chỉ hai ba cái mà thôi.”
“Hoàng Thượng, cho nên mới phải lật bài tử nhiều một chút, tiếp xúc nhiều lần thì tự nhiên sẽ nhớ nhiều thêm một chút.”
“Ngươi nói có lý, e rằng không ít người lén đến đây cầu ngươi giúp.”
Tay Đỗ công công run lên: “Nô tài không dám, nô tài có gan lớn như trời cũng không dám!”
Nhậm Cực cũng đã tiện tay lật một tấm bài tử ném vào giữa mâm: “Chuyện này thật ra cũng không có gì, nữ nhân này, có thể giở thủ đoạn gì chứ, cũng chỉ mấy thứ này mà thôi. Hôm nay nhất định là nàng đi.”
Đỗ công công không cần xem cũng biết trên bài tử kia có khắc tên ai, chỉ cúi đầu nói: “Nô tài bây giờ liền đi truyền, nô tài xin cáo lui.”
Đổng Trinh phi đã liên tục mấy đêm trang điểm ăn mặc yên tĩnh chờ nghe truyền, nhưng chờ đến chờ đi cuối cùng cũng không thể chờ được, rốt cục có chút thiếu kiên nhẫn: “Cẩu nô tài kia xảy ra chuyện gì? Xử lý chuyện này cũng khó vậy sao?”
Nhược Anh đang giúp nàng chỉnh sửa quần áo, an ủi: “Nương nương, việc này muốn gấp cũng không được, nên kiên nhẫn một chút.”
Đổng Trinh phi phiền lòng, vùng khỏi Nhược Anh đi qua đi lại trong phòng: “Kiên nhẫn!!! Kiên nhẫn, mỗi ngày đều chỉ biết chờ đợi, kiên nhẫn cũng sớm bị phai mất hết rồi!” Nói xong muốn lấy cây trâm cài trên tóc tháo xuống.
Nhược Anh thấy hành động của nàng, vội vàng ngăn lại: “Nương nương.”
“Ta không đợi nữa, buông ra!”
Hai người đang dằn co, Đỗ công công đã cất giọng the thé thông báo: “Tuyên, Đổng Trinh phi hôm nay thị tẩm!”
Đổng Trinh phi lập tức ngừng động tác, gần như chạy đến: “Đỗ công công, ngươi nói thật chứ?”
Đỗ công công đã muốn cười đến mức mặt mày đều cong lên: “Việc này có thể giả sao, nhuyễn liễn (giống như kiệu) đã ở bên ngoài. Nương nương, nô tài đến đây nói cho ngài chuyện tốt.”
“Công công vất vả rồi, xin thỉnh vào phòng trong uống chén trà, ta sửa sang lại tốt một chút liền đi theo công công, Nhược Anh, chiêu đãi công công.”
Đổng Trinh phi đi chỉnh lại quần áo trang sức một lần nữa do vừa rồi mới bị rối loạn một chút, Nhược Anh cho toàn bộ đám ngoại nhân đi ra ngoài, mời Đỗ công công ngồi xuống, bưng một cái hộp nhỏ sơn rất tỉ mỉ đi ra: “Đỗ công công, ta với nương nương đều phải hảo hảo cám ơn đại ân của ngươi, thứ ít ỏi này chỉ là một chút bày tỏ nhỏ mà thôi, ngươi nên nhận lấy.”
Đỗ công công ngoài miệng nói “Không có gì Không có gì”, tâm lại vội vàng tiếp nhận cái hộp, vừa mở ra nhìn, thấy ánh sáng của những trang sức đẹp đẽ bên trong hai mắt lập tức sáng lên, theo bản năng thì phiêu mắt, đem cái hộp ôm vào trong ngực: “Tiểu nhân cũng chỉ làm một chút chuyện thuộc bổn phận thôi, nương nương lại thật khách khí.”
Khi Đổng Trinh phi đi vào tẩm cung, kích động đến mức toàn thân gần như hơi phát run, tiếng “Đổng Trinh phi” kia cũng làm nàng run cả lên, nhớ đến bộ dạng nên có lúc này của mình, vội vàng ổn định hô hấp cúi đầu hơi hơi thấp, bước từng bước nhỏ đi vào.
Tầng tầng lớp lớp trướng mạn bị đẩy ra, long sàng rất lớn hiện ra trong đáy mắt, nàng dừng lại bên ngoài cách ba bước quỳ xuống: “Tham kiến Hoàng Thượng.”
