Thái hậu mười lăm tuổi (Tập 2 )

Chương 65: Hồng nương Hoa Hoa
Cắm đầu cắm cổ chạy vào một con ngõ nhỏ không người, Xuân Yến và Hoa Hoa đang ngồi dài dưới đất, nhàn nhã thảnh thơi hưởng thụ cảm giác thong dong ngắm mặt trời lặn đã trót quên từ lâu.
“Hoa Hoa, ngươi có nhận thấy không, cả ngày hôm nay chúng ta chỉ có cắm đầu chạy với chạy?” Tà tà dựa vào bên tường, Xuân Yến nhắm mắt thong thả.
“Đúng đó!” Hoa Hoa nhắm hai mắt day day chân mày lòng cũng cảm thấy rất kỳ quái khó hiểu. ”Sao lại thành ra như thế! Không phải chúng ta đi xem mỹ nam sao!”
Xuân Yến nhấc một con mắt liếc nàng: “Ngươi xem được chưa?”
Hoa Hoa lắc đầu: “Không có. Trừ Hòn đá nhỏ nhà tỷ.”
“Tên đó không tính!” Xuân Yến trề môi dưới thành một cái bĩu môi thật dài.
“A!” Bỗng nhiên nàng vỗ đùi nhảy dựng lên kêu to.
Hoa Hoa bị nàng dọa cũng giật nảy cả người: “Làm sao thế?”
“Hoa hoa, chúng ta đập nát quán người ta, chưa bồi thường đã bỏ chạy!” Xuân Yến nhìn nàng áy náy.
“Ừ nhỉ. Quên mất!” Hoa Hoa cúi đầu ngẫm nghĩ một lát, nhớ ra khi nãy mình chỉ lo chaỵ tháo thân đến cái tên cũng không lưu lại cho ngươì ta biết mà đến bắt đền.
“Làm sao bây giờ? Chẳng lẽ giờ mình quay về đền tiền?” Nàng lại hỏi.
“Ngươi nghĩ rằng chúng ta ngu đến mức tự chui đầu vào lưới thế sao?” Xuân Yến nghe thấy đề nghị này xua tay phản đối.
“Đúng là thế, nhưng đến tiền cơm chúng ta cũng còn chưa trả. Hoa Hoa bối rối, nghĩ nghĩ một lát hai mắt sáng lên. “Chẳng lẽ đây chính là ăn cơm cướp trong truyện?”
Lại nghĩ nghĩ thêm một lát, mặt mũi tươi như hoa hí hửng toe toét lôi tay tỷ tỷ: “Yến tử, chúng ta vừa ăn cơm cướp đấy. Đời này sướng nhất là ăn cơm cướp đấy! Thì ra cảm giác ăn cơm cướp là thế này a! Thích thật sướng thật khoái thật!”
“Hai vị cô nương!”
Giật mình! Một âm thanh quen quen vang lên bên tai.
Lần này Hoa Hoa không có nước trà để mà phun, nhưng đồng chí Bạch Vô Thường chắc vẫn sợ không dám yên tâm, thôi thì tự nhận mình bất tài đành lánh trốn sau lưng Hắc Vô Thường cẩn thận e dè tiến đến gần các nàng.
Xuân Yến quay đầu lại, thấy Hắc Bạch Vô Thường đang thong thả tới gần, phủi phủi bụi đất trên người chạy tới cười giả lả:
“Tiết công tử, Hàn công tử, hai người sao cũng lại ra đây?”
“Hai người làm loạn lên phá phách tan tành như thế, còn ai có thể ngồi trong quán được nữa?” Từ sau lưng bằng hữu Bạch Vô Thường thò đầu ra nói một câu lại rụt vào.
Ách… Xuân Yến không nói được gì mà chống đỡ.
“Hơn nữa, các ngươi phá tung bét rồi lại quay lưng chạy, vừa đi, cả chủ quán lẫn tiểu nhị thấy chúng ta ngồi chung bàn khăng khăng nói bọn ta là đồng bọn của các ngươi nhất định giữ rịt lấy bắt chúng ta bồi thường, không bồi tiền không cho đi.” Bạch Vô Thường lại ấm ức thò cổ ra.
