Chương 40: Nam gian trá, nữ xảo quyệt ( 5 )
Rút kinh nghiệm lần trước, lần này Viên Tú Ngọc không xông thẳng đến mà bước từng bước đoan trang tiến vào, một mặt âm thầm quan sát xem có kẻ địch bên trong hay không, một mặt tìm kiếm bóng dáng của Phượng Dật.
Thật tốt! Trong điện hoàn toàn im ắng, trừ ra một bóng dáng trong y phục màu vàng chói lọi ở đằng xa, còn lại đều là cung nữ, thái giám.
Nàng thở phào nhẹ nhõm, theo sau Tiểu Thạch Tử đi vào trong điện.
Viên Tú Ngọc thốt lên một tiếng gọi tha thiết ngân dài: "Biểu ca"
Tiếng vọng vẫn còn văng vẳng bên tai, mấy giây sau còn chưa dứt. Thế nhưng, không có ai trả lời, trong điện vẫn hoàn toàn yên tĩnh.
Không được đáp lại, khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng tràn đầy vẻ thất vọng. Thân hình mảnh mai chậm rãi tiến lên phía trước, đi tới bên cạnh bóng dáng màu vàng rực rỡ kia, mới phát hiện Phượng Dật đang nằm gục trên bàn, hai mắt nhắm nghiền, có vẻ đã đi tìm Chu Công mất rồi.
Nàng vươn bàn tay nõn nà nhẹ nhàng lay lay vai hắn, nũng nịu khẽ gọi: "Biểu ca."
Không có phản ứng gì.
Viên Tú Ngọc lại lay hắn, tiếp tục gọi: "Biểu ca."
Vẫn không có phản ứng.
Nàng lại tiếp tục gọi: "Biểu ca."
...
Lay một cái, gọi một tiếng, lặp đi lặp lại mấy lần như thế, không chịu dừng lại.
Phượng Dật đang nhắm mắt giả vờ ngủ, sắp bị sự kiên trì của nàng làm cho điên tiết, thân thể bị lay đến lắc lư khiến hắn mệt mỏi, hận không thể cầm đao chặt đi đôi tay đang hành hạ mình.
Thật sự là nhịn không nổi nữa!
Hắn chậm rãi mở mắt ra, không quên làm ra vẻ buồn ngủ, một tay che miệng ngáp dài, một tay dụi dụi đôi mắt. Làm như vô tình, hai mắt tựa như đang mơ màng của hắn bỗng bắt gặp đôi mắt đang ngấn lệ, dường như có thể khóc òa ngay lập tức. Trên khuôn mặt tuấn tú bỗng hiện lên vẻ kinh ngạc.
"Biểu muội đấy ư?" Phượng Dật đứng lên, vội hỏi.
Động tác của Viên Tú Ngọc mới làm được một nửa, tay của nàng đang giơ trong không trung, tiếng gọi kẹt lại trong cổ họng, chưa kịp thốt ra, bây giờ lay cũng không được, kêu cũng không đúng, không biết nên làm thế nào cho phải.
Nhân cơ hội tuyệt vời này, Phượng Dật đẩy ghế ra, đi tới trước mặt nàng, nâng tay nàng lên, nhìn chăm chú vào đôi mắt rưng rưng, vẻ mặt tỏ ra hết sức đau lòng.
"Biểu muội, mười ngày không gặp, muội tiều tụy nhiều quá." Hắn nỉ non thốt lên, giọng điệu giống như đang nói với người yêu xa cách ngàn năm mới gặp lại, chỉ một câu nói giản đơn nhưng chứa đầy tình cảm nhung nhớ.
"Biểu… Biểu ca…" Giọng nói Thục phi nương nương bỗng nghẹn ngào, hai mắt đỏ hoe, chứa đầy lệ, vội giơ khăn tay lên định lau đi.
"Biểu muội, ta có lỗi với muội!" Hắn nắm chặt tay Viên Tú Ngọc, trước khi nàng kịp mở miệng nói tiếp, hắn đã cất tiếng bi thương.
