Vừa tung người lao đi, Văn Đức Chính vừa thầm tán dương người bí ẩn nọ :
“Vị cao nhân này quả là thần bí! Ta đã nhân lúc tung thân một cách đột ngột định phát hiện xem người này là ai? Nhưng cũng không sao tìm hiểu được! Đúng là cao nhân tắc hữu cao nhân trị!”
Đúng như thế thật, Văn Đức Chính đôi mắt nào kém tinh tường, nhưng ở mé tả, nơi Văn Đức Chính đã hướng về đó để phát thoại một hồi lâu mà Văn Đức Chính nào phát hiện được điều gì khả nghi ngoài một cây bồ đề xum xuê, xòe tán thật rộng, cao hơn mái nhà, nơi Tổ sư điện có nhiều lỗ thông gió.
Người nào ẩn thân ở đây thì thập phần kín đáo. Người từ phía ngoài nhìn vào thì vô phương phát hiện được người nấp bên trong. Ngược lại, từ bên trong tán cây bồ đề rậm rạp này, người trong Tổ sư điện đồng thời cũng thừa năng lực quan sát được mọi động tĩnh ở trên mái ngói Tổ sư điện, nơi Văn Đức Chính và Hàn Nhược Thuyên đã ngỡ là kín đáo lắm rồi.
Tiếc rẻ vì đã bỏ lỡ mất một dịp may tìm hiểu xem người bí ẩn kia là nhân vật nào, Văn Đức Chính dồn hết nỗ lực vào khinh thân pháp. Hi vọng sẽ ly khai Thiếu Lâm sớm hơn một cách mau chóng để qua đó, tìm hiểu xem tên Bang chủ kia về đâu, và Văn Đức Chính sẽ kịp thời đuổi bám theo hắn.
Sự thiếu vắng bạn đồng hành là Hàn Nhược Thuyên cũng phần nào khiến cho Văn Đức Chính buồn lòng vì Văn Đức Chính biết rằng Hàn Nhược Thuyên đã do hiểu lầm mà ra! Nhưng vào trường hợp cụ thể này, sự vắng mặt một người như Hàn Nhược Thuyên cũng phần nào làm cho Văn Đức Chính đỡ lo hơn! Vì ít ra có Hàn Nhược Thuyên mà võ công sút kém hẳn so với tên Bang chủ Nhất Thiên bang thì... chẳng thà không có còn hơn là có mặt!
Bận tâm cho một người đã là quá lắm rồi, có đâu lại đi lo cho một lúc những hai người! Lo cho người này thì sơ tâm cho người nọ. Nguy vẫn hoàn nguy.
Do vậy, nên bây giờ Văn Đức Chính hoàn toàn gạt bỏ hết mọi nỗi ưu tư ra khỏi tâm trí để tập trung lo cho một và mỗi một. Đó là hồng y giai nhân, bây giờ đang nằm trong tay tên ác nhân là Nhất Thiên bang Bang chủ.
Ẩn thân vào một vách núi cao hơn mặt đất chừng mười trượng, Văn Đức Chính băn khoăn nhìn về phía con đường dẫn từ Thiếu Lâm tự ra đây.
“Sao tự nãy giờ vẫn không thấy tên Bang chủ nọ đi đến đây kìa. Hắn còn có việc ở Thiếu Lâm phái sao?”
Bồn chồn trong dạ nhưng Văn Đức Chính nhìn như dán mắt vào mặt đường, sợ chỉ lơ là một chút là tên Bang chủ sẽ biến thành con kiến bò ngang qua mà Văn Đức Chính vô phương thấy được.
Sự kiên trì và lòng kiên nhẫn của Văn Đức Chính thì có thừa! Không phải từ khi còn bé, Văn Đức Chính đã từng có nhiệm vụ tuần phòng như thế này tại một Phân đà của Nhất Thiên bang hay sao?
Và không phải Văn Đức Chính chưa hề mắc một khuyết điểm nào trong lúc thừa hành nhiệm vụ hay sao?
Cho nên, từng giờ từng khắc trôi qua, nhưng Văn Đức Chính vẫn cứ như bức tượng đá, im lìm ngồi đó mà quan sát.
Ngọ qua... Mùi đến...
Trước sau đã hai giờ trôi qua, nhưng tịnh không thấy bóng dáng của tên nọ đâu cả. Người khác thì càng chờ càng nôn nóng, hết cả mọi sáng suốt để suy tính, nhưng đối với Văn Đức Chính thì ngược lại.
Ai khác thì không biết, nhưng một khi địch thủ của Văn Đức Chính, lúc này là tên Bang chủ Nhất Thiên bang thập phần gian ngoa thì Văn Đức Chính càng chờ đợi càng điềm tĩnh hơn, càng suy nghĩ lung hơn nữa.