“A a…” Xuân Yến ngây ngô cười.
“Lại còn được Chu cô nương đánh thương người ta, cũng lại nhè chúng ta mà đòi dược phí. Một đám người vây quanh chúng ta, thiếu chút nữa đi không được.” Bạch Vô Thường lại bổ thêm một câu.
Một đám quạ đen bay qua đỉnh đầu.
Nam Cung Xuân Yến ngậm câm như hến đến cười a a cũng không cười nổi.
“Lại còn…” Cái đầu Bạch Vô Thường lại thò thò ra từ sau lưng Hắc Vô Thường.
Hoa Hoa không thèm nghe thêm, bực mình phăm phăm bước lên tóm lấy cái lỗ tai con rùa cứ thò thò thụt thụt lôi xệch xệch nó ra oang oang mắng:
“Đồ nhỏ nhen! Không phải chỉ có mấy đồng tiền thôi sao? Bao nhiêu? Nói ra rồi chúng ta trả lại cho ngươi là xong chứ gì! Nhìn ngươi này, cân cân đo đo tính tính toán toán như bà mẹ đi chợ, còn hơn cả đàn bà.”
Bạch Vô Thường há miệng nhe răng muốn xin tha nhưng lại ngại sĩ diện không dám mở miệng.
Hắc Vô Thường thấy bộ dạng đáng thương của bạn mà xót, đưa tay tương trợ kéo hắn lại tiến lên mấy bước che cho hắn, chắp tay xá xá với hai nàng:
“Không cần, Phi Vũ chỉ nói thế thôi, chút tiền ấy để chúng ta trả.”
“Vậy sao đươc! Quán là chúng ta làm hỏng, các ngươi là người vô tôi bị dính vào. Vô cớ bị người ta mắng đã chịu thiệt rồi, làm sao lại để các ngươi mất tiền oan được.” Xuân Yến cũng tiến lên.
“Nói đi, bao nhiêu? Ta trả!”

Dứt lời từ trong tay áo lấy ra một thỏi bạc… Trợn tròn mắt!
Năm lạng…
Lại moi lại móc, lôi ra sáu bảy đồng bạc lẻ. Khônggggg!
Đây là Lục Ngọc Thu Dung như mọi khi chuẩn bị cho nàng.
Thật ra, nếu các nàng chỉ ăn điểm tâm rồi đi thì nhiêu đây cũng đủ cho các nàng ăn uống no say, lại dư dật mua thêm mấy thứ đồ linh tinh. Nhưng! Mấu chốt ở chỗ, hôm nay các nàng không phải chỉ có ăn ngon, mà còn đập phá tan nát quán người ta, lại còn đánh người khác bị thương thê thảm.
Dốt giỏi thì cũng đã có học toán rồi, chỉ một phép tính đơn giản nhất cũng có thể biết mấy đồng tiền ấy không đủ để mua một quán rượu và thức ăn, huống chi Hoa Hoa còn thuận tay đập vỡ của người ta không ít bát đĩa, ngộ thương mấy người.
Tu sửa phí! Đền bù phí! Dọn dẹp phí! Ngộ thương phí! Vân vân phí…
Đếm được đến bảy tám loại phí khác nhau, tính ra không dưới trăm lạng không ăn tiền!
Xuân Yến ngượng ngùng rụt tay về, xấu hổ cười nói:
“Ngượng quá, ta… Hôm nay xuất môn vội quá, không mang nhiều tiền như vậy…”
“Đừng có nói thế. Chuyện là do một mình ta gây nên. Ai làm nấy chịu, bao nhiêu tiền? Ngươi nói, lập tức ta thảo một văn khế ghi nợ, lần sau gặp ta sẽ thanh toán sòng phẳng!” Hoa Hoa vỗ vỗ tay, hào khí ngất trời xanh.
Xuân Yến vội ôm lấy ống tay áo của nàng, thầm thì nhắc khẽ:
“Hoa Hoa, tiền trong tay ngươi đều là của ta gửi. Hơn nữa ngươi không biết chữ, định viết văn khế thế nào đây?”
“Ai nha! Chúng ta là ai chứ? Hai ta là một, của tỷ cũng là của ta! Ta không biết viết, không phải còn có tỷ sao? Tỷ viết đi, ta điểm chỉ là được!”