Nhậm Cực tà tà tựa thắt lưng đang lật quyển sách, nghe vậy khẽ liếc mắt, ngừng lại một chút, đây là Đổng Trinh phi? Sao so với ấn tượng trước đây có chút không giống?
Nữ nhân trước mặt mặc sam tử bằng vải bông mềm màu lục nhạt, quần trắng chấm đất, toàn bộ tóc màu đen mun buông thẳng khoác trên đôi vai, phần tóc sau gáy chỉ điểm một cây trâm ngọc cổ trên búi tóc nhỏ, kiểu dáng rất đơn giản, tuy rằng chưa nhìn thấy mặt cũng đã làm cho người ta có cảm giác thấy thoải mái.
“Ngươi so với trước đây hình như có chút không giống cho lắm.”
Đổng Trinh phi trong lòng rất vui, nhưng vẫn quỳ trên mặt đất, chỉ nhẹ giọng nói: “Hoàng Thượng.”
“Lại đây.”
Nàng lúc này mới đứng dậy, chậm rãi đi đến bên cạnh Nhậm Cực, Nhậm Cực quan sát nàng một lần nữa: “Ngươi sao lại ăn mặc như vậy?”
Đổng Trinh phi cắn cắn môi, mặt hiện ra nét u oán: “Hoa y mĩ sức (áo hoa trang sức đẹp), bây giờ nô tì cũng không có phúc phận để mặc.”
Nhậm Cực nâng mi: “Nga? Sao lại nói vậy?” Tự nhiên còn có thể tự xưng xuống hàng thấp như vậy, thì ra trong cung của hắn còn có người như vậy, nhưng thật ra lúc trước bản thân mình có chút xem thường nữ nhân này.
Đổng Trinh phi lại quỳ xuống: “Hoàng Thượng, nô tì cầu xin ngươi, nô tì nếu có làm gì không tốt xin chấp nhận bị phạt chấp nhận bị đánh, thỉnh bệ hạ ngàn vạn lần không cần lại đuổi ta đi.”
Như thế làm cho Nhậm Cực có chút hồ đồ đứng lên: “Ta đuổi ngươi đi?”
Đổng Trinh phi ngẩng đầu, trong mắt lệ quang trong suốt: “Hoàng Thượng, chuyện cách đây hai tháng trước, ngươi đã quên rồi sao?”
Nhậm Cực nghĩ nghĩ, rốt cục nhớ lại hình như từng sai người vào lúc nửa đêm từng tiễn một nữ nhân đi, không khỏi giật mình, thì ra là nàng. Trong cung vốn rất xảo quyệt, nàng nửa đêm bị mình trục xuất đi, chỉ sợ rằng những ngày trong khoảng thời gian này quả thật đã không tốt đến mức làm cho nàng sửa lại tính cách.
Nhậm Cực nâng tay kéo nàng đứng lên: “Trẫm quả thực đã bạc đãi ngươi.”
Nhớ đến bắt đầu từ đêm đó, liền lại nhớ tới tù binh cùa mình đang chạy trốn, bây giờ cũng đã quá một tháng, không biết cái bẫy mình giương ra có bắt được y không? Khóe miệng tự nhiên hơi hơi gợi lên một chút, đi săn luôn là chuyện làm cho tâm tính người ta thật khoái trá.
Đổng Trinh phi nghĩ cái mỉm cười kia là đang dành cho mình, trong lòng đập càng nhanh hơn, hai má bỗng đỏ ửng lên, hơi thở như trút giận, tay đã mềm mại lướt lên: “Hoàng Thượng……”
Hết Chương 12
Ta tái xuất giang hồ rồi đây….khakha….chúc các nàng năm mới nhiều may mắn, nhiều tài lộc… và thật là nhiều DM để đọc….
Luôn ủng hộ sát cánh bên 2 tỷ muội ta nha….ui các nàng nhiều….
Quà đầu năm của ta chỉ có nhiêu đây thôi… của ít lòng nhiều các nàng nhận nha…. cho ta vui…^.^
Định bụng sẽ post đúng đêm mồng 1, thế mà mạng cùi bắp…. tự nhiên rớt làm ta lỡ hẹn…. tức quá ah`…. nhưng vẫn post lì xì cho các nàng đầu năm….
HAPPY NEW YEAR 2011!!!!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...