Đêm nay Cao Thắng Nam không mặc đồng phục cảnh sát mà mặc một bộ lễ phục dạ hội màu hồng hoa lệ. Chiếc váy được thiết kế phần eo bó sát, kết hợp với thân váy dài chấm đất càng tôn lên thân hình thanh mảnh, thướt tha của cô. Phần ngực mở sâu xuống khiến vô số ánh mắt nam giới đổ dồn về bờ ngực trắng như tuyết đó.
Cao Thắng Nam cầm một ly Champagne trên tay, mỉm cười nhã nhặn từ chối những người đàn ông tiến đến làm quen. Cô đứng ở trong sảnh đảo mắt nhìn chung quanh liền thấy mấy người Diệp Hoan đang đứng giữa sảnh. Khuôn mặt Cao Thắng Nam đỏ lên, ánh mắt vội càng nhìn về nơi khác, tim đập loạn như nai con đi lạc.
Một đêm lạc thú đó làm cô đến bây giờ mỗi khi hồi tưởng lại đều cảm thấy tim đập mạnh. Những ngày qua, cô lúc nào cũng thấy xấu hổ và giận giữ, không ngừng tự hỏi mình đêm hôm đó sao có thể làm ra việc to gan đến vậy? Lúc đó thật sự là uống rượu say hay bị trúng tà? Quả thực quá... quá không biết xấu hổ!
Cho dù cố ý hướng ánh mắt về nơi khác nhưng Cao Thắng Nam nhịn không được giả lơ đãng quay đầu lại như thể tình cờ liếc nhìn Diệp Hoan, sau đó lại quay nhìn đi chỗ khác, sau đó lại liếc nhìn lại, sau đó nữa...
Cứ thế ngoảnh đi ngoảnh lại
Hắn hôm nay... thật sự rất tuấn tú.
Từ đó đến giờ cô chưa từng thấy qua Diệp Hoan mặc lễ phục, không nghĩ tới khi hắn mặc vào trông thật anh tuấn tiêu sái, mỗi cử động đều mang phong thái phong lưu ngang tàng, đủ để làm mê đắm bất kì người phụ nữ nào tối nay, kể cả cô.
Cao Thắng Nam vừa nghĩ tới thân hình cường tráng ẩn trong bộ lễ phục đẹp đẽ quý giá đó đã từng triền miên với, thân mật liên kết, cô liền cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, toàn thân nóng lên như bị phỏng.
Advertisement
" Sắc nữ! Thật không biết xấu hổ!" Cao Thắng Nam tự mắng mình.
Diệp Hoan đứng cách đó không xa nhìn thấy Cao Thắng Nam, lông mày hơi nhíu lại.
Con mụ đó tối nay ăn mặc mát mẻ như vậy để làm gì?
Hắn cảm thấy trong người đột nhiên không thoải mái, không rõ nguyên nhân là gì, không liên quan tới tình cảm mà chỉ là một loại bệnh chung của đàn ông mà thôi. Phụ nữ đã từng quan hệ xác thịt với hắn đi ra ngoài cũng nên ăn mặc kín đáo chút. Hôm nay cô ta ăn mặc hở hang lộ liễu như vậy, chẳng lẽ đổi nghề làm hàng V.I.P công sở rồi hả?
Tâm lý Diệp Hoan vốn dĩ còn có chút sợ hãi nhưng đụng đến chủ nghĩa đại nam tử của hắn, chuyện đã xảy ra còn không sợ thì còn chuyện gì phải sợ nữa? Cô ta chẳng lẽ dám ngủ với đám đàn ông này trước mặt hắn sao?
Advertisement
Diệp Hoan lấy lại tinh thần, cầm ly rượu đi tới chỗ Cao Thắng Nam.
Hầu Tử với Trương Tam đều đỏ mắt hâm mộ.
"Nhìn xem kìa, anh Hoan đúng là anh Hoan, mỹ nữ mà nhìn thấy anh ấy giống như là ăn trúng xuân dược vậy.." Hầu Tử xoa xoa miệng nói:" Nói thật bây giờ hai chúng ta có tiền rồi, muốn gái đẹp tới quyến rũ không phải cũng đơn giản sao!"
Trương Tam khinh bỉ nhìn hắn một cái: "Mày với anh Hoan có thể so sánh được hay sao? Mày phải đợi mỹ nữ tới quyến rũ còn anh Hoan lại được mẹ dâng mỹ nữ tới tận cửa."
Hai người nói xong nhìn về phía Chu Mị với Nam Kiều Mộc đang đứng ở một góc trong đại sảnh, sau đó thở dài.
"Bây giờ chuyện tình cảm của bọn họ rối như chỉ gai, không biết anh Hoan sau này sẽ sắp xếp như thế nào? "
Diệp Hoan đi đến trước mặt Cao Thắng Nam quét mắt khắp người cô, nói giọng mỉa mai: "Ăn mặc mát mẻ như vậy cô định tối nay múa thoát y hả? "
Vẻ mặt xấu hổ của Cao Thắng Nam lập tức biến mất, cô liếc nhìn hắn rồi cười lạnh: "Anh mặc bộ đồ cứng nhắc như vậy, đêm nay định lên diễn ảo thuật hả? "
Diệp Hoan chán nản, nhìn xung quanh một hồi, nhỏ giọng nói: "Nữ lưu manh! Cô hãm hiếp tôi nhiều lần như vậy, tôi đã lưu lại chứng cứ để kiện cô ra tòa rồi. "
Khuôn mặt của Cao Thắng Nam từ đỏ chuyển sang tím.