Hai tỷ muội đứng một bên rầm rì to tướng bàn chuyện tiền nong, mặc kệ Hắc Vô Thường coi như một sợi chỉ đen rơi bên đường.
“Hai vị cô nương, thực sự là không cần!” Bất đắc dĩ, hắn đành làm người vô duyên lớn tiếng nhảy chen vào cuộc đối thoại của hai tỷ muội các nàng.
“Hả?” Hai cái đầu cùng quay lại, lom lom nhìn hắn.
Lần đầu bị con gái nhìn “hiên ngang” như thế, Hắc Vô Thường cũng hơi thụ sủng mà kinh, vội lui về sau mấy bước, mới dám nói:
“Tại hạ ngưỡng mộ hai vị cô nương đã lâu, nguyện xin được kết làm bằng hữu với hai vị cô nương. Bữa cơm vừa rồi, coi như là tại hạ mời. Có được không?”
Nghe xong những lời này, Hoa Hoa không những không chút vinh hạnh, chỉ cảm thấy buồn cười. Khóe miệng khẩy một nụ cười mỉa mai, bước lên vài bước, nói như tát vào mặt:
“Đầu ngươi có vấn đề hả?”
“Ách?” Sau một màn vừa rồi, hình như Hắc Vô Thường vẫn chưa tiêu hóa được cách nói chuyện của nàng, trợn tròn mắt.
“Nói dối! Đóng kịch cũng không nên thân!” Hoa Hoa chẳng thèm nể nang, cười cười hảo thâm giải thích cho hắn: “Sau một trận ầm ỹ vừa rồi, nếu là nam nhân bình thường có ai là không coi chúng ta là loại con gái không đàng hoàng chứ? Chỉ cần có cái lễ nghĩa liêm sỉ của các ngươi, sẽ đều đối với chúng ta mà kính nhi viễn chi. Ngươi thì còn đòi kết bằng hữu. Trả tiền cho ngươi. Ta không cần!”
Mày liễu nhíu chặt, mắt tóe lửa, nàng nhìn hắn, dựng lên một cái lô cốt:
“Nói! Ngươi có ý đồ gì?”
Hắc Vô Thường vẫn còn ngẩn ngơ ngỡ ngàng sửng sốt một lúc mới chắp hai tay:
“Tại hạ chỉ là vạn phần kính nể Hạ cô nương trí tuệ cơ trí, Chu cô nương khảng khái chính trực. Chỉ đơn thuần muốn kết bằng hữu với hai vị cô nương, không có chút ý đồ gì cả.”
“Trí tuệ cơ trí? Khảng khái chính trực?” Hoa Hoa cười khẩy: “Nói thật dễ nghe! Nói trắng ra, một người tâm cơ thâm trầm, một người xúc động thô lỗ. Loại người như chúng ta, các ngươi kính nể cái gì? Ngươi không phải không có mắt chứ?”
Hắc Vô Thường lắc đầu:
“Đúng vậy, lần đầu tiên gặp, tại hạ đã có ý muốn kết bằng hữu với hai vị cô nương. Gặp lại, sự kính nể của tại hạ chỉ có tăng chứ không có giảm. Trong lòng rất muốn làm bằng hữu với hai vị.”
“Thật không?” Hoa Hoa đa nghi vẫn không tin lắm.
“Thật!” Hắc Vô Thường khẳng định chắc như đinh đóng cột.
“Vậy tùy ngươi!” Hoa Hoa nhún nhún vai lui qua một bên. “Nói thật, trừ cái khuôn mặt này còn hợp lý, ta không nghĩ người khác đối với ta còn có cái mưu đồ gì.”
Qua một cửa! Hắc Vô Thường thở phào, cười nói:
“Cô nương thật sảng khoái!”

“Hừ hừ” Hoa Hoa cũng chỉ tùy ý hừ hừ hai tiếng, bất ngờ vòng tay kéo Xuân Yến bên người đẩy lên trước, ánh mắt gian hiểm nhìn Hắc Vô Thường: “Có điều, để ý từ đầu tới giờ, ta phát hiện ánh mắt của ngươi đều dừng trên người tỷ tỷ ta. Thế nào? Để ý nàng hả?”