Hồi tưởng lại những điều đã nghe đã thấy tại Tổ sư điện, Văn Đức Chính thầm suy nghĩ :
“Dường như hắn ta có phần nào khích động khi đưa tay nhận lấy Hồi Nguyên Bảo Mệnh đơn thì phải? Xem nào! Đúng là hắn đã khích động khi hỏi và nghe rõ được điều này. Hắn muốn gì? Hắn toan tính điều gì khi bảo Thiên Nhất lão trọc lưu lại đó, đừng đi theo hắn? Xem nào! Xem nào! Cố nghĩ xem nào! Hắn muốn gì nào? Ba mươi năm công lực à? Phải rồi! Đúng rồi, ba mươi năm công lực về dương kình, lại biết rõ phần Dương quyết. Có khả năng dám hắn vì ba mươi năm công lực này mà sẵn sàng bán rẽ sư môn! Còn gì nữa mà không dám kia chứ. Một khi hắn đã tận mắt chứng kiến uy lực của Lưỡng Nghi hợp chưởng? Hừm! Bọn này mỗi tên đều nuôi một tham vọng giống nhau về mục đích nhưng khác nhau về động cơ! Ủa! Nhưng mà dù hắn có muốn đi nữa, không lẽ hắn dám ở lại Thiếu Lâm tự mà thực hiện ý đồ sao?... Sao hắn giờ này không thấy xuất hiện ở đây? Hắn phải ly khai Thiếu Thất sơn thì đúng rồi. Khoan đã nào! Hắn phải ly khai Thiếu Thất sơn! Phải rồi!... Hắn muốn tìm một chỗ kín đáo để luyện Lưỡng Nghi chưởng thì không nơi nào tốt hơn là Thiếu Thất sơn. Hắn gian ngoa thật. Nhưng còn cô nàng kia thì sao đây? Chết rồi, nguy thật rồi! Phen này cô nàng ắt phải mạng vong rồi!”
Gấp gáp như lửa cháy xém chân mày, Văn Đức Chính tức tốc tung người chạy biến đi. Văn Đức Chính lao đi như tên bắn, lùng sục kỹ từng hang động, hốc đá trên khắp Thiếu Thất sơn!
Tìm một cây kim chìm trong lòng biển cả khó khăn như thế nào thì việc tìm tung tích tên Bang chủ Nhất Thiên bang gian ngoa xảo quyệt này cũng khó như vậy.
Giờ mùi sắp hết, thế mà hạ lạc của tên này Văn Đức Chính không sao tìm được. Giờ thân điểm! Chính lúc hoàng hôn chực chờ buông phủ xuống khắp dãy núi Thiếu Thất rồi.
Dư biết rằng khi màn đêm buông phủ xuống vạn vật là Văn Đức Chính vô phương tìm được tung tích tên nọ. Và dù tìm được hắn thì cũng đã chẳng muộn lắm hay sao?
Liệu cô nàng kia có còn sống đến lúc Văn Đức Chính tìm được hay là không? Và nếu còn sống thì liệu tấm thân trinh bạch kia có còn nguyên vẹn hay không? Nếu có bề gì, nếu nàng ta gặp bất kỳ một kinh biến nào thì liệu Văn Đức Chính có an tâm mà sống hay không?
Không hiểu một sức lực huyền bí nào xui khiến Văn Đức Chính cật lực đến thế? Trong việc này, theo thâm tâm của Văn Đức Chính thì không thể nào lý giải được cho đúng tâm trạng của Văn Đức Chính. Mãnh lực tình yêu ư? Vô lý! Khi hai bên nào đã có sự hứa hẹn, hoặc thầm yêu trộm nhớ gì cho cam!
Còn đây là đạo lý làm người ư? Tình người với người đồng loại ư? Cũng phần nào có lý, nhưng không đến nỗi gây bấn loạn đến thế này cho Văn Đức Chính.
Vậy là vì nguyên nhân nào?
Không sao giải thích được. Chỉ biết là lúc này Văn Đức Chính như đang chạy đua với thời gian, giành giật từng giây, từng giây một.
Đến khi Văn Đức Chính đã quá mỏi mòn, không phải là mỏi mòn về sức lực, mà là mỏi mòn về tinh thần, về niềm tin sắc đá không gì lay chuyển nổi. Thì Văn Đức Chính thoang thoáng trong gió nghe một tiếng rên yếu ớt...
Văn Đức Chính quả có định lực hơn người khi đã không kêu lên vì mừng rỡ một khi tìm được điều mà Văn Đức Chính cần tìm.
Hít đầy lồng ngực một luồng thanh khí làm nguội đi cấp tốc bao ý định cháy bỏng trong tâm trí, và làm nguội đi cảnh sôi sục trong lòng. Văn Đức Chính đã vận dụng tột độ khinh thân pháp làm thân người nhẹ nhàng, như một bóng u linh đi ngược theo chiều gió, tìm cho bằng được nơi vừa xuất phát ra tiếng rên yếu ớt của một nữ nhân. Và... Văn Đức Chính đã tin mà không cần đến sự suy xét của lý trí rằng đấy chính là tiếng rên của cô nàng hồng y giai nhân.
“Điều này sẽ xét đến sau!”
Thầm định như thế, Văn Đức Chính thận trọng hơn nữa khi vừa nghe một tiếng rên nữa, gần hơn, rõ hơn...
Và... như một quả đấm sắt vừa đấm ngang lồng ngực, Văn Đức Chính uất nghẹn tâm can khi nghe được tiếng cười khả ố và lời nói dâm ô của tên nọ :
- Hà hà...! Ôi giai nhân mỹ miều ơi! Ta sẽ đưa nàng vào giấc Vu sơn, nàng tiên kiều diễm của ta ơi! Lạc thú lắm nàng ơi! Hà hà...
Cung thân vọt mạnh người một cái, Văn Đức Chính qua ánh trời chiều nhập nhoạng đã thấy cái mà Văn Đức Chính đang thấy, không muốn thấy...
“Không sao! Không sao! Ta vẫn còn kịp lúc cứu tấm thân trinh bạch của nàng!”
Nhặt một hòn sỏi, Văn Đức Chính búng mạnh vào một bờ đá gần ở động khẩu nhỏ hẹp nọ...
Cách!
