Chương 3: Tốt quá hóa dở
Phòng tân hôn, bố trí ngay tại phía đông Phượng cung, bên trong Noãn Các, cách hoàng cung không quá xa.
Hôm nay, Noãn Các, từ trần cho đến sàn nhà, khắp nơi đều là một màu đỏ thẫm, vừa khéo cùng với máu hòa hợp làm một, nên nhìn cũng không chói mắt lắm. Nếu như không phải ngửi được mùi máu tươi nhàn nhạt trong không khí, người bình thường sẽ không cảm thấy có gì kì lạ.
Bên hỉ sàng (giường cưới), lụa đỏ tung bay, vài tên thái y tụ thành một nhóm, nhỏ giọng thảo luận, nét mặt có vui mừng có lo lắng.
Từ sớm đã có người thông báo, thấy Nam Cung Xuân Yến đi vào, mọi người trong điện vội vàng hành lễ, cùng kêu lên: "Tham kiến Thái hậu nương nương, nương nương thiên tuế, thiên tuế, thiên thiên tuế!"
Nam Cung Xuân Yến giơ tay, cất cao giọng nói: "Miễn lễ"
Bước nhanh đi tới trước hỉ sàng, nàng liếc mắt thấy nam tử kia sắc mặt hiện lên một ít nhợt nhạt. Hắn nằm thẳng tắp trên giường, hai mắt khép hờ, bên trong mũi bị nhét một ít bông, trên khuôn mặt tuấn tú còn sót lại một ít vết máu chưa được lau sạch, nhìn qua thấy có chút buồn cười.
Qua ba năm, hiện tại hắn đã trở nên cường tráng rất nhiều, đã không còn là một thiếu niên gầy yếu như trước.
Đầu giường, bốn người thiếu nữ toàn thân mặc hỉ bào đỏ thẫm, xếp hàng quỳ trên mặt đất, cúi đầu khóc thút thít.
Trông thấy tình cảnh này, Nam Cung Xuân Yến nhíu nhíu mày, liền không để ý họ, mà quay sang một viên thái y, ân cần hỏi: "Vương thái y, thân thể của Hoàng thượng ra sao?"
Viên thái y bị chỉ đích danh hướng phía nàng chắp tay, chậm rãi đáp:
"Khởi bẩm Thái hậu, long thể của Hoàng thượng cũng không đáng lo ngại, chỉ là hơi suy yếu một chút, tĩnh dưỡng một thời gian liền hồi phục."
"Chỉ là hơi suy yếu một chút?" Nam Cung Xuân Yến thở dài một hơi, cảm thấy trong lòng có một tảng đá rơi xuống. Nhưng lập tức, nàng vén lên đôi mi thanh tú, rất không cao hứng - chất vấn: "Không phải ngươi nói thân thể Hoàng thượng hiện tại, nạp phi sinh hoạt vợ chồng đều không có vấn đề gì ư?"
Vương thái y trên mặt hiện lên một tia lúng túng.
"Thần quả thực là đã nói như thế," hắn cúi đầu ngượng ngùng nói, không quên thêm vào "Nhưng mà..."
"Nhưng mà cái gì?" Nam Cung Xuân Yến không kiên nhẫn, truy hỏi tới cùng.
"Nhưng mà, không biết là ai tại tiệc rượu mừng đã bỏ vào rượu của Hoàng thượng không ít lộc huyết (máu hươu). Lộc huyết đúng là trân phẩm dùng để tăng cường sức khỏe, nhưng tiếc rằng Hoàng thượng thân thể vốn gầy yếu, điều dưỡng mấy năm nay, rốt cục cũng khá lên một chút. Nhưng vẫn chưa khỏi hẳn, không chịu được đại bổ. Có đạo là, tốt quá hóa dở. Thân thể của Hoàng thượng, cứ như vậy bị..."
Việc này ai làm, trong lòng tất cả mọi người đều biết, chỉ là không dám vạch trần mà thôi.
Nam Cung Xuân Yến trên mặt một hồi nóng rần lên.