"Hả? Biểu… Biểu ca..." Tay của Viên Tú Ngọc đang cầm khăn bỗng ngưng lại giữa không trung, ngơ ngác nhìn hắn, không hiểu ra sao.
Không để cho nàng có thời gian phản ứng, Phượng Dật vẻ mặt đầy đau lòng nhìn nàng, tự trách: "Thật có lỗi với muội, là do biểu ca vô dụng! Biểu ca không thể giúp muội, chỉ có thể bất lực nhìn Thái hậu đánh cung nữ của muội, phạt muội không được đi đâu. Sau khi sự việc xảy ra, ta cũng từng cầu xin Thái hậu, xin người thả muội ra, nhưng mà người không đồng ý. Ta muốn đi thăm muội, Thái hậu lại phái người canh giữ ở bên ngoài tẩm cung của muội, không cho bất cứ ai vào, ngay cả ta cũng không cho phép. Thậm chí người còn nói, nếu như ta xin tội uội lần nữa, người cũng sẽ phạt ta, bất kể ta có phải là đương kim thiên tử hay không!"
"Xin lỗi biểu muội, là do biểu ca vô dụng, biểu ca bất tài..." Tiếng nói càng lúc càng yếu. Càng nói càng ra vẻ bi thương, như đang kiềm nén uất hận.
Nét mặt và giọng điệu này, so sánh với nàng bị uất ức to lớn hôm đó còn tội nghiệp hơn mấy trăm lần, khiến cho Viên Tú Ngọc đã chuẩn bị tốt một bụng oan khuất thành ra vô dụng, nàng vốn muốn khóc lóc kể lể nhưng giờ cảm thấy bản thân làm vậy giống như cố tình gây sự.
"Biểu ca, huynh ngàn vạn lần đừng nói như thế!" Giống như diễn kịch, tùy cơ ứng biến, Viên Tú Ngọc vội dùng chiếc khăn tay còn dính nước mắt che miệng Phượng Dật lại, dịu dàng nói: "Muội không trách huynh. Muội biết huynh có ý muốn giúp muội, nhưng mà lực bất tòng tâm. Biểu ca có phần tâm ý này là đủ rồi, muội hiểu mà." Khẽ cắn môi, nàng oán hận nói tiếp: "Muốn trách, thì trách yêu nữ kia."
Vô tình nghe đến cái tên ấy, trong mắt Phượng Dật chợt hiện lên một tia chán ghét. Hắn nhanh tay nắm lấy bàn tay đang cầm khăn của Viên Tú Ngọc, đẩy ngược trở lại miệng nàng, ghé sát vào nàng, lấy ngón trỏ để trước môi, ra vẻ nghiêm túc khẽ nói: "Suỵt, biểu muội, có một số chuyện không thể tùy tiện nói ra! Những lời này, trừ những lúc nơi đây không có ai khác muội có thể nói được nhưng trong hoàng cung này, khắp nơi đều là người của Thái hậu, nếu muội không cẩn thận mà nói lung tung, truyền đến tai Thái hậu thì không chỉ bị phạt đơn giản như lần trước!"
"Sao?" Nghiêm trọng đến thế ư? Viên Tú Ngọc vội lấy hai tay che miệng, đôi mắt ngây thơ vô tội mở thật to nhìn Phượng Dật.
"Đúng vậy." Phượng Dật gật đầu, nghiêm trang đáp.
Viên Tú Ngọc im lặng, trong đôi mắt hồn nhiên chứa đầy sợ hãi.
Vừa nghe nhắc đến chức vị của nữ ma đầu kia, lại nhớ đến khuôn mặt cười như không cười của Xuân Yến mười ngày trước, nàng bất giác rùng mình, lấy hai tay ôm ngực tự sưởi ấm.
