Khi Tế Điên theo Thừa tướng xuống thư phòng ở hoa viên, thấy gia nhân là Tần Ngọc bưng một chậu nước chu sa như cháo đỏ, bên trong lềnh bềnh một cái bàn chải, đứng chực sẵn. Tế Điên thò tay cầm lấy bàn chải, nói:
- Đại nhân muốn cái gì cũng đều được hết.
Rồi nhắm ngay đầu Tần Hằng chà một bàn chải, tức thời cháo đỏ dính tùm lum, dính tới đâu chỗ sưng tiêu đến đó. Tế Điên chà liên tiếp mấy cái nữa, đầu của Tần Hằng lập tức hết đau, nhỏ lại như thường.
Tế Điên nói:
- Bệnh này còn có thể trở đi trở lại nữa, cần phải nghỉ ngơi lâu lâu mới được. Để ta viết ột toa thuốc, nếu phạm phải bệnh lại thì cứ chiếu theo toa mà dùng mới lui được.
Thừa tướng lúc đó mới biết được Hòa thượng quả là thần thông quảng đại, mời Tế Điên lên đại sảnh dùng trà. Lý Hoài Xuân nói:
- Tôi xin cáo lỗi không thể bồi tiếp được, vì còn có mấy nhà rước tôi đi thăm bệnh. Bây giờ tôi phải về.
Thừa tướng cho người ta ra khỏi tướng phủ.
Tế Điên cùng Thừa tướng đàm luận tại thư phòng rất là tương đắc. Hai người cao đàm quảng luận. Tế Điên đối đáp như lưu. Thừa tướng rất lấy làm đẹp ý, nói:
- Hòa thượng ơi, tôi đâu có thể được như Ngài là người vượt thoát hồng trần, thâm tu nơi cổ tự, chẳng kể đến quốc gia hưng vong, chẳng màng đến thạnh suy thành bại, chỉ tụng kinh niệm Phật, đả hương tọa thiền. Cuộc đời vui đẹp làm sao! Còn tôi tuy làm quan lớn trong triều, suốt ngày bầu bạn với vua không khác nào làm bạn với cọp, nếu có điều chi sơ hở thì tán gia mất mạng như chơi.
Tế Điên nói:
- Sao đại nhân lại nói như vậy? Đại nhân làm quan Tể tướng, vị Ở Tam thai, có công giúp đỡ Thánh hoàng trợ hóa chúng dân, dưới một người mà trên muôn kẻ, xét xử an dân.
Thừa tướng nói:
- Chao ôi, Hòa thượng còn nhắc tới tước vị, nhất phẩm đương triều, vị quan Tam thai làm chi! Không nhắc tới thì thôi mà hễ nhắc tới càng cảm thấy rùng mình ớn lạnh. Lời tục có nói: "Quan to thì họa lớn, cây cả sợ cuồng phong, quyền cao lắm kẻ cười". Ta từ khi thọ chức đến nay lòng nơm nớp lo âu, chăm lo việc nước, cẩn thận mọi việc mà còn chịu không biết bao nhiêu tiếng oán hờn! Thật không chút nào bằng Hòa thượng sống thanh nhàn tự tại. Không nghĩ không lo điều gì.
Người ta thường truyền mịệng câu này thật lý thú:
Tướng quân đêm vắng vượt thành quan
Triều thần ngai ngái suốt canh tàn
Trời trưa chùa núi Tăng còn ngu?
Danh lợi phồn hoa chẳng đổi nhàn.
- Ta muốn Hòa thượng làm thế thân cho ta, không biết ý Hòa thượng như thế nào?
Tế Điên nói:
- Ý đại nhân đã muốn như thế, thật là việc Hòa thượng ta cầu mà không được thay!
Đương nói tới đó, bỗng gia nhân bên ngoài chạy vào báo:
- Thưa lão gia, công tử trở bệnh lại rồi, đầu to trở lại như cũ.
Tế Điên nói:
- Ta cũng chẳng cần đi làm chi, người về nói với công tử giở toa thuốc của ta cho ra xem, rồi chiếu theo đó thi hành, công tử tự khắc thấy nhẹ, còn nếu không chịu làm theo lời ta dặn, bệnh càng lúc càng nặng thêm đa!
Gia nhân lật đật trở lại Tây viện bảo cho Tần Hằng biết.
Tần Hằng mắc bệnh lại nguyên nhân như thế này:
Sau khi hết bệnh, Tần Hằng lại nhớ đến vợ chồng Vương Hưng, mới hỏi bọn gia nhân:
- Người đẹp của ta đâu rồi bây?
Tần Ngọc đáp: Mất tiêu rồi!