"Ớ..." Mới vừa rồi còn lên mặt dọa người, nàng lập tức ấp úng, nói không ra lời.
Không sai, việc này nhất định do nàng sai người làm. Nàng thừa nhận, là lỗi của nàng, Nàng không nên quá mức kích động vội vàng, muốn cho hoàng đế trong đêm tân hôn quá mức dũng mãnh phi thường, tốt nhất 'một lần hành động' liền sinh ra con trai. Nên phân phó người tìm mấy chén lộc huyết tươi trộn vào rượu của hắn. Cái này đúng là tự mình nếm quả đắng!
"Vậy... hiện tại nên làm cái gì bây giờ?" Nàng chột dạ hỏi.
"Thái hậu không cần lo lắng." Viên thái y lại nói trấn an: "Thần đã nói qua, thân thể Hoàng thượng không đáng lo ngại. Hiện tại, chỉ cần thanh tịnh tu dưỡng, dùng thuốc thật tốt điều dưỡng mấy ngày thì sẽ hồi phục."
"Vậy sao? Như thế rất tốt." Nam Cung Xuân Yến thở phào nhẹ nhõm, một tay vỗ ngực, cái miệng nhỏ thở hổn hển. Đúng là sợ bóng sợ gió một hồi, sắp hù chết nàng!
"Như vậy," nàng giương mắt lên, cố gắng né tránh khuôn mặt trên giường, cẩn thận hỏi, "Cái... đó… việc động phòng..."
"Chỉ sợ mấy ngày nữa cũng không được." Vương thái y không chút lưu tình, dập tắt ngọn lửa hy vọng nhỏ nhoi trong lòng nàng.
"Ớ... Vậy qua bao lâu mới có thể?" Nam Cung Xuân Yến vội hỏi. Nàng quan tâm nhất chính là chuyện này.
"Ít nhất nửa tháng." Vương thái y ngẫm nghĩ, nói cho nàng một khoảng thời gian ước chừng.
"Hả? " Nam Cung Xuân Yến không tự giác kêu một tiếng, lại muốn lùi lại nửa tháng à! Nàng đã chờ không nổi!
Thấy vẻ mặt chán chường của nàng, Vương thái y cho là nàng đối với y thuật của mình không tin tưởng, vội nói: "Bẩm Thái hậu, Hoàng thượng hôm nay chỉ là mất máu quá nhiều nên mới hôn mê, ngoài ra không còn gì khác đáng lo. Xin ngài cứ yên tâm, trong vòng nửa tháng, thần sẽ tận tâm tận lực, nhất định làm cho thân thể Hoàng thượng khôi phục như lúc ban đầu."
"Tốt." Nam Cung Xuân Yến lãnh đạm nói, tâm tình buồn bã cũng không vì mấy câu nói của hắn mà trở nên tốt hơn.
Nhưng mà ngẫm nghĩ lại thì, ba năm nàng cũng chờ được, huống chi chỉ còn có nửa tháng.
Áy náy liếc nhìn nam tử ngủ mê man trên giường, Nam Cung Xuân Yến xoay người, vẻ mặt lạnh lùng nói: "Vương thái y, ai gia đem Hoàng thượng giao cho ngươi. Nửa tháng sau, phải trả lại cho ai gia một Hoàng thượng mạnh như rồng như hổ! Nếu như có gì bất trắc, ai gia nhất định không bỏ qua cho ngươi!"
Vương thái y run sợ chắp tay, cung kính nói: "Thần tuân chỉ."
Hiện tại, cũng chỉ có thể làm như thế.
Giương mắt, vô ý nhìn đến bốn người tân nương, thái dương của nàng lại một hồi đau nhức.
"Thời gian cũng không còn sớm, các ngươi đều trở về tẩm cung nghỉ ngơi đi! Đợi thân thể Hoàng thượng tốt một chút, ai gia sẽ an bài việc thị tẩm cho các ngươi." Nàng lãnh đạm nhìn bốn người, chậm rãi nói.