Phượng Dật vịn vai nàng, dìu lại ghế ngồi xuống, sau đó nhẹ giọng nói: "Biểu muội tạm thời ngồi ở đây nhé, chờ ta xem hết tấu chương, sẽ hàn huyên cùng muội."
"Vâng." Viên Tú Ngọc ngoan ngoãn gật đầu. Nhưng mà, ngay khi ánh mắt nàng nhìn thấy đống tấu chương xếp ngổn ngang theo hướng Phượng Dật chỉ tay, nàng há hốc mồm vì kinh ngạc.
"Sao... tại sao lại có nhiều tấu chương như vậy?" Nàng trợn mắt hỏi.
"Mỗi ngày đều nhiều như vậy đấy!" Phượng Dật nở một nụ cười yếu ớt, nói như không có sức: "Biểu muội yên tâm, mỗi ngày ta đều xem nhiều như vậy, đã quen rồi."
"Nhưng mà... sức khỏe của huynh..." Hai mắt nàng lại đỏ hoe, bộ dạng đau lòng thật sự.
"Không có gì, cùng lắm thì nằm nghỉ thêm mấy ngày, uống thêm một ít thuốc là được." Phượng Dật lơ đãng cười nói. Đúng lúc đó, giơ tay áo lên che miệng, giả vờ ho hai tiếng.
"Biểu ca!" Quả nhiên, cô nương nào thấy vậy cũng đều đau lòng.
"Biểu muội không cần lo lắng. Chẳng qua mấy ngày trước, ta thức khuya xem tấu chương bị nhiễm gió lạnh, đã uống thuốc rồi. Thái y bảo, vài hôm nữa sẽ khỏe thôi." Phượng Dật nhìn nàng, bày ra một nụ cười gượng gạo thấy rõ.
Nước mắt của Viên Tú Ngọc vừa mới ngừng lại bắt đầu lã chã rơi.
"Biểu ca, huynh đừng xem tấu chương nữa, hãy nhanh nghỉ ngơi đi!" Nàng túm lấy hai vai của hắn, kiên quyết đẩy hắn tới bên giường.
Phượng Dật gỡ bỏ đôi tay đang cố gắng kéo bản thân đi, nhanh chóng quay trở về bên cạnh bàn.
"Không được! Thái hậu đã căn dặn, cho dù phải thức thâu đêm, ta cũng phải xem hết, nếu không người sẽ tức giận." Vừa kéo tay nàng ra, hắn không chút phân vân, nhân cơ hội đem tội lỗi đổ lên đầu Xuân Yến.
"Sao Thái hậu có thể làm như vậy, chẳng lẽ người không biết thân thể của biểu ca không được khỏe, không chịu được lao lực ư? Vậy mà còn tìm cách đày đoạ huynh như thế!" Lửa giận cuồn cuộn tạm thời át đi nỗi sợ hãi. Viên Tú Ngọc một tay đập bàn, lớn tiếng la lên: "Vậy Thái hậu thì sao? Năm đó không phải hoàng cô phụ* đã hạ chỉ để Thái hậu buông rèm chấp chính ư? Những tấu chương này lẽ ra phải do người xem mới đúng!"
Ánh mắt Phượng Dật chợt tối sầm lại. Nếu như có thể, hắn rất muốn lấy hơn mười bản tấu của phụ thân Lý Ti thần nện lên đầu nàng, xem thử có thể làm cho nha đầu ngây thơ đến ngu ngốc này thông minh ra một chút hay không?
"Không sao, ta có thể chịu đựng được." Cố nén ý muốn bóp chết tiểu nha đầu nông nổi này, hắn hạ giọng, yếu ớt nói.
"Biểu ca đừng gắng gượng như vậy!" Viên Tú Ngọc vẫn chưa chịu thua, thở hổn hển bảo: "Muội nhất định phải nói việc này cho phụ thân biết! Sau đó, người chắc chắn sẽ hợp sức cùng với các đại thần khác, dâng lên tấu chương vạch tội yêu nữ kia."