“Hoa Hoa…” Bị muội muội vừa đẩy vừa ép dúi duyên vào tay, Xuân Yến thực sự bị làm khó, giẫy giẫy đẩy đẩy nàng tránh lại về phía sau.
“Cô nương, điều này…” Hắc Vô Thường cũng khóc dở mếu dở đỏ bừng cả mặt, lắp bắp mãi không nói nên lời.
“Thôi nào thôi nào, thích là thích, có gì mà không nói được?” Hoa Hoa lơ đễnh, nắm chặt tay Xuân Yến không rời, lại quay sang Hắc Vô Thường. “Nếu ngươi thật lòng thích tỷ tỷ của ta thì cứ nói. Cô nương ta còn thấy vui vì có thể gả tỷ tỷ cho người như ngươi, sẽ không phản đối đâu.”
“Cô nương…” Hắn liếc nhìn Xuân Yến một giây, lập tức rút ánh mắt về, tay chân lúng túng không biết làm sao.
Xuân Yến cũng dở dở dang dang không biết làm thế nào, đành cười ngượng nhìn hắn, khuôn mặt xinh xắn đỏ như mặt trời.
Xấu hổ đến mức chỉ muốn chui xuống đất, nàng kéo tay muội muội nhỏ giọng:
“Hoa Hoa, hôm nay đi chơi lâu quá rồi, chúng ta nên về thôi.”
Hoa Hoa ngẩng đầu nhìn trời, quả thật cũng không còn sớm. Lại nhìn hai người bất hạnh xẩu hổ mặt đỏ rần rần, ngẫm lại rồi sau này còn gặp lại sẽ tiếp tục làm bà mai. Dù sao thái sơn cũng không phải một ngày mà nên, tình cảm cũng cần từ từ bồi dưỡng. Hai người kia, tạm chỉ để lại ấn tượng tốt cho nhau thôi.
“Được rồi! Nàng bước nhanh đuổi theo Xuân Yến đang vội vàng muốn về trước Phượng Dật.”
Thấy các nàng phải đi, Hắc Vô Thường đành kéo theo Bạch Vô Thường chạy theo, gọi với:
“Cô nương, trời đã tối, chỉ hai người đi bên ngoài không tiện, không bằng để chúng ta đưa các nàng về!”
“Tạm biệt! Ngàn lần tạm biệt!” Hai tỷ muội không cần hẹn trước, nhất trí quay đầu đồng thanh đáp trả.
Hắc Bạch Vô Thường bị âm thanh to khủng bố của các nàng dọa cho ngẩn người.
Nhận ra phản ứng của mình hơi bị nhạy, Xuân Yến chậm bước:
“Chúng ta là hai hoàng hoa đại khuê nữ, xuất đầu lộ diện ra ngoài chơi lâu như vậy đã không phải rồi. Nếu lại bị thục thức đắc nhân nhìn thấy cùng đi với hai nam nhân, nói ra ngoài, sau này chúng ta làm sao gặp ai được nữa?”
Hắc Vô Thường ngẫm lại cũng thấy không tiện, cũng không kéo nài. Chỉ là nghĩ đến vừa gặp đã muốn chia tay, trong lòng đầy tiếc nuối:
“Như vậy, lần này từ biệt, chẳng hay khi nào mới có thể gặp lại cô nương?”
Xuân Yến mới há mồm muốn nói câu “Có duyên sẽ gặp lại” Hoa Hoa đã nhanh miệng cướp lời:
“Một tháng nữa, tỷ muội chúng ta sẽ ra bờ sông nhỏ ngoài thành đạp thanh. Các ngươi nếu rảnh thì sẽ gặp nhau ở đó!”
Nói rồi, hai tỷ muội nắm tay nhau như hai cánh bướm bay xa dần.
Mãi lâu sau, Bạch Vô Thường đập một cái vào lưng kẻ si tình đang đứng ngẩn ngơ nhìn về hướng hai cánh bướm kia biến mất, cười nói:
“Sao thế hả? Thích tỷ tỷ thật à?”