Ba nữ tử quỳ ở phía sau cung kính trả lời: "Vâng."
Còn lại người nọ quỳ ở trước nhất, ngẩng đầu nhìn về phía nàng, ấp úng một chút, sau đó mở miệng kêu: "Thái hậu..."
Nam Cung Xuân Yến liếc mắt nhìn nàng, tăng thêm âm lượng hừ lạnh một tiếng "Hử?"
Một nét mặt đơn giản, không giận dữ nhưng tự nhiên có uy nghiêm. Nữ tử bị nàng làm sợ, run rẩy vội vàng cúi đầu.
Nam Cung Xuân Yến khóe miệng nhếch lên lạnh lùng, trong triều nàng cũng không đối với ai nở một nụ cười.
"Người đâu, mang các vị nương nương đưa về tẩm cung của họ." Nàng lạnh lùng nói, quay người, đi ra khỏi điện.
Tiểu Hỉ Tử hiểu ý, lập tức cất cao giọng nói: "Bãi giá, Thái hậu hồi cung!"
Đáng ghét! Tâm tình đang tốt đều bị phá hết, thật buồn bực, chỉ có thể trở về ngủ.
Chương 4: Chị em
"Ôi!"
"Ôi!"
"Ôi!"
Triều Phượng là khu phố phồn hoa náo nhiệt nhất trong kinh thành. Nó nằm lân cận với hoàng cung, là nơi các quan lại thường lui tới, trên đường cửa hiệu san sát nối tiếp nhau. Dòng người từ sớm đến tối tới lui như nước chảy, tiếng rao của những người bán hàng không dứt bên tai.
Ở cuối con phố, có một tửu lâu nhỏ, trông đơn sơ nhưng từng gian nhỏ bày trí rất tao nhã. Ở trên lầu, hai cô nương dung mạo xinh đẹp ngồi đối diện nhau. Cô nương áo tím một tay chống cằm, hai mắt vô thần nhìn ra cửa sổ, đôi môi đỏ mọng hé mở, tiếng than vãn lúc nãy nhất định là từ miệng nàng phát ra.
Ngồi đối diện, cô nương áo lam cho bé gái trong lòng mình uống xong một chén nước, quay đầu lại thấy nàng vẫn còn than ngắn thở dài, dở khóc dở cười nhìn nàng, nói: "Tỷ tỷ tốt của ta, than khổ đủ rồi chưa? Khổ cực đi ra được, tỷ chính là đến than thở cho ta nghe?"
"Đương nhiên không phải!" Cô nương áo tím nhanh miệng phủ nhận. Sau đó... buồn bã... quay đầu lại nhìn người chị em tốt của mình, lại nghĩ đến sự việc kia, nàng nhịn không được lại thốt ra:
"Ôi! "
Nàng thở dài, vừa nghĩ đến việc kia, trong lòng lại không khỏi buồn phiền!
Nhìn xem, còn nói không phải than thở cho ta nghe? Cô nương áo lam liếc mắt, thầm nghĩ.
Không khí bỗng trở nên nhạt nhẽo, thật tốt là lập tức có người tới hâm nóng lên.
Cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra, tiếng nói niềm nở của tiểu nhị đồng thời truyền đến: "Hai vị cô nương, thức ăn của hai vị đã làm xong!"
Đang cuộn mình trong lòng cô nương áo lam, bé gái nhìn thấy người đến, trên khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu lập tức nở ra một nụ cười, làm lộ rõ hai lúm đồng tiền. Nàng từ trong lòng cô nương áo lam nhảy xuống, sôi nổi chạy lại tiểu nhị, phấn khởi kêu lên: "Cha... cha..."
Áo lam cô nương nghe vậy, nhịn không được trợn mắt một cái. Nàng bước nhanh qua, túm lấy cổ áo bé gái mang trở về chỗ ngồi, sau đó nhẹ nhàng véo mặt phúng phính của bé gái một cái, giả vờ phẫn nộ hét lớn: "Tiểu nha đầu, ta đã nói với ngươi nhiều lần, không được... thấy giống đực liền nhận cha! ^O^ Cha ngươi đã chết từ lâu rồi! Có nghe hay không!"