Mi mắt hắn rũ xuống, trong mắt hiện lên một tia giễu cợt. Hắn bỗng nhiên không muốn bóp chết nàng nữa mà chờ xem yêu nữ kia bóp chết nàng ra sao.
Nên biết rằng, tất cả tấu chương dâng lên đều phải qua tay yêu nữ kia trước, ả xem xong mới đưa đến bên này. Tấu chương buộc tội chỉ sợ mới tới trạm thứ nhất, những người đó dù chức quan cao thế nào thì mũ ô sa cũng khó mà giữ được. Suy cho cùng, từ trong ra ngoài cung, toàn bộ đều do yêu nữ kia nắm quyền, ả muốn ai chết thì kẻ đó không thể thoát được.
Nha đầu ngốc này, tình thế trước mắt cũng không hiểu rõ mà dám ở nơi này mạnh miệng, chắc là cảm thấy cuộc sống quá nhàm chán.
"Biểu muội, muội không nên tức giận. Thái hậu cũng có việc của người..." Để nỗi háo hức qua một bên, Phượng Dật kéo cánh tay nàng, e dè nói.
"Còn có công việc gì? Bất quá là cùng Quý phi bàn bạc, xem phải làm thế nào để giành được sủng ái của huynh. Tốt nhất có thể làm cho tiện nhân kia sinh được hoàng tử, thế thì ngôi vị Hoàng hậu đương nhiên sẽ thuộc về ả, sau này thiên hạ đều nằm trong tay của Nam Cung gia!"
Viên Tú Ngọc đẩy tay của Phượng Dật ra, càng nói càng khí thế. Hình tượng mảnh mai, đáng thương lúc nãy biến mất hầu như không còn chút dấu vết.
"Biểu muội, không thể nói lung tung!" Phượng Dật che miệng của nàng, hoảng hốt. "Nếu như bị Thái hậu biết thì..."
"Trước sau gì cũng biết! Biểu ca sợ cái gì chứ?" Viên Tú Ngọc gạt tay của hắn ra, tiếp tục lớn tiếng thốt lên: "Đúng là hiện nay, Nam Cung gia bọn họ như ánh mặt trời buổi trưa, nhưng Viên gia chúng ta cũng không thua kém? Đừng quên, phụ thân muội cũng là Tả Đốc Ngự Sử, chức vị cũng không thấp hơn phụ thân của ả!"
"Nhưng Thái hậu xuất thân từ nhà bọn họ, đây là sự thật." Phượng Dật cố tình nhấn mạnh, chậm rãi nói: "Hiện tại, nhà bọn họ một tay che trời từ trong cung cho đến Phượng Hoàng thành. Cho nên, biểu muội, nghe lời huynh, sau này ở trong cung làm bất cứ việc gì cũng phải cẩn thận một chút, không nên đối đầu với Quý phi, cũng đừng tranh cãi với nàng ấy. Thái hậu nói gì cũng phải nghe theo..."
Không ngoài dự đoán, một đại tiểu thư được nuông chiều từ bé, chưa từng phải chịu thiệt thòi, mới nghe vài câu như thế liền không chịu được: "Tại sao phải vậy? Muội không muốn!" Viên Tú Ngọc hét lớn, cắt đứt lời của hắn. "Nam Cung gia đã có một người làm Thái hậu, chẳng lẽ còn muốn cướp luôn ngôi Hoàng hậu hay sao? Hai tỷ muội bọn họ muốn xưng bá cả hoàng cung ư? Nằm mơ đi!"
Khoanh tay trước ngực, nàng hừ lạnh một tiếng, vẻ mặt đắc ý cười nói: "Chỉ cần một ngày còn có muội, sẽ không cho bọn họ thực hiện âm mưu! Trước khi vào cung, phụ thân đã dặn dò, tuyệt đối không cho phép Nam Cung gia và yêu nữ kia tiếp tục đắc chí nữa. Đại hoàng tử, trưởng công chúa ai cũng có thể sinh, chỉ có nữ nhân của Nam Cung gia là không được. Bất kể như thế nào, muội nhất định dùng hết mọi thủ đoạn phá hoại bọn họ..."