Hắc Vô Thường hồn vía quay về, cười ảm đạm với cậu bạn tốt:
“Thích ai bây giờ nói còn quá sớm. Nhưng vị Hạ cô nương kia thật là một cô nương tốt. Ai có thể may mắn cưới nàng, hẳn là kiếp trước đã tu thành đắc đạo.”
Chương 66: Dò xét
Tĩnh lặng!
Thật sự tĩnh lặng!
Tĩnh lặng đên mức chỉ một hơi thở nhẹ nhẹ cũng nghe thấy. Tĩnh đến mức khiến cho người ta không thể yên lòng.
Không khí nặng nề trầm lắng nhưng như mang một sức ép vô hình. Nếu quả tim không được “đào tạo” cẩn thận, chắc có thể chịu không nổi mà ngã ra đất.
Mỗi từng bước đi tới, cảm giác bất an trong lòng Phượng Dật càng thêm nặng.
Nhớ lúc vừa mới vào đến cửa Hoàng cung, bọn thái giám vừa thấy hắn đã hai ba quỳ sạp xuống đất, ai cũng như ai, dập đầu bùm bụp, thành tâm luôn miệng gào cảm tạ ông trời đại ân đại đức.
Có chuyện gì xảy ra sao?
Thận trọng dò từng bước vào tẩm điện, cách một tấm rèm che, có thể mơ hồ thấy được bóng người thấp thoáng. Hình như không phải chỉ có một.

“Hoàng thượng đã về!”
Có người mắt tinh nhìn thấy hắn, kêu váng lên.
Nghe tiếng dường như cung nữ Thu Dung bên người Đương kim Thái hậu.
Tim Phượng Dật nhảy thót lên một cái, đại khái đã hiểu ra tình hình.
Mặc dù cũng đã chuẩn bị trước, nhưng trong lòng vẫn không khỏi run run.
Mấy thái giám vén lên bức châu liên, Phượng Dật bước vào, đập vào mắt là Nam Cung Xuân Yến đang ngồi trên ghế chủ nhà nhàn nhã uống trà, bên cạnh là bọn Lục Ngọc Thu Dung, đều chằm chằm nhìn hắn. Xem vẻ mặt bọn họ không rõ là cam chịu hay háo hức.
Bên kia, bọn Thạch Mặc, Minh Ân quỳ sụp một xó, thấy Hoàng thượng bước vào mới hết run.
Chậm rãi nhấp ngụm trà, đương kim Thái hậu giương mắt nhìn Hoàng thượng một thân thường phục, nhíu đầu mày, nghiêm mặt:
“Hoàng thượng, người đi đâu? Lâu như vậy mới về, còn cải trang thành như thế này!”
Phượng Dật vuốt trường bào, đĩnh đạc quỳ xuống:
“Bẩm mẫu hậu, nhi thần xuất cung.”
“Ngươi… Ngươi lại xuất cung?” Tay Xuân Yến run lên, ném văng chén trà đứng lên,vẻ mặt kinh hãi đến tột cùng như thật khiến cho Phượng Dật cũng phải nhíu mày nghi ngờ: chăng lẽ không phải ả? Nhưng…
Cẩn thận ngẫm nghĩ, làm như không thấy phản ứng như sét đánh ngang tai của nàng, hắn vẫn thản nhiên:
“Bẩm Mẫu hậu, đúng.”
Xuân Yến dường như cũng nhận ra mình hơi quá xúc động, lại ngồi xuống, dùng khăn tay lau lau chấm chấm mấy giọt nước bắn lên người, thong thả điềm nhiên:
“Lần trước ngươi nói ra ngoài để tìm thanh lâu nữ tử, ai gia đã sai người đi tìm tất cả hoa khôi thanh lâu trong khắp thành về cho ngươi, để cho người lựa chọn. Nhưng người không thèm để tâm, lại còn ói tung tóe lên người ta. Lần này người xuất cung lại là vì cái gì?”
Ả còn dám nhắc tới việc này! Phượng Dật cụp mí mắt che đi đôi mắt đã tối sầm, bình tĩnh đáp trả:
“Hồi mẫu hậu, lần này nhi thần đi kiếm Ti Thần.”