"Huu, dì ơi... đau quá..." Đôi mắt to của bé gái tràn ngập nước mắt, từ từ chảy xuống, dáng vẻ tội nghiệp quay đầu nhìn cô nương áo tím, xin giúp đỡ.
Cô nương áo tím không phụ kỳ vọng, lập tức cứu nàng ra khỏi tay cô nương áo lam, nhẹ nhàng xoa xoa bên má bị ửng đỏ lên, sau đó hướng về gương mặt kinh ngạc của tiểu nhị nói: "Đem thức ăn để xuống, ngươi có thể đi ra ngoài. Không có việc gì đừng tới quấy rầy chúng ta."
"Dạ... dạ," tiểu nhị vội hoàn hồn, nhanh chóng mang bát đĩa để xuống, đóng cửa rời đi.
Nhìn thấy cửa phòng đã đóng, tiếng bước chân cũng đã đi xa, cô nương áo tím mới quay đầu sang cô nương áo lam, giọng bất mãn nói: "Ngươi đã làm mẹ người ta, tại sao vẫn còn bạo lực như vậy! Ngươi không phải không biết, trẻ con gọi cha, đây là một loại bản năng. Ngươi không thể cho nàng một người cha, nàng cũng chỉ có thể tự mình tìm!"
"Không phải ta không muốn cho nàng một người cha, mà là ta không hề biết cha nàng là ai có được hay không!" Cô nương áo lam tức giận đáp trả.
Sau khi rót một chén trà để thông cổ họng đau rát vì la hét, cô nương áo lam nói tiếp: "Mà người bố dượng kia hình dáng ra sao ta cũng quên rồi, cũng sớm bỏ chạy mấy trăm dặm không thấy bóng dáng tăm hơi. Hai người cha, không có một người nhờ vả được. Hiện tại, chẳng lẽ ngươi muốn ta ở trên đường tùy tiện tìm một nam nhân để làm người cha thứ ba cho nàng hay sao?"
Chương 5: Không thể làm gì.
Biết mình nói sai rồi, cô nương áo tím cúi đầu nhận lỗi.
"Muội thật đáng thương," nàng chỉ có thể nói như vậy.
"Đúng vậy, ta thật đáng thương." Cô nương áo lam cúi đầu, quay quay chén trà, tự thương cảm cho bản thân.
Giây lát sau, nàng lại ngẩng đầu, tức giận nói: "Tỷ nói xem tại sao nam nhân ở đây đều không đáng tin như vậy? Người vô danh kia, đem khuê nữ như ta ăn xong liền chùi mép, cũng mặc kệ ta có thai hay không, sau đó liền phủi cái mông rời khỏi, từ đó không bao giờ quay lại nữa. Còn vị Cố công tử kia, cũng không thèm nói với ta một tiếng, hắn đáng lẽ phải nói cho ta biết dự định của hắn! Một đại nam nhân, vậy mà lại âm thầm trốn đi, để lại một cô gái như ta phải đối mặt tàn cuộc! Với ta, hắn chạy trốn cũng không sao, nhưng mà trước đó... nên viết cho ta hưu thư (*) mới phải! Hiện tại xem ra, ta mang một cái hôn nhân hữu danh vô thật, dù muốn tìm một người cha nữa cho con cũng không được, còn phải ở chỗ đó bị người khinh bỉ. Thật hy vọng sớm một chút nhận được tin hắn ở chiến trường chết trận, như thế ta liền được tự do!" Nói xong lời cuối cùng, khuôn mặt nàng đầy dữ tợn, cực kỳ phẫn nộ.