Kế tiếp lại là một tràng lời nói đầy khí thế, Phượng Dật làm như mắt điếc tai ngơ, chỉ biết than thở trong lòng: Ôi chao! Biểu muội, quả thực dũng khí của ngươi có thể gọi là hết sức hùng hồn, khiến người khác khâm phục. Nhưng mà, dũng cảm quá mức sẽ trở thành kiêu ngạo, chỉ làm chính mình chịu thiệt thòi mà thôi. Nếu như ngươi cùng phụ thân của ngươi không biết xem xét thời thế như vậy, không phân tích thấu đáo, chỉ biết mở miệng hù dọa người khác, lâm vào đường cùng chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi.
Nhưng mà, hắn cũng tin tưởng, hiện nay có Viên Tú Ngọc ở trong cung náo loạn, tạm thời hắn có thể an tâm trong một thời gian nữa.
Cứ để cho bọn họ làm vật hi sinh thôi! Hắn âm thầm quyết định, dù sao cũng do bọn họ tự chuốc lấy.
Chương 41: Đạo ột thước - Ma ột trượng**
"Bãi… triều…"
"Hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế! Thái hậu thiên tuế, thiên tuế, thiên thiên tuế!"
Cùng với tiếng tung hô đều đặn của các đại thần, Xuân Yến tao nhã từ phía sau bức rèm che đi ra, rời khỏi Vân Tú cung.
Thế nhưng không giống như trước kia: Lần này nàng không rời khỏi ngay, mà lẳng lặng đứng ở một bên, chờ người kia - kẻ lần nào cũng cố ý rời đi thật chậm chạp để trách chạm mặt nàng.
Không lâu sau đó, Phượng Dật - toàn thân mặc long bào vàng rực rỡ, rốt cục cũng đi ra giữa một đám thái giám, cung nữ vây quanh.
Nhìn thấy nàng, tất cả bọn họ sững sờ ba giây đồng hồ.
Tiếp đó, bọn cung nữ, thái giám phía sau Phượng Dật nhao nhao hành lễ, cùng hô lên: "Tham kiến Thái hậu!"
Phượng Dật cũng hướng về nàng, chắp tay, cúi đầu khẽ nói: "Nhi thần tham kiến mẫu hậu."
"Hoàng nhi, miễn lễ." Xuân Yến khoát tay bảo.
Lễ nghi kết thúc, Nàng tiến lại gần hắn, tiện thể ở khoảng cách gần đánh giá một phen, ở trong lòng thầm gật đầu hài lòng: Ừm, không tệ, sắc mặt hồng hào, tinh thần cũng tốt, tiếng nói cũng coi như tràn đầy khí thế, xem như đã bình phục. Lão thái y kia không có lừa nàng.
"Hoàng thượng, sức khỏe ngươi gần đây ra sao? Có thấy khỏe lên chút nào không?" Tuy rằng trong lòng đã có đáp án, nhưng ngoài mặt vẫn phải hỏi một câu.
"Đa tạ mẫu hậu quan tâm, nhi thần cảm thấy rất khỏe." Phượng Dật thản nhiên đáp.
"Như thế rất tốt." Xuân Yến gật đầu, trên môi hiện lên một nụ cười khẽ. Nếu đã như vậy, liền đi vào vấn đề chính thôi!
Bày ra một vẻ mặt tươi cười, Xuân Yến làm như vô tình nói: "Hoàng thượng, ngày mai đã là cuối tháng rồi."
"Đúng vậy, một tháng lại trôi qua." Địch không động, ta cũng không động, Phượng Dật thong thả nói.
Trên khuôn mặt tươi cười của nàng xuất hiện một vết nứt. Tiểu tử thối, dám giả vờ à! Thông minh như hắn, không thể không hiểu ý của nàng.