Là cao thủ võ lâm, lại là Bang chủ một bang phái đang khuếch trương thế lực khắp giang hồ, hắn nào dám để vì một chút dục niệm thấp hèn làm mất đi mạng sống của hắn, tắt đi niềm tham vọng đang nung đốt tâm can hắn. Do vậy, tên Bang chủ Nhất Thiên bang đã nhanh như tốc lao vọt ra ngoài động khẩu.
Cạch!
Một hòn sỏi nữa xé gió la đến va vào hòn đá, gần nơi hắn đang đứng! Hắn đã phát hiện được hướng xuất phát của hòn sỏi thứ hai này. Hắn không la toáng lên hoặc quát tướng lên làm gì, vì cương vị một Bang chủ không cho phép hắn được làm như thế! Và vì hiện tình lúc này không cho hắn cái quyền làm kinh động đến bất kỳ một ai! Vì như thế có khác nào “lạy ông tôi ở bụi này!”
Hắn hoàn toàn tin rằng hắn thừa sức phát hiện, thừa sức giết bất kỳ ai dám đến tận đây phá bĩnh hắn! Vì hắn đường đường là Bang chủ Nhất Thiên bang kia mà!
Ngoại trừ sư phụ hắn ra thì hắn đâu còn sợ ai nữa? Giai nhân kia thì hơn hắn đấy, nhưng giờ đây nàng ta khác gì cá đang nằm trên thớt, tùy ở hắn muốn băm muốn chém gì mà chẳng được? Còn Thiên Nhất đại sư ư? Không đáng kể! Ngũ Kỳ tán nhân ư? Còn tệ hơn Thiên Nhất đại sư nữa! Thế thì việc gì hắn phải hét toáng lên làm chi để giai nhân đang nằm đợi kia phải kinh tâm tỉnh mộng chứ?
Như trường tiễn rời cung cứng, hắn lao qua lùm cây nhỏ, nơi đã phát ra hòn sỏi phá bĩnh hảo sự của hắn!
Và hắn tức tốc lao mình đuổi theo một bóng người vận y phục trắng toát, lộ rõ trên nền đá sẫm, đang lúp xúp bỏ chạy xa xa ở phía dưới.
Mèo đuổi chuột có tâm trạng thế nào thì tên Bang chủ Nhất Thiên bang cũng đang có một tâm trạng y như thế.
Hắn cứ câm lặng như mèo, đuổi theo người kia, quyết không tha, cũng không thèm đánh động bằng tiếng gừ gừ trong cổ.
Vụt!
Hắn nhe miệng cười đanh ác nhìn tay thư sinh tuổi đời non choẹt đang lấm lét len lén nhìn lại hắn.
Hắn thấp giọng, âm hiểm hỏi con mồi tơ đứng trước mặt :
- Nào! Tiểu tử! Sao không im lặng mà nhìn, lại dám phá bĩnh hảo sự của lão gia, hử?
Bắt tận tay, dạy tận mặt, hắn công khai thừa nhận hảo sự của hắn nên Văn Đức Chính, đúng là Văn Đức Chính long mắt lên nhìn hắn và ngang nhiên hỏi lại hắn :
- Tham vọng hơn người! Dâm dật hơn người! Đó là sự hơn người của một Bang chủ sao?
- Ngươi là ai? Đứng trước bản Bang chủ mà còn hống hách lớn giọng ư?
“Hắn đã sợ! Hừ... đúng hơn là hắn sợ âm mưu thầm lén của hắn bị bại lộ!”
Văn Đức Chính thập phần khoan thai, lên giọng dạy dỗ hắn :
- Phải chi ngươi sau khi lấy được ba hoàn Hồi Nguyên Bảo Mệnh đơn hãy mau ẩn thân thì tốt cho ngươi biết mấy! Có khi ngươi sẽ hoàn thành được tham vọng xưng hùng của ngươi một khi luyện tập xong Lưỡng Nghi chưởng. Đằng này, đã tham lại còn hiếu sắc! Có chết cũng đừng oán than gì nhé!
Theo từng lời từng lời do Văn Đức Chính nói ra, tên Bang chủ Nhất Thiên bang từng phen, từng phen rúng động thân hình!
May mà khuôn mặt hắn vẫn còn được chiếc túi vải che kín, bằng không Văn Đức Chính đã được nhìn thấy sự thảm não trên gương mặt hắn rồi.
Chực nhớ lại là trên đời này còn ai đáng để cho hắn nể sợ nữa, nên hắn vừa lao đến vừa vung chưởng vừa luôn miệng quát lên :
- Tiểu tử đáng chết! Tiểu tử láo xược! Đáng chết! Láo xược! Láo xược!
Mười mấy chưởng đã lao vào quãng không cũng như lời quát tháo của hắn cầm bằng gió thoảng qua tai.
Vì tên tiểu tử đáng ghét kia đã không chết như hắn đã quát, đã không láo xược như hắn đã rủa mà trái lại! Vì cơ bản là tên tiểu tử kia chẳng những còn sống sờ sờ mà chừng như tên tiểu tử đó thừa đủ năng lực, đủ thẩm quyền để dạy dỗ hắn thì phải!
Vì tên tiểu tử đó đang khinh khỉnh nhìn hắn và tiếp tục lên mặt giáo huấn hắn :
- Đừng nóng vội! Như vậy sao xứng là Bang chủ Nhất Thiên bang?
Chừng như đoán định được đối phương không vừa gì, hắn cố nén nhịn hỏi :
- Ngươi là ai? Môn phái nào? Sao bản Bang chủ không từng nghe nói đến vậy?
Văn Đức Chính bằng giọng châm chọc :
- Nghịch Đảo Càn Khôn Cang Nhu thần công ngươi còn không nghe nói đến thì làm sao ngươi biết được ta. Phần ta, ta thừa biết ngươi đang có âm mưu muốn phỗng tay trên sư phụ ngươi ba hoàn Hồi Nguyên Bảo Mệnh đơn để có đủ năng lực tu luyện phần Dương quyết, có phải thế hẳn không?
Dẫu cho trời sập hắn cũng không thể nào kinh hoàng cho bằng khi nghe những lời vạch trần âm mưu đen tối này của hắn.
Hắn thối lui hai bước, lắp bắp hỏi :
- Làm sao... làm sao ngươi... biết... biết rõ như thế?
Văn Đức Chính không đáp, mà chỉ nói tiếp :
- Thế nào? Thế ngươi có muốn ta đem điều này nói cho sư phụ ngươi biết không?
Ngay lập tức hắn đua mắt lấm lét nhìn quanh tuồng như sư phụ hắn đang ẩn nấp đâu đây chờ lấy mạng hắn vậy!
Đoạn cố trấn tĩnh lại, hắn dường như đã có chủ định! Hắn bước tới gần hơn... Hắn vươn ngay song thủ ra... và chầm chậm vừa bước tới thêm nữa, vừa đẩy song thủ ra...
Văn Đức Chính thập phần trấn tĩnh, nhìn ngay vào từng cử chỉ của hắn và Văn Đức Chính lạnh giọng lại, thốt :
- Sao? Ngươi định giết ta diệt khẩu à? Ngươi có tin chắc rằng Âm quyết của ngươi lấy mạng được ta không? Nào động thủ đi nào?
Đúng lý ra, Văn Đức Chính đã nhân dịp này giết ngay tên Bang chủ thối mạt đi cho rồi. Nhưng bằng vào thính giác tinh tường, Văn Đức Chính đã phát hiện có tiếng chân người đang bước gần đến.
Ngại cho hồng y giai nhân nằm cách đây hơn hai mươi trượng bị người mới đến này giết mất, nên Văn Đức Chính cố kéo dài thời gian để khẳng định xem người đang đi đến này là bạn hay là địch?
Một khi đã biết chắc đây là bạn thì ngay tức khắc Văn Đức Chính sẽ một chưởng giết thác tên nọ ngay.
Còn nếu là địch thì Văn Đức Chính sẽ liệu cách đối phó, vừa đuổi được địch vừa bảo toàn sanh mạng cho nàng kia.
Vì thế, tuy toàn bộ chân lực đã được Văn Đức Chính huy động lên song thủ, nhưng Văn Đức Chính vẫn còn buông thỏng hai tay, chờ đợi cho đến lúc cuối cùng.
Và thât là may cho Văn Đức Chính.
- Đỗ Thiên Hạo! Đố ngươi dám.
Âm thanh của người đang lén lút đến đột ngột vang lên khiến cho cả tên kia và Văn Đức Chính đồng loạt giật mình.
Văn Đức Chính nghĩ thật nhanh.
“Sao lại là sư phụ tên này? Ha ha ha... chính lão cũng không tin ở tên đồ đệ lão! Lão sợ tên đồ đệ lão nuốt mất của lão Hồi Nguyên Bảo Mệnh đơn!”
Còn tên Bang chủ Nhất Thiên bang thì không phải nói cũng biết là hắn sợ đến chừng nào, khi biết người vừa kêu tên hắn chính là sư phụ hắn, cũng là người mà hắn sợ nhất trên cõi đời này!
Do đó, hồn bất phụ thể, có tịch thì nhúc nhích. Hắn nhúc nhích thật nhưng không phải để quỳ xuống đợi lịnh mà là quay người bỏ chạy đi ngay.
Một lão già tuy cũng có vuông khăn che kín chân diện, nhưng qua khóe mắt đã nhăn và qua chòm râu bạc mà khăn vuông không che kín được hết. Văn Đức Chính khẳng định đấy là lão già sư phụ của tên ác nhân nọ hiện thân ngay trước mặt Văn Đức Chính, cất giọng dọa nạt Văn Đức Chính :
- Việc ngươi biết và thách thức công phu Âm quyết của đồ đệ lão phu đủ để lão phu lấy mạng ngươi rồi. Nhưng do lão phu đang gấp, và do ngươi có công giúp lão phu vạch trần âm mưu của hắn nên lão phu tạm thời tha ngươi đấy! Đi! Cút đi.
Một lần nữa, Văn Đức Chính thầm suy tính lợi hại :
“Nếu ta choảng với lão thì tên kia nghe động sẽ quay lại! Và nếu hắn uy hiếp hoặc giết nàng kia đi sau đó cao bay xa chạy thì cái lợi không bằng cái hại! Tốt hơn, nên tha cho lão phen này vậy! Hừ, lần sau ta sẽ cho biết tay!”
Do đó, Văn Đức Chính quay người, từ từ đi về động khẩu, nơi có nàng bướng bỉnh nọ đang còn nằm ở đó.
Còn lão già nọ ngay lúc Văn Đức Chính quay người lão đã lóe lên một tia mắt động sát cơ. Nếu không bận thu hồi Hồi Nguyên Bảo Mệnh đơn thì có lẽ lão đã động thủ giết người rồi. Và lão tung thân, đuổi theo hướng tên đồ đệ bất nghĩa bất trung của lão vừa bỏ chạy đi.