Cô nương áo tím nghe xong lời của nàng, thở dài bảo:
"Muội muội à, nghe tỷ tỷ một câu, không nên ôm hy vọng quá lớn để rồi thất vọng càng nhiều, nhìn xem, ta chính là bài học kinh nghiệm!" Lời nói nàng đầy ai oán: "Nghĩ lại trước đây, ngày ngày ta nguyền rủa lão bất tử đó mau chết sớm, luôn luôn cho rằng ngày hắn cưỡi hạc quy tiên chính là lúc ta được tự do. Thế nhưng sự thật thì sao?" Nàng dừng một chút, buồn bã nói tiếp: "Kết quả là tuy hắn đã chết, nhưng ta lại bị trói buộc càng sâu!"
"Đó là tỷ," cô nương áo lam sắc bén đáp trả, vẻ mặt mỉa mai nói: "Ta không giống như tỷ. Bởi vì tỷ có tài thao lược, làm cho lão già đó hài lòng. Cho nên hắn đến chết cũng không nỡ thả tỷ đi, còn muốn tiếp tục bóc lột sức lao động của tỷ."
"Mà ta ư?" Nàng nhàn hạ duỗi thẳng tay chân, thong dong tựa lưng vào ghế ngồi, tâm tình vui vẻ nói, "Cùng tỷ hoàn toàn trái ngược. Ở chỗ đó, ta là kẻ ăn không ngồi rồi, không làm được việc gì. Người như ta, bọn họ chỉ mong giảm một người thì đỡ một người, hơn nữa ta còn mang theo đứa con riêng mà ngay cả cha là ai cũng không biết! Cái này đúng là đã bôi nhọ hết mặt mũi nhà họ. Ta nghĩ, nếu không phải nể mặt của tỷ thì bọn họ đã cho ta một giấy hưu thư đuổi ra khỏi Cố gia!"
"Muội cũng biết sao?" Cô nương áo tím bĩu môi, buồn bã nói: "Nhưng mà ta có cần gì cái danh tiếng đó, muội nghĩ đó là mong muốn của ta sao! Ta cũng bị hãm hại mà! Nếu như có thể, ta thật muốn bỏ xuống mọi trói buộc, cao chạy xa bay!"
"Đúng vậy, nếu như không phải vì tiểu nha đầu này, ta sẽ không ở lại cái nơi này chịu đựng ba năm". Cô nương áo lam nhìn chăm chú gương mặt nhỏ nhắn, ngây thơ ở đối diện, yếu ớt phụ họa.
Ngước lên, nhìn vào gương mặt có ba phần giống bản thân, nàng thở dài hỏi: "Xuân Yến, tỷ nói xem, đến lúc nào chúng ta mới có thể thực hiện được ước muốn trong lòng đây?"
Bầu không khí trong nháy mắt trở nên nặng nề, hai người nhìn nhau không nói gì.
Chú thích:
Hưu thư: giấy bỏ vợ
Chương 6: Buồn phiền
Cô bé dường như cũng cảm thấy được nỗi buồn của mẫu thân, lập tức vứt bỏ uất ức lúc nãy, từ trong lòng cô nương áo tím nhảy xuống, chạy về bên mẫu thân.
Sau đó, dùng cả tay và chân bò lên đùi cô nương áo lam, cánh tay nho nhỏ vòng lên cổ nàng, khuôn mặt nhỏ nhắn áp vào mặt nàng nhẹ nhàng cọ cọ, đôi mắt long lanh nhìn nàng chăm chú, an ủi bằng giọng trẻ con trong trẻo: "Mẹ, cười cười, xinh đẹp."
"Ngươi đó!" Khuôn mặt đáng yêu của con gái ở ngay trước mắt. Buồn phiền trong lòng nàng bỗng chốc vơi đi hơn phân nửa. Nàng yêu thương véo má bầu bĩnh của con bé một cái, mắt ánh lên một tia vui vẻ.
Cô nương áo tím cũng không nhịn được cười, thở dài bảo: "Đứa bé này thật sự ngày càng đáng yêu."
"Đúng vậy, nếu như không có con bé, muội đã… sớm chịu đựng không nổi nơi đó." Cô nương áo lam bế con gái, nhẹ nhàng đong đưa, cũng cười nói.