“Lý gia tiểu công tử?” Xuân Yến làm bộ kinh ngạc vô cùng: “Mấy hôm trước không phải ai gia mới thấy hắn vào cung gặp người sao? Hơn nữa, nếu người muốn gặp hắn, chỉ cần hạ chỉ triệu hắn vào cung là được, sao còn tự chuốc khổ vào thân, ra khỏi Hoàng cung như thế, lại còn không mang theo lấy một thị vệ? Thân là vua một nước, người nên biết, an nguy của người rất trọng yếu!”
Cứ giả mù sa mưa đi, an toàn mà. Nghe nàng nói một hồi cũng làm đầu óc người ta quay cuồng.
Phượng Dật vẫn không chịu thua:
“Hồi mẫu hậu, nhi thần lần này xuất cung không phải chỉ là tìm Lý Ti Thần nói chuyện. Nhi thần nghe nói, hôm nay ven hồ Đông thành tổ chức thi hội, các sĩ tử khắp nơi đều đổ tới, lấy văn võ kết bạn. Năm nay là năm đầu tiên khoa cử từ khi nhi thần đăng cơ tới nay, nhi thần ngàn vạn lần xem trọng, cũng muốn nhân cơ hội này tìm ra kẻ có tài. Hơn nữa, nhi thần tuy không mang theo thị vệ, nhưng rất nhiều gia đinh Lý gia đi theo nên cũng an toàn.”
“Là thế sao?” Dường như câu trả lời của Hoàng thượng làm cho Thái hậu rất yên lòng, mày giãn ra xoa cằm. “Hoàng thượng lần này xuất cung là vì dân chúng, thiên hạ, rất đáng, rất nên. Nhưng…” Giọng đanh lại: “Chẳng phải ai gia đã nói một lần, nếu người muốn xuất cung chỉ cần nói một tiếng với ai gia, cần gì phải lén lén lút lút như thế? Làm hại ai gia lo lắng cả ngày.”
Ngươi lo lắng? không phải ngươi còn chạy đi chơi trước cả ta sao? Phượng Dật chỉ dám mắng thầm thế thôi, còn ngoài mặt vẫn là đứa con ngoan.
“Thưa mẫu hậu, nhi thần khi định ra ngoài, cũng muốn tới chỗ người thỉnh cầu ân chuẩn cho nhi thần xuất cung một chuyến. Nhưng Lục Ngọc Thu Dung đều nói hôm nay người không khỏe, sau khi lâm triều không muốn bất cứ kẻ nào quấy rầy. Nhi thần làm sao dám làm trái lời người, lại không nỡ bỏ qua cơ hội tầm tài này, nên mới cả gan không xin phép mẫu hậu mà tự ý xuất cung. Thỉnh mẫu hậu trách phạt!”
Nói rồi, đứa con ngoan rất hối hận quỳ xuống chịu tội.
Coi như nghỉ ngơi đi! Hắn mỏi rã cả hai chân!
Xuân Yến chỉ dám nhếch miệng cười thầm. Tất nhiên hắn không thể tìm thấy nàng trong cung rồi, bởi ngay sau khi lâm triều, vội vội vàng vàng về tẩm cung thay đồ nàng biến ra ngoài cung ngay.
Bao dung đứng dậy đi về phía đứa con ngỗ nghịch, Thái hậu âu yếm đưa tay vỗ vỗ đầu nó trần an:
“Không sao đâu. Không sao đâu. Hoàng thượng quan tâm ai gia như vậy, ai gia mừng còn không kịp, sao lại trách phạt người.”
Lại vỗ đầu hắn! Hắn không còn là trẻ con từ lâu rồi! Giờ hắn đã mười chín tuổi, lớn hơn cả Thái hậu! Mặt Phượng Dật sa sầm, đầy một bụng tức.
Nhìn thấy tiểu tử này đang giận điên mà không dám hó hé gì, Xuân Yến đắc chí vời vợi.
Xoa xoa vỗ vỗ, lại vỗ vỗ xoa xoa, ta vỗ, ta vỗ, ta vỗ vỗ xoa! Vỗ bẹp đầu ngươi, xem ngươi dám ý kiến ý cò gì không!