* * * * *
Biết lão đã bỏ đi, Văn Đức Chính tức tốc lao ào đến động khẩu. Và khi nhìn được suốt tóc mây óng ả của nàng kia đang xập xòa che ngang nửa gương mặt lộ rõ trong ánh dương quang chập choạng sắp tắt của buổi chiều tà, Văn Đức Chính mới thật sự mừng vui.
Quét ánh mắt nhìn qua một lượt khắp thân thể của nàng bằng cái nhìn của người sành sõi về huyệt đạo, Văn Đức Chính chỉ thoáng ngượng ngùng qua một cái, đoạn nhanh nhẹn đắp đếm lại, cài lại từng dải dây cho nàng ta.
Dây ngắn có, dài có, thấp có, cao có và giữa lưng chừng cũng có. Văn Đức Chính nào phải là thánh nhân, nhưng do khẩn trương, sợ nguy cho nàng ta và nguy cho mình nếu một khi tên Bang chủ kia quay lại đây, kéo theo lão già nọ cũng quay lại.
Phần nữa là do Văn Đức Chính tuổi đời còn non trẻ, chưa từng nếm trải tình trường, nên cũng không đến nỗi nào bị hỏa dục bốc lên làm mờ lý trí.
Thêm nữa, đó là do Văn Đức Chính có võ công thâm hậu, định lực hơn người nên dễ dàng trấn áp dục niệm chực xông lên trong người một trang nam nhi đang huyết khí phương cường.
Thở phào một hơi nhẹ nhõm khi Văn Đức Chính nhìn nàng ta đã chỉnh tề trang phục. Sau đó, Văn Đức Chính đỡ nàng ta ngồi lên, tựa lưng vào vách động, tránh cho nàng ta sợ ngỡ ngàng hoặc hiểu lầm nếu một khi nàng ta tỉnh lại thấy nàng ta đang ở trong tư thế khó coi.
Không chậm trễ, Văn Đức Chính đã vung tay điểm loạn xạ khắp các huyệt đạo trên toàn thân nàng bằng phương pháp cách không điểm huyệt.
Một lát sau, nàng ta ú ớ kêu lên :
- Mẫu thân... mẫu thân! Hài nhi... hài nhi không xong rồi.
Biết nàng ta còn chưa tỉnh hẳn, có lẽ đây là câu nói cuối cùng của nàng mà nàng không sao kịp thốt ra lúc bị Lưỡng Nghi hợp chưởng đánh vào, Văn Đức Chính nhẹ giọng kêu để đánh thức nàng :
- Cô nương! Cô nương! Tỉnh lại nào cô nương.
Miệng khẽ nhép, mắt khẽ mỡ, nàng ta thều thào nói :
- Mẫu thân... mẫu thân! Hài nhi... không sao về Tu Di sơn... gặp lại mẫu thân và... ngoại tổ mẫu rồi.
Văn Đức Chính kinh ngạc nghĩ :
“Sao ta đã dùng biện pháp giải khai, đến như Tỏa Cân Phong Mạch đại thủ pháp cũng giải khai được nhưng sao nàng ta xem ra vẫn hôn mê thế này?”
Ấn tay vào Mệnh Môn huyệt của nàng, Văn Đức Chính khẽ thúc kình lực vào, thăm dò lại toàn bộ kinh mạch trong người nàng.
Và Văn Đức Chính lo lắng đến xanh mặt mày, vì tám đại mạch môn của nàng ta đã bị khí âm hàn xâm nhập hết thảy rồi. Nàng ta còn thều thào nói được là nhờ một mạch duy nhất còn lại vẫn còn lành lặn.
Dương kình trong người Văn Đức Chính thì thừa đủ cứu mạng nàng ta, nhưng điều này rất là mạo hiểm. Vì nếu một khi Văn Đức Chính sơ tâm, chỉ một chút thôi thì số dương kình còn lại trong nội thể Văn Đức Chính không đủ trấn áp âm kình vẫn song hành tồn tại tự thuở nào, thì Văn Đức Chính chẳng những phải chết mà còn kéo nàng ta chết theo nữa.
Biện pháp duy nhất trong lúc này là Văn Đức Chính liên tục duy trì mạng sống cho nàng ta bằng chút kình lực dương cương vào ngay đại mạch duy nhất còn nguyên lành, đồng thời cấp tốc đưa nàng ta về Tu Di sơn để mẫu thân nàng, ngoại tổ nàng tìm phương chữa trị cho nàng ta vậy.
Vì Văn Đức Chính tin chắc rằng là trưởng bối của một người có võ công thâm hậu như nàng này thì họ thừa năng lực để điều trị nội thương này. Không phải họ có thần công tuyệt thế là Nghịch Đảo Càn Khôn Cang Nhu thần công sao?
Đã có cang có nhu, thì chút âm hàn trong người cô nàng này làm sao mà không trị được? Và một khi Văn Đức Chính muốn duy trì mạng sống cho nàng ta, đồng thời đưa nàng ta còn đang hôn mê trầm trọng đến nói một cũng không sao nói được ngoài những lời mê sảng thì Văn Đức Chính phải bồng lấy nàng và mang vác nàng ta suốt chặng đường từ đây về đến Tu Di sơn.
Có nghĩa là sự đụng chạm thân xác giữa Văn Đức Chính và nàng này trong một thời gian dài là điều không tránh khỏi.
Nam nữ hữu biệt. Hay nam nữ thọ thọ bất tương thân. Văn Đức Chính đã thấm nhuần đạo lý làm người thì làm sao không nghe biết đến những điều cấm kỵ này?