Xuân Yến khẽ cắn môi, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề: "Hoàng thượng, dựa theo thời gian, ngươi cũng đã tịnh dưỡng nửa tháng. Ngày hôm qua, thái y đã bẩm báo với ai gia, nói thân thể của ngươi đã bình phục như ban đầu. Nên ai gia quyết định, ngày mai sẽ tổ chức lại đêm tân hôn cho ngươi cùng với bốn phi tử. Hoàng thượng, ngươi thấy thế nào?"
Phượng Dật chưa từng ngẩng đầu lên, chỉ bình tĩnh đáp: "Tất cả xin giao ẫu hậu làm chủ."
Nàng cũng đoán hắn sẽ nói như vậy.
Xuân Yến bĩu môi, kiên nhẫn hỏi tiếp: "Vậy ngươi có từng nghĩ sẽ triệu vị phi tử nào thị tẩm vào đêm đầu tiên không?"
Nàng vốn muốn một lần đem cả Hiền phi, Đức phi đều đưa tới, nhưng sợ tên tiểu tử này không chịu nổi, một đêm miệt mài lại làm cho nửa tháng nằm ngay đơ. Có phần mất nhiều hơn được. Sau cùng nàng quyết định mỗi lần một người là ổn thỏa nhất.
Phượng Dật vẫn duy trì điệu bộ "cho dù sóng lớn cũng không sợ" nói tiếp: "Tất cả xin giao mẫu hậu làm chủ."
Nụ cười trên mặt Xuân Yến trở nên cứng đơ.
"Cùng nhau tiếp xúc một thời gian, tin rằng Hoàng thượng đối với các vị phi tử cũng hiểu rõ đôi chút. Bọn họ trong lòng ngươi, chắc cũng có vị trí khác nhau." Kiềm nén cơn giận dâng lên trong lòng, Xuân Yến hỏi tiếp: "Hoàng thượng, hãy nói cho ai gia biết, trong lòng ngươi, vị phi tử nào xếp thứ nhất."
Đôi mắt đang chăm chú nhìn mũi giày của bản thân khẽ chớp chớp: "Quý phi, Thục phi, Hiền phi, Đức phi đều là là con gái các đại thần của Phượng Tường ta, tất cả đều hiền lương thục đức, tài mạo song toàn. Nhi thần nhận thấy, các nàng đều như nhau, không cách nào phân chia thứ bậc được." Phượng Dật chậm rãi đáp.
Xuân Yến phát bực. Tiểu tử này, dám mở to mắt nói dối!
Hiền lương thục đức ư? Tài mạo song toàn ư? Hiền phi, Đức phi còn có thể được. Nhưng hai nha đầu Nam Cung Xuân Hương cùng Viên Tú Ngọc ngoại trừ gương mặt có thể đánh lừa người khác, còn các phương diện khác mà có dính dáng tới tám chữ đó một chút nào thì nàng sẽ đem đầu xuống cho hắn làm ghế ngồi!
"Như vậy, Quý phi thì sao?" Xuân Yến cố ý nêu ra cái tên hắn chán ghét.
Nàng không tin hắn một mực đồng ý.
Trên khuôn mặt tuấn tú đang cúi xuống hiện lên một tia khinh thường. Quả là yêu nữ! Mới nói mấy câu, liền lộ ra cái đuôi.
"Mẫu hậu cho rằng Quý phi tốt thì nhất định là Quý phi tốt." Suy nghĩ một chút, Phượng Dật từ tốn nói: "Nhi thần không có ý kiến gì, nhưng chỉ sợ vì vậy mà làm tổn hại đến hòa khí giữa bọn họ thì không tốt lắm."
Không có ý kiến? Đây gọi là không có ý kiến gì ư?
Xuân Yến cười khẩy trong lòng. Tiểu tử kia, ngươi thật là giỏi! Đem trách nhiệm đổ lên đầu của ta.
Nhưng mà, nàng đã sớm đoán được hắn sẽ ra chiêu này, cho nên cũng đã nghĩ ra kế ứng phó rất hay.