Ha ha, tư thế này thật tốt, không cao không thấp, chỉ cần thả lỏng tay khẽ nhấc bàn tay là có thể chạm vào đỉnh đầu hắn, muốn xoa muốn vỗ đến lúc nào cũng được.
Quyết định! Từ nay về sau chỉ cần tiểu tử này quỳ xuống, nàng phải tranh thủ xoa đầu hắn một lúc. Ha ha, cứ xem như tình hình này, nàng còn có thể tra tấn tiểu tử này dài dài.
Có điều, cậy thân sờ mông lão hổ một chút thì còn có thể, nhưng sờ lâu quá có thể sẽ bị nó quay lại cắn. Xuân Yến đương nhiên biết, nhắm xoa đầu thiếu một giây nữa thì Phượng Dật nổ tung thì nàng thu tay lại, nâng hắn dậy, ôn hòa:
“Hoàng thượng, vậy mau nói cho ai gia, xem văn xem võ rồi người đã gặp được bao nhiêu người tài? Có biết tên của bọn họ không?”
Phượng Dật ngoan ngoãn ngồi xuống lắc đầu:
“Nhi thần không may mắn, tới nơi thì tất cả đã kết thúc, chưa kịp xem gì!”
“Thật không? Thật đáng tiếc!” Xuân Yến làm bộ chép miệng thở dài.

“Có điều, cũng không hẳn là không thu hoạch được chút gì.” Đột nhiên Phượng Dật ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt nàng, vẻ mặt thần bí. “Nhi thần nghe được có người đàn tỳ bà, thật là nhi thần chưa bao giờ được nghe khúc nhạc nào hùng tráng đến thế, nó khiến cho tất cả mọi người ở đó đều rung động tâm can!”
Với chiêu này Xuân Yến đã có chuẩn bị rồi, vẫn cứ đeo cái mặt nạ không biết gì, hơi nhổm lên đầy kinh ngạc nhướn mày:
“Thật không? Là ai đàn? Hoàng thượng có nhìn thấy hắn? Là thí sinh thi văn hay thi võ?”
Phượng Dật lắc lắc đầu:
“Nhi thần không biết, tới khi nhi thần tới nơi thì hắn đã không còn ở đó. Chỉ nghe người ta nói đó là một cô nương còn rất trẻ!”
“Cô nương?” Xuân Yến cao giọng như thật. “Không thể nào!”
Cận cảnh quan sát thái độ và phản ứng của Xuân Yến, Phượng Dật cũng cảm thấy nghi ngờ luôn cả bản thân.
Chẳng lẽ thực sự không phải ả? Có lẽ… Nhưng hương vị kia, cảm giác kia, chắc chắn không sai!
Ngẫm lại… còn một chiêu sát thủ cuối cùng!
“Là thật! Hoàng nhi của mẫu hậu gật gật đầu” Tại đó nhi thần còn gặp Thống lĩnh tả cánh tiền phong tiền nhiệm Vương Đạc cùng Nội các học sĩ Lâm Văn, bọn họ đã gặp cô nương ấy. Còn nói, nàng trẻ trung xinh đẹp, thông minh sắc sảo, mang đầy đủ phong phạm của một tiểu thư khuê tú, nếu nạp vào cung làm phi, sẽ có ích rất lớn đối với Phượng Tường ta.
“Cáiiiiiii gìiiiiiiiiiiii?” Chiêu này thì Xuân Yến thông minh sắc sảo không thể lường được rồi, lần này thì vẻ kinh ngạc của nàng là thật!
Chát!
Không kịp suy nghĩ, nàng vung tay đập thật mạnh vào đỉnh đầu Phượng Dật, âm thanh cao chói lọi, giữa tẩm điện rộng thênh thang lại vọng lại lần nữa.
“Aaaa!”
Hoàng thượng đáng thương bị mẫu hậu đánh cho kêu thảm, nhưng trong lòng hưng phấn vô cùng. Quả nhiên con cáo đã lòi đuôi! Hắn im lặng quan sát phản ứng của nàng.
Nhưng, để bức cái đuôi này lòi ra, chính mình đã phải hy sinh không nhỏ.
Cái đầu đáng thương… Đau!!!!!!! Đau đến choáng váng đờ đẫn.