Nhưng, Văn Đức Chính nghĩ thầm :
“Ngộ biến phải tùng quyền. Chuyện ta làm ta biết, đất trời biết, thế là đủ! Không thể vì những ngăn trở về lễ giáo mà để nàng ta thiệt mạng, đi!”
Đã qua một lần nhìn thấy và đụng chạm vào thân thể không có một mảnh vải nào của nàng rồi, thì lần đụng chạm này cách nhiều lần vải Văn Đức Chính thừa đủ định lực để trấn áp dục niệm. Huống chi cứu người như cứu hỏa thì Văn Đức Chính còn tâm tình nào nghĩ đến tất cả những việc khác nữa?
Thế là không ngại bóng đêm dày đặc đã và đang bao trùm vạn vật, Văn Đức Chính nhẹ nhàng bồng nàng lên, và sẽ giọng nói như rót vào tai nàng, thần trí còn chư mấy tỉnh táo :
- Cô nương! Để tại hạ đưa cô nương về gặp lệnh tổ mẫu và lệnh đường nhé. An tâm, cô nương cứ an tâm.
Rồi như cánh chim đi ăn đêm, Văn Đức Chính với một giai nhân tuyệt sắc trong tay đã lướt đi khuất vào bóng đêm...
* * * * *
Một người mạnh khỏe chăm sóc cho một người bệnh nặng trên vạn dặm đường dài đã là một điều thập phần gian nan, vất vã! Huống hồ Văn Đức Chính phải chăm lo cho một nữ nhân? Ăn làm sao? Ngủ làm sao? Và tắm rửa làm sao cho nàng đây? Như đã nói, tự đáy lòng của Văn Đức Chính có một điều gì đó khó lý giải được, đã buộc Văn Đức Chính phải quan tâm đến nàng này. Nhưng điều đó hầu như không phải là tình cảm phát sinh từ nam thanh nữ lịch, không phải là tình yêu đơn thuần giữa trai tài gái sắc.
Do đó, Văn Đức Chính không có một ý nghĩ nào mờ ám, nhưng để tránh cho nàng ta cái ngượng ngùng về sau hoặc có sự hiểu lầm nào đó sau này, thì ngoài những lúc cần cho nàng tỉnh táo để ăn, uống và vận động chút ít, hầu hết thời gian còn lại Văn Đức Chính đã điểm vào Thụy huyệt của nàng ta.
Dù thần trí vẫn không mấy tỉnh táo, dù cơ thể đang suy sụp dần đi nhưng qua cảnh quang mỗi nhày mỗi thay đổi, nàng nọ bất giác phải thều thào hỏi Văn Đức Chính :
- Các hạ đã hai lần cứu ta. Lại còn đưa ta hồi sơn nữa, vậy ý các hạ muốn gì?
Để giữ sự cách biệt rõ ràng, ít ra là qua những lời nói, nên Văn Đức Chính lãnh đạm nói :
- Đơn giản thôi, cô nương. Đạo lý làm người sống trên đời buộc tại hạ không thể để cô nương một mình trong tình trạng này. Đưa Phật thì phải đưa đến tận Tây thiên. Tại hạ đã định sẵn hết rồi, sau khi giao cô nương tận tay lệnh đường xong là tại hạ tức khắc cáo từ ngay. Không có một lời đòi hỏi sự báo đáp của cô nương hoặc của lệnh gia thân, cô nương yên tâm đi.
Nói xong, Văn Đức Chính thấy đã đủ cho ngày hôm nay, bèn điểm Thùy huyệt của nàng ta. Lần kế đó, cô nàng lại hỏi :
- Các hạ tên là Văn Đức Chính? Các hạ quan tâm đến ta thế này khiến ta áy náy... áy náy không yên!
Giả vờ cười khẩy một cái, Văn Đức Chính đáp :
- Không riêng gì đối với cô nương, dù là ai khác đi chăng nữa, tại hạ cũng phải quan tâm như thế thôi. Thôi, cô nương ngủ đi!
Ngày thứ ba, lần thứ ba, cô nàng nêu lên một nhận xét. Một nhận xét tinh tế mà bất kỳ nữ nhân nào cũng có.
- Dường như đã nhiều ngày qua đi, nhưng ta vẫn thấy trong người sạch sẽ. Phải chăng... phải chăng các hạ đã... đã quan tâm chu đáo... chu đáo đến ta?
Nghiêm mặt lẫn nghiêm giọng, Văn Đức Chính đáp :
- Không phải tại hạ thì còn ai vào đây? Cô nương chớ có nghĩ sai về hành động của tại hạ. Cô nương hãy luôn nghĩ như thế này, cô nương là bệnh nhân, còn tại hạ là một y sư. Một y sư chăm sóc chu đáo cho một bệnh nhân, đó là chuyện thường tình kia mà. Thôi, đừng suy nghĩ nhiều nữa.
Cứ thế đã được năm ngày đường. chỉ còn một ngày nữa là Văn Đức Chính sẽ làm xong bổn phận một y sư bất đắc dĩ.
Cuối ngày thứ sáu, khi Văn Đức Chính đang bồng nàng ta tìm chỗ trú chân, thì bất chợt Văn Đức Chính kêu lên :
- Ai? Kẻ nào dám lén lút theo dõi hành tung của ta?