"Nếu muốn bọn họ phục, ai gia có một cách." Xuân Yến cười nói.
Trên khuôn mặt Phượng Dật vừa mới hiện lên nụ cười đắc ý đã vội tắt ngấm.
Hắn lần đầu tiên ngẩng đầu lên, vẻ mặt có chút giễu cợt, 'khiêm tốn' thỉnh giáo nàng: "Không biết mẫu hậu có diệu kế gì?"
"Bốc - thăm." Xuân Yến nói rõ từng chữ, giọng điệu vô cùng hùng hồn.
Phượng Dật ngây người ra. "Bốc... bốc thăm ư?" Vẻ kinh ngạc hiện lên trên khuôn mặt anh tuấn.
"Mẫu hậu, việc... này... chỉ sợ không tốt lắm đâu!" Sự việc chuyển hướng ngoài dự tính của hắn, Phượng Dật không tránh được có chút bối rối, "Việc lớn như vậy, sao có thể làm qua loa như thế được..."
"Nếu không còn có thể làm như thế nào nữa? Hoàng thượng có phương pháp khác tốt hơn sao?" Xuân Yến hỏi vặn lại.
"Trẫm..." Phượng Dật mới há miệng, lại phát hiện bản thân chưa nghĩ ra lời nào để đáp trả.
Hắn liên tục nghĩ kế sách đối phó, nhưng bây giờ lại ngốc đến mức tự đẩy bản thân vào chỗ nước sôi lửa bỏng?
Chặn được miệng hắn thành công, Xuân Yến không khỏi đắc ý một chút.
"Không được ư? Đây là phương pháp ai gia khổ công nghĩ ra, sẽ không làm người nào bất mãn." Nàng cười khẽ, "hơn nữa, bốc thăm là cách đơn giản nhất từ xưa tới nay nhưng cũng là cách công bằng nhất. Cả bốn người đều có cơ hội như nhau, ai gia nghĩ, cho dù kết quả thế nào, bọn họ cũng không thể kêu ca gì. Hoàng thượng, ngươi nói xem có đúng không?"
"...Đúng vậy." Phượng Dật không thể không thừa nhận. Chết tiệt là rất đúng! Tại sao hắn suy nghĩ nhiều kế sách đối phó như vậy, nhưng lại không nghĩ đến chiêu thức vô cùng đơn giản này?
Yêu nữ, xem như ngươi lợi hại!
"Tốt lắm, đợi khi bọn họ đến Thiên Trữ cung thỉnh an, nhân lúc có mặt tất cả, ai gia sẽ mời Hoàng thượng bốc thăm." Xuân Yến tranh thủ thời cơ, vội nói.
Phượng Dật tức giận, cúi đầu cắn môi, không tán thành cũng không phản đối.
Thấy hắn không nói lời nào, Xuân Yến tự cho là hắn đã ngầm đồng ý.
"Chuyện này cứ làm như vậy đi." Dàn xếp ổn thỏa, giọng điệu của nàng thoải mái lên rất nhiều.
"Hoàng thượng, đêm qua ngươi thức khuya xem tấu chương, sáng hôm nay lại giải quyết nhiều việc như vậy, chắc chắn đã mệt mỏi, hãy mau về tẩm cung nghỉ ngơi! Ai gia cũng muốn trở về chuẩn bị việc bốc thăm." Tiếp đó, nàng lại bắt đầu sắm vai một người mẫu thân hiền hậu.
"Đa tạ mẫu hậu quan tâm, nhi thần xin cáo lui." Ở trong lòng vì sách lược sai lầm của bản thân mà buồn bực không thôi, Phượng Dật nghiến răng nói, nhưng vẫn không quên giả vờ ngoan ngoãn.
Chú thích:
* Cô phụ: Dượng, chồng của cô.
** Trượng: đơn vị đo chiều dài, 1 trượng bằng 10 thước.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...