Tần Hằng nói: Cha chả, tụi bay dám thả người đẹp của ta hả? Đâu có được!
Đương nói tới đó, đầu óc kêu hu hu hu mấy tiếng. Bọn gia nhân sợ quá chạy qua bên Đông viện báo cho Thừa tướng biết. Nghe lời Tế Điên dặn, gia nhân trở lại thưa:
- Thưa công tử, Hòa thượng bảo công tử cứ chiếu theo phương thuốc trong toa mà làm, bệnh tự khắc khỏi.
Tần Hằng nghe nói, vội kêu:
- Mau đem toa thuốc lại ta coi
Gia nhân lật đật lấy toa thuốc trình lên.
Tần Hằng lấy ra xem chỉ thấy một bài thơ:
Chính thân có bệnh tại tâm sinh
Thân bệnh cần tìm tâm dược bình
Tâm nếu chánh chơn, thân tức khỏi
Tâm sinh tà ngụy, bệnh tiến hành.
Tần Hằng xem xong liền nghĩ: "Chao ôi, bệnh của ta chính do ta tìm lấy đấy mà. Ta cướp đoạt vợ con nhà người, gây nên tội ác quá nhiều, từ nay ta phải cải ác tu thiện, bệnh mới mong khỏi hẳn được".
Vừa nghĩ tới đó, trong đầu bỗng kêu hu hu hu mấy tiếng, đầu tóp nhỏ lại như cũ. Bọn gia nhân vội chạy sang Đông viện báo với Thừa tướng:
- Bệnh của công tử nhờ làm đúng theo toa thuốc của Hòa thượng, đã khá nhiều rồi.
Thừa tướng dặn:
- Tốt lắm, bọn bay nhớ hầu hạ công tử cho chu đáo nhé!
Bọn gia nhân vâng dạ rồi trở về. Kế thấy gia nhân ở Đông phủ vào thưa:
- Phu nhân mắc bệnh nhức đầu phong, nằm lăn lộn trên giường.
Thừa tướng nói:
- Ta biết rồi. Bạch Thánh tăng, người có thể trị bệnh nhức đầu phong được không?
Tế Điên nói:
- Chắc là phu nhân có nói điều chi nhầm lẫn đây. Nếu không như thế thì không khi nào mắc phải ác chứng đó. Để ta đến đó xem thử.
Thừa tướng nói:
- Phu nhân có nói điều gì sai quấy đâu? À phải rồi! Hồi hôm ở đây trước khi quỷ lộng, ta nằm chiêm bao thấy lão Thái sư trở về khuyên bảo ta mấy lời hành thiện. Ta tỉnh lại toan truyền dụ ngưng công dỡ lầu Đại Bi và thả chúng tăng về chùa. Phu nhân bàn: "Mộng mị là do lòng mình nghĩ đến nhiều quá mà nên", khiến ta dẹp bỏ thiện niệm. Giây lát kế bị quỷ lộng đấy.
Tế Điên nói: Để ta đến chộp phu nhân một cái là khỏi ngay.
Thừa tướng cùng Tế Điên đồng đi đến Đông viện, vào thượng phòng nghe vang lên tiếng ho không ngớt.
Tế Điên nói:
- Này phu nhân, đừng gấp gáp chi, có ta đến đây, một chút xíu là xong ngay.
Nói rồi, trong miệng lâm râm mấy miếng, nhắm ngay phòng chộp một cái, lập tức bên trong phu nhân cảm thấy nhẹ ngay.
Tế Điên nói:
- Đại nhân xem thử như thế có được không?
Thừa tướng nói lia lịa:
- Hay quá, hay quá!
Tế Điên nói: - Ta có thể chộp như thần tiên, chộp đâu trúng đó, chộp ném ra cũng có thể chộp bắt vào. Đây, Thừa tướng xem!
Nói rồi nhắm ngay con chó điên đang nằm, chộp một cái, chỉ nghe oẳng oẳng hai tiếng, con chó lăn ra chết tốt. Thừa tướng nói:
- Thiệt ghê quá! Nói lầm lỡ một câu mà bị chứng nhức đầu phong. Từ nay về sau, ta làm quan trong triều phải hết sức tiểu tâm mới được!
Thừa tướng và Tế Điên vào thư phòng ngồi xuống xong, Thừa tướng bảo gia nhân dọn bày tiệc rượu, định nhâm nhi bàn luận thâu đêm. Trống đổ canh ba, bên ngoài gió thổi mạnh lên. Thừa tướng nói:
- Chà chà, không xong! Đã tới giờ quỷ lộng rồi đó!
Tế Điên nói:
- Đại nhân đừng lo! Để ta đi bắt quỷ cho đại nhân. Ta có phép nhốt quỷ lại một chỗ, đông bao nhiêu cũng không sợ mà!