Đánh người ta rồi, Xuân Yến mới giật mình, chính mình còn thấy rát ê cả tay, có thể hiểu cú đánh vô tình ấy dã man thế nào. Quay sang nhìn kẻ bị hại đang ôm đầu co quắp thê thảm, đau thế nào, có thể hiểu.
Theo phản xạ nàng cúi người ôm lấy đầu hắn, nhẹ nhàng xoa xoa:
“Hoàng thượng, người có sao không?”
Lại quay sang Lục Ngọc Thu Dung đầy lo lắng ra lệnh:
“Truyền thái y! Mau truyền thái y!”
Đây gọi là vì phúc được họa hay sao???
Cứ cố mà tận hưởng cảm giác êm ái mềm mại này đi, cứ tranh thủ hít thật nhiều mùi đinh hương đầy mê hoặc kia đi. Phượng Dật mơ hồ cảm thấy bớt đau nhiều. Cái mũi tham lam hít thật sâu một hơi cuối cùng, mới lưu luyến đẩy Xuân Yến ra:
“Mẫu hậu. Không cần. Nhi thần không sao.”
“Thật thế không?” Xuân Yến không dám chắc chắn lắm. Một chưởng kia của nàng không hề nhẹ, đến tay mình bây giờ vẫn còn run run.
“Dạ thật!” Phượng Dật khẽ gật đầu, gia thêm lực cho giọng nói.
Tốt quá, ả vẫn ở bên cạnh, tranh thủ thời gian, hít nào hít nào…
“Làm ai gia lo lắng quá. Hay là cứ triệu thái y đến xem thử xem!” Xuân Yến một mực kiên trì. Nhỡ may đòn kia của nàng làm chấn động đến não của hắn, lão bất tử Phượng Huyền kia dù cho chết đi đầu thai rồi cũng sẽ tới tìm mình tính sổ.
“Nếu mẫu hậu đã quyết vậy, thì cứ gọi đến xem qua!” Phượng Dật bỗng trở nên nghe lời lạ.
Vì Phượng Dật vốn không khỏe mạnh nên trong cung lúc nào cũng có vài thái y, gọi một cái là ào ào chạy tới đằng sau có người bê theo cả một hòm thuốc hoành tráng khủng bố đập đầu đầu vỡ.
Sau khi kiểm tra cẩn thận một hồi, thái y phải cam đoan đến chục lần là Phượng Dật không có vấn đề gì, Xuân Yến mới thở phảo nhẹ nhõm.
Tốt rồi tốt rồi, tiểu tử này có thể sống qua sau tai họa ngàn năm kia, nàng an tâm rồi.
“Hoàng thượng, người đi cả ngày rồi, lại nói chuyện với ai gia lâu như vậy, chắc chắn đã mệt, người nên nghỉ sớm một chút. Ai gia cũng sẽ không quấy rầy người.” Lộ đuôi rồi, còn ở lại chỉ càng dễ bị tóm hơn, tốt nhất là ba mươi sáu kế tẩu vi thượng sách.
Tiểu tử này đấu với nàng lâu nay cũng học được lợi hại. Xem ra từ nay về sau phải phòng thủ cẩn thận hơn mới được.
“Mẫu hậu đi thong thả. Nhi thần không tiễn.” Phượng Dật vẫn ôm đầu chậm rãi đứng lên đưa nàng tới tận cửa.
Nhìn theo Xuân Yến mặc một thân y phục hoa lệ mà tôn nghiêm của Thái hậu đang dần xa, không hiểu sao lòng hắn cảm thấy hơi nuối tiếc.
Đột nhiên hắn vạn phần hoài niệm tiểu cô nương xinh xắn lanh lợi trong chiếc váy dài màu vàng kia, đang chạy chơi cùng hắn, tóc dài bay múa vui sướng cười vang.
Nam Cung Xuân Yến… bốn chữ này, hắn nhớ rất rõ, nó ăn sâu vào tâm can phế phủ của hắn. Nhưng trong lòng lại dâng lên một cảm xúc lạ, có ấm áp, có ngọt ngào.
Lanh lợi dễ thương, cao sang tôn quý, rốt cuộc người nào mới thật là nàng?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui