Liễu Thanh Dương ra lệnh, Hồ Thích không chút do dự, tay phải kéo ống bễ, ngọn lửa bùng lên bao phủ bếp lò dùng để nung chảy vẫn thiết. Liễu Thanh Dương ném thanh đao bị gãy vào trong.
Lúc này, Đao Ba Hổ đã có chút luống cuống sợ hãi.
"Hôm nay việc Từ gia làm đúng là khiến ta được mở rộng tầm mắt, không ngờ chúng ta chỉ muốn bồi thường mà lại gây ra nhiều chuyện như vậy. Chúng ta nhận xui xẻo, về sau không bao giờ mua binh khí của Từ gia nữa."
Đao Ba Hổ nói xong, mang theo huynh đệ đi ra ngoài cửa, không ở lại đây dây dưa nữa. Điều này khiến cho rất nhiều người lộ ra vẻ mặt kỳ quái khó hiểu.
"Lam chấp sự, ngăn bọn họ lại, hôm nay đừng ai nghĩ đến chuyện rời khỏi phường binh khí."
Trong giọng nói mang theo khí thế uy nghiêm cao ngạo làm cho Lam chấp sự chấn động, không tự chủ mà phóng xuất ra khí thế Tiên Thiên, ngăn cản đám người Đao Ba Hổ lại.
"Các ngươi làm vậy là có ý gì? Chúng ta đã bỏ qua chuyện cũ rồi, vì sao còn phải hùng hổ dọa người như vậy, chẳng lẽ các ngươi muốn giết người diệt khẩu sao?"
Đao Ba Hổ phẫn nộ nói, mười người bọn họ đồng loạt rút binh khí ra, chuẩn bị tư thế sẵn sàng để ra tay.
"Nếu đã tới đây rồi, không làm rõ ràng chuyện này mà muốn rời đi, thật là không thèm để Từ gia chúng ta vào mắt. Các ngươi cho rằng chúng ta dễ bị lừa chắc?"
Liễu Thanh Dương bày ra vẻ mặt vô hại, làm cho người ta không thể hiểu nổi. Hắn đi đến bên lò luyện khí, cầm lấy cái kìm, kẹp đoạn đao đã sắp bị nung chảy ra, nhưng mà mà đó là nước sắt màu lam, chứ không phải màu tím.
"Thế này là thế nào?"
Hồ Thích sợ ngây người, hắn đã ở trong phòng luyện khí của Từ gia bao nhiêu năm qua, nước sắt của Từ gia vẫn luôn là màu tím, chưa bao giờ xuất hiện nước sắt màu lam.
"Hồ Thích, nung chảy cả cái này nữa."
Liễu Thanh Dương không sốt ruột giải thích ngay, cầm lấy một thanh trường đao đang treo trên tường chưa bị đánh rơi xuống, ném đến trước mặt Hồ Thích, để hắn tiếp tục nung chảy.
Thời gian dần trôi qua từng phút từng giây, sau một khắc, trường đao của Từ gia bắt đầu bị nung chảy. Điều kỳ quái là lúc này nước sắt biến thành màu tím, khác biệt hoàn toàn với đoạn đao mà Đao Ba Hổ mang đến.
Nhìn thấy cảnh này, rất nhiều người kinh sợ không thôi. Trong mắt Từ Hàm Yên cũng hiện lên một tia kinh ngạc, ngoài ra còn có một tia bất ngờ.
Sắc mặt Lam chấp sự âm trầm đáng sợ, người khác không biết nhưng ông ta thì cực kỳ hiểu biết về phường binh khí ở Thương Lan thành. Từ gia chế tạo binh khí thì dùng tử kim thạch, mà binh khí của Điền gia thì chế tạo từ lam phong thạch, cho nên khi nung chảy mới có nước sắt màu lam.
Những người đứng xung quanh xem cũng trợn tròn mắt, hiển nhiên đoạn đao này không phải do Từ gia luyện chế ra. Nước sắt là minh chứng tốt nhất, vậy dấu ấn của Từ gia là thế nào chứ?
Mọi người không khỏi liên tưởng đến những luyện khí đại sư của Từ gia bị người khác cướp đi mất. Những đại sư này đều nắm giữ bí mật trung tâm của Từ gia, muốn khắc họa ra dấu ấn của Từ gia cũng là một việc dễ dàng.
"Đao Ba Hổ, ngươi dám cầm một thanh đao giả đến để hãm hại Từ gia, thật đúng là chán sống rồi."
Lam chấp sự tức giận không thôi, suýt chút nữa ông đã bị hắn ta lừa dối mà không hề hay biết. Nếu không nhờ có Liễu Thanh Dương ra mặt, thì chuyện hôm nay chắc chắn sẽ gây bất lợi cho Từ gia. Ai có thể ngờ được binh khí có dấu ấn của Từ gia lại không phải do Từ gia luyện chế.
"Có thể là do chúng ta nhầm lẫn, nhìn thấy bên trên có dấu ấn của Từ gia, tưởng là mua từ chỗ Từ gia, dù sao dấu ấn phía trên đó không làm giả được."
Đao Ba Hổ lảng tránh ánh mắt đối phương, sự tình đã bị bại lộ, giọng điệu của hắn ta cũng thay đổi.
Trên thanh đao bị gãy có khắc dấu ấn của Từ gia, cho nên nghĩ rằng xuất phát từ phường binh khí của Từ gia cũng là chuyện dễ hiểu.
Đối phương đã thừa nhận sai lầm của mình, cũng không thể thật sự giết chết hắn ta được. Dấu ấn không thể làm giả, xét đến cùng là tự thân Từ gia có vấn đề, cách khắc dấu ấn bị lộ ra ngoài, cho nên mới bị người khác lợi dụng.
Lam chấp sự cũng khó xử, không biết phải làm sao. Sự tình đã được làm rõ, đoạn đao mà Đao Ba Hổ cầm đến không phải do Từ gia luyện chế; còn chuyện khắc dấu ấn của Từ gia, là do người khác cố ý vu oan cho Từ gia.
Ánh mắt mọi người lại một lần nữa tập trung vào Liễu Thanh Dương, muốn nghe xem hắn nói thế nào. Đao Ba Hổ cầm đao giả đến, bị hắn vạch trần, theo lý mà nói thì hắn cũng là người có quyền lên tiếng nhất.
"Các ngươi tự nói ra người đứng sau lưng sai xử, hay là để ta ép buộc các ngươi?"
Ánh mắt Liễu Thanh Dương sắt bén như mũi kiếm, nhìn thẳng về phía Đao Ba Hổ, làm cho hắn ta sợ tới mức lùi lại vài bước. Hôm nay năm lần bảy lượt bị tên phế vật này dắt mũi, cho dù hắn ta có rời khỏi phường binh khí của Từ gia thì cũng mất hết mặt mũi.
"Liễu công tử, không có ai sai sử chúng ta hết. Vừa nãy ta đã nói rất rõ, ta không biết thanh đao này không phải do Từ gia luyện chế, chúng ta cũng là người bị hại, có hai huynh đệ còn bị chết ở trong núi."
Đao Ba Hổ bắt đầu đánh bài thân tình, đả thương đám người Đồng chưởng quầy, nhiều lắm chỉ bồi thường một ít tiền vàng, không đến mức nguy hiểm đến tính mạng.
"Thật đúng là cứng đầu cứng cổ!"
Liễu Thanh Dương đã không còn kiên nhẫn, không muốn tiếp tục nói chuyện vô nghĩa với bọn họ, một luồng sát ý khủng bố ập xuống.
Nói xong, hắn bước lại gần Đao Ba Hổ, mười người kia lui dần ra ngoài cửa, tìm cơ hội để chạy trốn bất cứ lúc nào. Lam chấp sự là cảnh giới Tiên Thiên, chỉ cần có thể tránh thoát khỏi ông ta là có thể trốn khỏi đây; còn về tên phế vật Liễu Thanh Dương, từ đầu đến cuối, đám người Đao Ba Hổ không thèm để hắn vào mắt.
"Chúng ta đi!"
Đao Ba Hổ ra lệnh không chút do dự, mang theo mười người lao ra phía cửa, muốn phá vòng vây chạy trốn.
"Lam chấp sự, hôm nay có một người chạy thoát, ngươi hãy cút khỏi Từ gia cho ta."
Liễu Thanh Dương vẫn chưa ra tay, một đám rác rưởi mà thôi, không đáng để hắn động thủ. Lời nói ẩn chứa xung kích đánh sâu vào linh hồn làm cho Lam chấp sự chấn động tâm thần, ông ta không tự chủ mà đi ra trước, phóng thích uy thế của Tiên Thiên, làm cho đám người Đao Ba Hổ bị đánh bay trở về, tất cả ngã sõng soài giữa đại điện.
Liễu Thanh Dương đạp một chân lên ngực Đao Ba Hổ, trong mắt không có một tia cảm xúc: "Hiện tại ngươi đã chịu nói ra ai là người sai xử các ngươi đến đây phá rối chưa?"
Mọi người nhìn chằm chằm vào Liễu Thanh Dương như nhìn thấy quái vật, phế vật của Từ gia đã trở nên lợi hại như vậy từ khi nào?
"Cái tên phế vật này, có bản lĩnh thì một mình đấu với ta một trận."
Đao Ba Hổ giãy giụa muốn đứng lên, lại bị Liễu Thanh Dương dẫm mạnh một chân xuống, tức nghiến răng nghiến lợi, không ngừng mắng Liễu Thanh Dương là phế vật.
"Ngươi đã chọc giận ta thành công rồi đấy!"
Trong tay Liễu Thanh Dương đột nhiên xuất hiện một thanh đoản đao, chợt lóe một cái, máu phun ra.
"A a a..."
Đao Ba Hổ phát ra tiếng kêu thê lương thảm thiết, cánh tay phải của hắn ta đã bị chặt cụt gốc, máu tươi chảy đỏ cả mặt đất.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...