"Cô có muốn thương lượng một chút để giải quyết chuyện này hay không? "
"Anh... Anh muốn như thế nào?" Cao Thắng Nam lắp bắp hỏi, khí thế hùng hổ của cô đã bị câu nói của Diệp Hoan đè bẹp
"Rất đơn giản, hẹn một ngày nào đó... cô để cho tôi hãm hiếp lại cô một lần."
Cao Thắng Nam cắn răng: "Anh có tin là tôi sẽ đập anh một trận ngay trước mặt đám người nơi đây không?"
Thời điểm hai người đang cãi vã, chùm đèn lớn bên trong đại sảnh đột nhiên tắt phụt, tiếp theo một hồi nhạc du dương vang lên.
Trên sân khấu, một cô gái mặc váy rắng bắt đầu kéo đàn vi-ô-lông, làn điệu du dương của đàn vi-ô-lông làm cho tiếng huyên náo dần dần chìm xuống.
Một khúc nhạc được tấu xong, người MC chủ trì bữa tiệc mặc một chiếc áo đuôi tôm cầm micro bước lên sân khấu.
"Thưa quý vị, xin chào tất cả mọi người, hoan nghênh các vị đã đến với đêm từ thiện do tập đoàn Đằng Long cùng quỹ Hoan Nhạc hợp tác tổ chức. "
"Mục đích của bữa tiệc tối hôm nay là quyên góp tiền từ thiện cho các cô nhi trong viện phúc lợi đệ nhất nhân dân Ninh Hải, để bọn trẻ có một cuộc sống hạnh phúc, khỏe mạnh, không còn cảnh ăn đói mặc rách.
Đêm nay tất cả các vị ở đây đều thuộc tầng lớp tinh anh trong xã hội chúng ta, nhân tài kiệt xuất đứng đầu của các ngành nghề, chúng ta thành công là dựa vào sự cần cù và trí tuệ để tạo ra lợi nhuận. Chúng tôi hy vọng các vị có thể lấy câu nói "lấy từ xã hội, báo đáp cho xã hội" trở thành một chuẩn mực đạo đức, cống hiến tấm lòng cho xã hội, vì những cô nhi đáng thương kia bị ốm đau quấn thân, vì sự no ấm của các bọn trẻ mà bỏ ra một chút tâm sức. Cảm ơn mọi người! "
MC nói xong, dưới đài lập tức nổi lên một tràng vỗ tay hưởng ứng nhiệt liệt.
Diệp Hoan cười ghé sát tai Hầu Tử và Trương Tam nói: "Gã MC này cũng nhanh mồm nhanh miệng đấy, rất tốt."
MC đứng trên sân khấu nói tiếp: "Không thể phủ nhận, sự chênh lệch giàu nghèo vẫn còn đang tồn tại trong xã hội này, có nơi thì đầy ánh nắng mặt trời, cũng có nơi còn chưa tìm thấy ánh sáng. Tại những nơi mặt trời chiếu không tới được, rất nhiều người đang giãy giụa sống trong nghèo khó.
Trên khắp nước ta có rất nhiều cô nhi bị cha mẹ nhẫn tâm vứt bỏ khi còn đang trong tã lót. Bọn trẻ bị vứt bỏ bởi rất nhiều nguyên nhân, bởi vì thân thể bệnh tật hoặc không trọn vẹn, bởi vì không phải là con trai không thể nối dõi tông đường hoặc là sau khi bị lừa gạt qua tay nhiều người không đem tới lợi ích thì bị đưa tới viện phúc lợi...
Những đứa nhỏ đó chỉ là một đám trẻ bị người đời lãng quên, bởi vì kinh phí viện phúc lợi có hạn nên bọn trẻ thường xuyên phải đối diện với cảnh ăn không đủ no mặc không đủ ấm, một bữa cơm rất hiếm khi được nhìn thấy thịt, một hệ thống sưởi ấm nho nhỏ vào mùa đông là một việc xa xỉ vô cùng. Để không tạo thêm gánh nặng cho viện phúc lợi, bọn trẻ thường xuyên ăn mặc tiết kiệm, thậm chí đi làm việc vặt trong khả năng của mình để kiếm về những khoản thu nhập nho nhỏ cho viện phúc lợi…”
Giọng nói trầm ấm, da diết của MC làm cho nhiều phụ nữ trong đại sảnh không thể kiềm lòng mà chảy nước mắt vì thương cảm.
Khi người dẫn chương trình chuẩn bị nói tiếp thì trong đại sảnh bất ngờ vang lên một giọng nói:
MC, ông nói thật hay giả vậy? Bây giờ là thời buổi nào rồi, làm gì còn những người phải giãy giụa trong nghèo khó chứ! Ông cũng quá khoa trương rồi! "
Âm thanh rất chói tai, Diệp Hoan cùng Hầu Tử cảm giác như đầu bị nổ tung, hàn quang trong mắt lóe lên, quay đầu nhìn về chính giữa đại sảnh.
Đó là một người đàn ông trông rất bình thường, mặc một bộ lễ phục đẹp đẽ đứng trong sảnh, trên mặt lộ ra nụ cười trào phúng.
Diệp Hoan và Hầu Tử bị nụ cười của hắn làm đau nhói.
Người đàn ông nói xong, thoáng quay đầu cười mỉm với người bên cạnh.
Kẻ đứng bên cạnh hắn không phải ai khác, chính là Dương Tố
Đám người Diệp Hoan đồng thời giật mình. Cao Thắng Nam nghiêng người, thấp giọng giải thích: "Người vừa nói tên là Hòa Tuyền, là con trai của cục trưởng Xây Dựng. "
Trong mắt Diệp Hoan lập tức tỏa ra ánh lửa...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...