“Thế nào rồi ? Vì sao thở dài?” Mắt thấy Nguyệt Trà dường như rầu rĩ không vui, Đoạn Huyền Trinh quan tâm mà hỏi thăm.
Hiện tại dáng điệu này cuả Nguyệt Trà, người khác nếu không biết , còn tưởng rằng tối hôm qua đêm động phòng hoa chúc hắn thiếu nỗ lực.
“Không biết hoàng tỷ có hạnh phúc không ?” Nàng đã có được hạnh phúc lớn nhất của đời mình nhưng trong lúc này khó tránh khỏi lo lắng cho Tâm Lan.
“Củng Hoành là người trong nhà nàng ấy, gả cho Củng Hoành, vẫn có thể trên người hắn tiếp tục kiêu căng tuỳ hứng, sao có khả năng không hạnh phúc ?” Với cá tínhTâm Lan , chỉ thích hợp gả ột người sợ nàng mọi việc đều nghe nàng ấy .
“Chàng thế nào nói hoàng tỷ như vậy nha!”
“Ta nói sai chưa?” Nghĩ đến Huyền Kỳ thiếu chút nữa xuất gia làm hòa thượng, thì hắn lại bực bội !
“Chàng không sai mới là lạ ý! Chàng cầm trên tay một khối đường, khiến ột tiểu hài tử nghĩ rằng đường đó là của nó, luôn đợi chàng cho , nhưng cuối cùng chàng lại đem đường cho người khác, hắn đương nhiên sẽ vô cùng thương tâm, oán hận cũng là tránh không được !”
“Kia làm sao bây giờ đây? Miếng đường đó ta đều ăn trong bụng.”
“Không đứng đắn!” Nguyệt Trà liếc hắn.
“Hảo, hảo, ta nghiêm chỉnh . Kỳ thực, Tâm Lan có rất nhiều người cho nàng đường, nhưng dễ dàng có được nàng ta không quý trọng, thèm khát thứ mà nàng ta không thể lấy, mà đường trên tay ta, chỉ có thể cho người ta muốn cho .”
Nghe vậy, Nguyệt Trà thâm tình chăm chú nhìn hắn, nhào vào trong lòng hắn.
Nàng thật cảm kích hắn đem đường cho nàng, khiến nàng đời này có thể cảm thụ được tình yêu .
Ngoài cung truyền đến tin tức, nói Tâm Lan công chúa mất tích .
Nguyên lai là bởi vì sau đại hôn, Củng Hoành không để ý tới nàng , như trước lưu luyến kỹ viện . Sau khi Tâm Lan cùng hắn ầm ỹ một trận lớn, lại trốn đi, nàng ta tin tưởng lấy khuôn mặt xinh đẹp của mình, tuyệt đối có khả năng bắt lấy được một nam nhân có quyền thế, sau đó vinh quang lộng lẫy về nước.
Nguyệt Trà nhìn thấy Đoạn Huyền Trinh vừa bước vào cửa, lập tức hỏi: “Có tin tức chưa ?”
Đoạn Huyền Trinh gật đầu, “Nàng đi dân tộc Thổ Phiên.”
“Kia bao lâu nàng sẽ về nước?”
“Hiện tại nàng là sủng thiếp của một gã quan viên Thổ Phiên ,thân phận như vậy , với cá tính của nàng , hẳn là sẽ không trở về Đại Lý.”
“Vậy làm sao bây giờ ? Mẫu hậu thường ngày lo lắng đến ăn không vô, ngủ không được.”
“Nguyệt Trà, nàng đừng chỉ lo lắng cho thái hậu, ngẫm lại chính nàng đang có thai , vất vả như vậy đối đứa trẻ không tốt .”
Nguyệt Trà sờ sờ chính mình bụng , sắp làm mẫu thân , mới càng thêm hiểu được sự yêu thương của mẫu hậu với hoàng tỷ .
“Ta có Phương di chăm sóc , chàng đừng lo lắng.”
Phương di hiện nay ở tại lãnh cung , bất quá cả người lẫn tính tình đều thay đổi lớn, luôn luôn có khuôn mặt tươi cười với mọi người, danh hiệu « băng mỹ nhân » không hề thích hợp nàng.
“Ta cũng sẽ nói với thái hậu, nói Tâm Lan tại Thổ Phiên quốc sống rất khá, bà ấy có thể sẽ an tâm .” Đoạn Huyền Trinh khuôn mặt nghiêm nghị lúc này hiện lên sự ôn nhu.
Nàng cầm lấy tay hắn , dựa vào hắn đỡ chậm rãi đứng lên.
Cảm giác ấm áp từ lòng bàn tay hắn truyền tới quả thực làm nàng an tâm lại.
“Vậy cũng tốt.” Nàng cũng biết tính tình hoàng tỷ, không phải khuyên bảo là được .
“Nguyệt Trà, nàng xem ngoài cửa sổ.” Đoạn Huyền Trinh vui vẻ nói.
Nguyên lai là đầu xuân hoa trà mặc dù bao phủ lớp mỏng tuyết, nhưng đã nở thành từng bụi thuần khiết thanh nhã ,xinh đẹp làm cho người ta luyến tiếc dời ánh mắt.
Đóa hoa trà kia , lúc ban đầu là một nụ hoa thuần khiết, đến sau lại nở ra vô cùng thướt tha xinh đẹp, từ đầu đến cuối ngây thơ mà đứng ở đầu cành …
《 hoàn 》
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...