"Đúng rồi!" Dường như nhớ ra điều gì, nàng xoay qua cô nương áo tím, hỏi: "Muội nhớ, ngày hôm qua "Hòn đá nhỏ" nhà tỷ thành thân đúng không? Còn lấy một lúc bốn người vợ! Pháo mừng vang dậy cả ngày, làm ọi người ù cả tai. Ban đêm Phù Nhi thấy pháo hoa sáng cả bầu trời, còn liên tục la hét muốn đi xem!"
Khuôn mặt cô nương áo tím đang có chút vui vẻ lập tức sa sầm lại.
"Muội đừng nhắc đến việc này!" Nàng cắn cắn môi, chán nản nói: "Nhắc tới việc này... ta liền phiền!"
"Phiền?" Cô nương áo lam nhìn dáng vẻ tức giận của nàng, thắc mắc: "Làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì sao? Chẳng lẽ tên tiểu tử kia đào hôn ư?" Nàng đoán.
"Muội cho rằng có thể sao?" Cô nương áo tím liếc mắt nhìn nàng, phủ nhận.
Không phải ai cũng giống như vị hôn phu của nàng. Hơn nữa, nàng xem ra tiểu tử kia cũng không có can đảm thế! Cô nương áo lam thầm nghĩ.
"Đúng là không thể." Nàng nhẹ nhàng lắc đầu, nói: "Muội nghĩ, cho dù hắn muốn chạy trốn, cũng trốn không thoát thiên la địa võng tỷ bày ra. Dù sao, tỷ cũng đã đợi ngày này ba năm, tuyệt đối sẽ không cho bất cứ sai sót nào xảy ra."
"Đúng vậy." Cô nương áo tím nở một nụ cười như mếu, nói tiếp:"Nhưng mà, dù cho ta tính toán kỹ thế nào thì 'mưu sự tại nhân, thành sự tại thiên',. Ông trời muốn diệt ta, ta còn biết làm thế nào?"
"Ông trời muốn diệt tỷ?" Cô nương áo lam cuối cùng cũng nghe ra một chút manh mối.
"Đừng nói... là trong đêm động phòng xảy ra chuyện gì không tốt?" Nàng cố gắng cân nhắc dùng từ, sợ giẫm lên địa lôi.
Cô nương áo tím bình tĩnh gật đầu.
"Xảy ra chuyện gì?" Cô nương áo lam hỏi tiếp.
"Chuyện gì?" Cô bé trong lòng cô nương áo lam không chịu làm người ngoài cuộc, bắt chước nói chen vào. Chẳng những không được mẫu thân chú ý mà ngược lại còn bị đánh vào mông một cái.
Ba tuổi, đúng là lúc bắt đầu học theo người lớn.
Không để ý đến lời cô bé nói, lại thở dài một hơi, cô nương áo tím thương tâm ngẩng đầu nhìn cô nương áo lam một cái, than vãn: "Muội biết không, Thập lục, cái tên... không dùng được đó. Hắn… hắn... hắn trong đêm động phòng thản nhiên ngất xỉu!"
"Hả?" Cô nương áo lam kêu lên một tiếng, trên mặt tràn ngập vẻ kinh ngạc.
"Sao lại thế?" Tỷ không phải nói, thái y nhiều lần đảm bảo, thân thể của hắn đã tốt lên rất nhiều, nạp phi không có vấn đề gì sao?"
"Không sai, nhưng mà..." Cô nương áo tím muốn nói lại thôi.
"Nhưng mà làm sao?" Cô nương áo lam tiếp tục truy hỏi.
Là nàng nhìn nhầm sao? Nàng đột nhiên nhận thấy người ngồi đối diện mình, khuôn mặt trắng noãn không biết lúc nào đã đỏ hồng lên, thoạt nhìn vô cùng... yêu kiều mê người!
Nàng nhớ kỹ, người tỷ tỷ kiêm bạn tốt này hình như là không dùng son phấn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...