Liền ngay sau đó, có hai bóng người hiện thân đứng chắn đường đi tới của Văn Đức Chính. Hai người này không xa lạ gì với Văn Đức Chính. Một người trên tay cầm cái bầu rượu to đùng, đó là Độc Tửu tán nhân. Người thứ hai đã lưu nhiều ấn tượng nhất trong tâm tưởng Văn Đức Chính, đó là Âm Phong tán nhân, đứng hàng thứ hai trong Ngũ Kỳ tán nhân Cầm, Kỳ, Thi, Tửu, Họa!
Lão Âm Phong tán nhân hỏi lão hữu của lão là Độc Tửu tán nhân :
- Có đúng là hắn không lão Tửu?
Gật đầu một cái, Độc Tửu tán nhân không thèm lên tiếng. Âm Phong tán nhân lại hỏi, ý chừng như không tin lắm :
- Là đứa bé mặt còn búng ra sữa như thế này ư? Khó tin thật! Khó mà tin đứa bé này làm nên chuyện động địa kinh thiên tại Võ Đang sơn.
Độc Tửu tán nhân ném cái nhìn sắc lạnh về phía Văn Đức Chính nói :
- Tin hay không tin thì đàng nào lão Kỳ cũng phải ra tay kia mà. Lệnh của Bang chủ đã ra thì lý đương nhiên lão Kỳ không thể không tuân, phải thế không nào?
Hiểu được nguyên nhân sự có mặt của hai lão tán nhân tại đây, Văn Đức Chính chán nản khi thấy hai lão thản nhiên trò chuyện, xem Văn Đức Chính như là món đồ trong túi, muốn thu thập lúc nào cũng được.
Để khỏi mất thời giờ một cách vô ích, Văn Đức Chính hất hàm hỏi :
- Hai lão muốn bắt ta à? Nào, ra tay đi! Đừng rườm lời nữa!
- Khoan đã nào tiểu tử! Ngươi định đưa con bé ấy đi đâu?
“Thì ra hai lão đã theo thượng lệnh, định tìm hiểu thân thế và lai lịch xuất xứ của nàng này!”
- Tu Di sơn! Hai lão dám tìm đến đấy không? Lão Thái bang chủ các ngươi dám vác mặt đến đấy không mà hỏi chứ? Nếu không còn gì để hỏi nữa thì hãy tránh sang một bên để ta đi nào.
- Ha ha ha... tiểu tử quả là phách lối. Hỏi nữa thì không có đâu, nhưng lão phu không tin tiểu tử có ba đầu sáu tay, đã gây náo loạn tại Võ Đang phái.
- Nghĩa là lão muốn đánh? Ừ! Thì đánh đi! Ta chấp hai lão cùng vào một lúc đó!
Thừa biết qua thần công quán tuyệt nhân trần của Văn Đức Chính nên Độc Tửu tán nhân giả vờ như không thấy cái nháy mắt ra hiệu của Âm Phong tán nhân, ý bảo lão Độc tửu động thủ trước cho lão Âm Phong xem qua đã.
Phần thì giận lời nói ngạo mạn của Văn Đức Chính, phần thì tức Độc Tửu tán nhân nhát gan, nên Âm Phong tán nhân gầm lên :
- Bỏ con bé xuống nào. Lão phu sẽ cho ngươi biết trời cao đất dày như thế nào cho biết.
Càng lúc càng căm ghét thái độ làm ra vẻ trưởng thượng của lão Âm Phong tán nhân, Văn Đức Chính càng mỉa mai lão hơn :
- Sá gì Âm Phong Thất Tuyệt chưởng mà lão phải bảo ta bỏ người xuống. Xuất thủ đi.
Đến thế này rồi thì Âm Phong tán nhân không sao chịu được nữa. Lão vừa quật chưởng ra, vừa quát lớn :
- Đáng chết! Đỡ!
Hữu thủ vẫn đỡ lấy thân hình cô nàng nọ, Văn Đức Chính xô mạnh tả chưởng ra, quyết dạy cho lão Âm Phong tán nhân một bài học nhớ đời, đồng thời Văn Đức Chính cũng nạt khẽ :
- Cút đi!
Luồng kình Âm Phong Thất Tuyệt chưởng ngay tức khắc bị luồng cương kình do Văn Đức Chính đẩy ra hóa giải, lại còn đủ lực đạo xô bắn thân hình Âm Phong tán nhân lùi ra sau đến hơn một trượng.
Sau đó, Văn Đức Chính lại còn hỏi :
- Như thế đã đủ chưa? Còn không chịu tránh đường à?
Thất bại trước một đối thủ còn quá trẻ, lại có sự chứng kiến của Độc Tửu tán nhân khiến Âm Phong tán nhân giận đến run người. Âm Phong tán nhân một lần nữa lại xông vào :
- Ngươi không chết thì ta chết! Đỡ!
Với ý đồ cảnh tỉnh Âm Phong tán nhân, nên vừa rồi Văn Đức Chính dùng có bốn thành chân lực mà thôi. Nhưng thấy lão ta vẫn ngoan cố, bướng bỉnh nên Văn Đức Chính liền tăng thêm một phần lực đạo nữa, đồng thời nhanh tốc lao người bỏ đi.
Ầm!
Trong tai của Kỳ, Tửu nhị tán nhân còn nghe văng vẳng tiếng nói của Văn Đức Chính vọng lại :
- Đây là lần cuối cùng ta cảnh cáo hai lão, nếu còn tiếp tay với bọn ác nhân gây loạn trên giang hồ thì lần sau ta không tha thứ đâu.