Tế Điên nói rồi bước ra ngoài. Một lát, nghe tiếng Tế Điên hét:
- Quỷ dữ ha! Quỷ dữ ha! Bọn bay tính ăn thịt ta hả? Ta phải liều mạng với tụi bay mới xong.
Thừa tướng bên trong lo lắng không yên, chờ đến trời sáng trắng mới ra tìm. Thấy Tế điên nằm ngủ gáy pho pho, bảo gia nhân đánh thức dậy và mời vào trong nhà. Thừa tướng nói:
Thưa Hòa thượng, tôi xin Hòa thượng thay đổi y phục này, để đưa người về chùa.
Nói rồi bảo gia nhân đi ra ngoài mua cho Tế Điên tăng bào và hạ y, giày dép. Bọn gia nhân đi một lát, trở về mang theo ba bộ tăng y đều là thứ hàng thượng hạng. Một bộ màu vàng dệt mây, một bộ bằng lụa trắng thêu hoa, một bộ bằng lụa lam. Ba bộ giày vớ một trăm hai mươi lượng. Thừa tướng sai thơ đồng phục dịch Hòa thượng tắm rửa, thay y phục.
Tế Điên tắm rửa thay đổi y phục rồi trở lại thư phòng. Thừa tướng đem số bạc thua cuộc để trên bàn, phái gia nhân thắng ngựa mình cưỡi và toàn ban chấp sự đưa Hòa thượng trở về chùa. Tế Điên nói:
- Đại nhân ơi, đáng tiếc là ta cùng đại nhân duyên mỏng, gặp nhau đã muộn, ly biệt lại nhanh. Hôm nay chia tay rồi, không biết bao giờ gặp lại!
Thừa tướng nói:
- Thưa Hòa thượng, bao giờ người muốn đến cứ đến, đây với đó có cách trở thiên sơn vạn hải gì. Ta cũng muốn vô sự cùng Hòa thượng luận bàn thế sự.
Tế Điên nói:
- Hòa thượng ta cũng muốn đến thường với đại nhân lắm. Nè đại nhân, ngài có bao nhiêu người gác cửa?
Thừa tướng bảo sai kêu bọn gác cửa đến. Chẳng bao lâu, hơn mười mấy tên gia nhân cùng đến đứng ngoài thư phòng. Thừa tướng nói:
- Tế Công nay là thế tăng của bản các, từ nay về sau không luận là ta có công sự gì, khi Ngài đến, bây phải báo cho ta hay chớ không được cản trở Ngài nhé!
Bọn gia nhân dạ ran:
- Vâng, vâng, bọn nô tài xin vâng mạng!
Tế Điên nói:
- Hòa thượng ta muốn thưởng ấy người này một ít tiền, ý đại nhân thế nào?
Thừa tướng biết Tế Điên vừa ăn mấy vạn lượng bạc, chắc là muốn làm mặt bảnh đây, nói:
- Tùy ý Hòa thượng châm chước.
Tế Điên nói:
- Này các quản gia, ta thưởng ỗi người 100 văn nhé!
Thừa tướng nói:
- Hòa thượng, thưởng kha khá cho bọn nó vài lượng, tôi trả thế cho Ngài cho.
Tế Điên nói:
- Không phải như vậy đâu. Ta thưởng bọn họ mỗi người 100 văn, hôm nay chớ ngày mai không chọ Khi ta đến thì 100 văn đó kể như mướn họ thông báo đấy. Còn khi Hòa thượng ta không đến, thì ngày nào tính theo ngày đó, mỗi người được thêm 3 điếu tiền công. Đại nhân, ngài trả thế cho ta nhé!
Thừa tướng đáp:
- Được mà.
Tế Điên lúc đó mới cáo biệt. Thừa tướng phái 20 gia nhân theo hộ tống và truyền đường dụ: Các Tăng Ni mọi tự viện, am, các ở hai bên đường phải ra quỳ đón. Tế Thiền sư là thế tăng của bản các, hôm nay vinh diệu trở về chùa!
Chúng gia nhân dạ rân. Bên ngoài ngựa xe sắm sửa. Tế Điên từ biệt Thừa tướng, ra cửa lên ngựa. Bọn gia nhân lăng xăng dẫn ngựa, phía trước cờ phất quạt che, côn roi vẹt lối. Hai bên người xem chật ních, xô nhau xem thế tăng của Thừa tướng.
Tế Điên cưỡi ngựa về đến chùa Linh Ẩn, đánh trống dộng chuông, vân tập chúng lại. Tế Điên trước kêu Giám tự lại, nói:
- Tôi có đem bạc về đây. Sư huynh đến xem thử xem có phải 20 cây 50 lượng và 100 cây 10 lượng không?