Âm Phong tán nhân sau lần chạm chưởng này đã thọ nội thương trầm trọng, nên dù nghe Văn Đức Chính lên giọng giáo huấn, Âm Phong tán nhân cũng không sao làm gì được đối phương nữa rồi. Lão lẩm bẩm thành tiếng :
- Sóng trường giang sóng sau đùa sóng trước. Bọn ta đã già thật rồi!
Lời Âm Phong tán nhân nói ra nghe thật cay đắng. Đủ hiểu lòng hai lão bây giờ đã nguội lạnh lắm rồi, còn đâu thuở vẫy vùng Nam Bắc, thét gió gào mây lúc còn trai tráng?
Suốt đêm đó và trong ngày thứ bảy đi về Tu Di sơn, Văn Đức Chính day dứt không yên, luôn bận tâm đến câu hỏi :
“Lão Thái bang chủ Nhất Thiên bang muốn gì khi cố tìm cho được xuất xứ võ học của cô nương này? Không lẽ nào lão ta cho đây là mối hiểm họa đối với giấc mộng xưng hùng của lão, nên lão muốn tìm đến để hủy diệt sao?”
Do luôn luôn bận tâm như thế nên Văn Đức Chính đã phải giật mình khi có tiếng người đột ngột vang lên bên tai :
- Tiểu tử dừng lại. Ngươi đi đâu vậy?
Âm thanh này ẩn ước như gần ngay bên mà như xa ngoài dặm. Văn Đức Chính ngơ ngẩn thần tình một lúc đoạn đoán định có lẽ đây là mẫu thân hoặc ngoại tổ gì đó của cô nàng đang được Văn Đức Chính bồng trên tay. Vì qua cách truyền âm này, Văn Đức Chính thừa hiểu người vừa vận công truyền âm đó phải có công lực vào hàng tuyệt đỉnh chứ chẳng không.
Do đó, vừa giải huyệt đánh thức cô nàng dậy, Văn Đức Chính vừa thấp giọng bảo nhỏ :
- Cô nương nghe xem, có phải lệnh đường đang hỏi đấy hay không?
Lướt nhìn qua quang cảnh nơi này, nàng ta vẫn thều thào hỏi :
- Đã đến Tu Di sơn rồi sao? Các hạ hãy đặt ta xuống nào!
Vừa đặt cô nàng đứng xuống đất, Văn Đức Chính lại nghe có tiếng nói vang lên, lần này thật gần như ở sát bên, giọng nói đầy vẻ kinh ngạc hỏi :
- Thái Phi Ngọc Bội? Con đã làm sao rồi?
Một luồng nhu kình nhè nhẹ đẩy Văn Đức Chính dời xa cô nàng nọ, và ngay lập tức có một vị nương nương tuổi ngoại tứ tuần kịp thời hiện thân đỡ lấy thân hình đang xiêu xiêu ngã của nàng nọ.
Rồi liền theo đó, vị nương nương có sắc diện mỹ miều này lớn tiếng hỏi Văn Đức Chính :
- Là ngươi to gan dám gây thương tích cho ái nữ ta sao?
Thần thình lúc này của Văn Đức Chính đang mười phần nghi hoặc nên Văn Đức Chính không nghe được lời vị nương nương đó hỏi...
May thay, nàng nọ đã kịp thời gắng gượng lên tiếng đáp thay :
- Mẫu thân đừng... đừng có quá... quá vội vàng. Chính vị các hạ này... đã đưa... hài nhi về đây đó.
Tuy chưa hiểu được rõ ràng, nhưng vị nương nương này cũng đại khái hiểu được Văn Đức Chính là ân nhân chứ không phải là...
Nên vị nương nương liền nói :
- Vì quá lo cho ái nữ, nên ta có lỡ lời. Thiếu hiệp đã lỡ đến đây, vậy hãy tạm lưu lại vài ngày để ta có lời đáp tạ.
Gặp được thân mẫu, cô nàng nọ chừng như được tiếp thêm sức lực, nên nàng còn đủ lực để nói thêm :
- Mẫu thân! Nhưng còn cấm lệ của chúng ta thì sao? Còn ngoại tổ mẫu thì sao?
Theo dự định lúc trước Văn Đức Chính đã có nói cho nàng kia nghe thì Văn Đức Chính sẽ cáo từ ngay một khi đã giao cô nàng cho mẫu thân của nàng. Nhưng vụt cái, Văn Đức Chính đổi thay ý định, Văn Đức Chính chen lời nói :
- Một khi đã có cấm lệ thì không phải bàn đến, nhưng nếu cô nương đã có lòng thì tại hạ cung kính bất như tòng mạng vậy!
Do cũng có chủ định riêng trong lòng nên vị nương nương nọ đáp nhanh :
- Cấm lệ thì có, nhưng đôi khi cũng phải có biệt lệ. Nào, mời thiếu hiệp theo chân ta nào.
Dường như nàng nọ cũng có ý như vậy, nên trước khi được mẫu thân đưa đi, nàng ném cái nhìn đầy ý nghĩa cho Văn Đức Chính.
Văn Đức Chính theo chân họ với gương mặt trầm xuống, nặng nề ưu tư...
Văn Đức Chính sao lại đổi thay ý định? Văn Đức Chính đang ưu tư điều gì? Hay là Văn Đức Chính đang lo việc Thái bang chủ Nhất Thiên bang đang dòm ngó chốn này nên mới đồng ý lưu lại đây?
Không ai biết được điều này trừ chính bản thân Văn Đức Chính đang ngổn ngang trăm mối, theo sau vị nương nương kia!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...