Giám tự đáp:
- Vâng.
Tế Điên nói: Này các quản gia, hãy lại đây thay mặt ta truyền đường dụ đi.
Quản gia đáp:
- Phải, nhưng không biết Thánh tăng muốn truyền đường dụ chi?
Tế Điên nói:
- Các người truyền như vầy: Các Hòa thượng trong chùa hãy nghe cho kỹ đây. Tế Công Hòa thượng là thế tăng của Thừa tướng, hôm nay vinh diệu trở về chùa. Thánh tăng muốn mượn tiền một vài Hòa thượng đây để uống rượu. Nếu vị nào có tiền mà không ượn, lập tức bị đưa ra nha môn trị tội.
Bọn gia nhân chiếu đúng lời truyền dụ.
Chúng tăng nghe nói, chắc là không lầm rồi.
Tế Điên lại nói:
- Các quản gia lại đây, truyền thêm đường dụ này nữa cho tạ Từ đây về sau, Hòa thượng ta không có tiền, muốn mượn tiền, các ông ấy phải chọ Nếu trong chùa không có ai, ta trộm lấy một vài món cũng không được nói. Như có ai thấy, không được bảo là trộm. Ai làm trái điều này, lập tức bị lôi ra khỏi chùa, chém bỏ.
Quản gia nghe nói, cũng vui vẻ hàm hồ làm theo. Chúng tăng nghe truyền, ai nấy trong bụng nghĩ chùa này bị Ông ấy mà hư hết. Dù trong lòng không vui, chỉ dám giận mà không dám nói. Tế Điên lấy bạc thưởng cho quản gia mỗi người 50 lượng, những người đi theo đưa mỗi người mười lượng. Ai nấy đều vui vẻ bội phần, kéo nhau về hết.
Tế Điên cởi trúc y và quần áo mới ra gói lại một gói, trên mình vẫn mặc chiếc áo rách như cũ, rồi cầm gói y phục mới rảo bước đi về phía cửa Tiền Đường. Thấy trước mặt có một tiệm cầm đồ, Tế Điên liền bước vào, để gói y phục mới lên quầy một cái quạch. Chưởng quỹ dòm ra thấy một Hòa thượng kiếc, áo rách vá tùm lum, tay cầm một gói áo quần mới tinh. Ông Hòa thượng bước vào, lại vén rèm dòm láo liên hình như sợ đằng sau có người rượt đuổi. Chưởng quỹ nói:
- Này Hòa thượng, bộ y phục này ông lấy ở đâu vậy? Nói thiệt ta nghe coi!
Tế Điên nói:
- Chưởng quỹ ơi, ông xem thử gói này cầm được bao nhiêu tiền. Còn không coi thì đưa đây đặng ta đem cầm tiệm khác.
Phó chưởng quỹ ở kế bên bước lại, nói:
- Anh thiệt không thấy gì hết. Vị đại sư phụ đây là vị thế tăng của Thừa tướng vừa mới cưỡi ngựa qua cửa đây mà. Anh không nhận ra sao? Thưa sư phụ, người muốn cầm áo bao nhiêu tiền?
Tế Điên nói:
- Cầm cho ta 150 điếu nhé!
Phó chưởng quỹ hỏi:
- Sư phụ muốn lấy phiếu hay muốn lấy tiền mặt?
Tế Điên nói:
- Ta muốn lấy tiền mặt hè. Còn giấy cầm gởi luôn cho tiệm cất giùm.
Chưởng quỹ sai người đem tiền xếp ra cửa tiệm. Tế điên gọi lớn:
- Có ai tới cầm tiền giùm một chút nào!
Bên ngoài có một đại hán bước vào nói:
- Hòa thượng để tôi cầm giùm cho.
Tế Điên nói:
- Bụng ngươi xấu lắm, ta không mượn.
Tế Điên kêu mấy người nghèo quanh đó, chia người 3 điếu, kẻ 2 điếu, mỗi người lấy một phần. Rồi sau còn lại 5 điếu, Tế Điên mới kêu đại hán kia cầm giùm. Đại hán cầm được tiền chạy đi như ma đuổi. Tế Điên cũng không đuổi theo.
Mấy người nghèo hỏi:
- Hòa thượng ơi, tiền này đem về đâu?
Tế Điên đáp:
- Đem đi đâu tùy ý.
Mọi người đều tự giải tán.
Tế Điên đi về phía Hồ Đồng. Đại hán cầm tiền khi nãy chạy qua mười bảy con đường Hồ Đồng, vừa đi ngang qua mặt bị Tế Điên níu lại.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...