Buổi sáng hôm đó sẽ diễn ra lễ truy điệu chính thức cho những người xấu số. Web dậy sớm, tắm rửa, cạo râu, và diện bộ plet đẹp nhất của mình. Đây là lúc để bày tỏ lòng thương tiếc và kính trọng đối với những người bạn của anh, vậy mà tất cả những gì Web muốn làm là bỏ chạy như một thằng điên.
Web vẫn chưa nói gì với Bates về điều anh đã khám phá ra từ Romano và Cortez, cũng như việc anh tìm đến nhà Kevin. Web cũng không biết chắc tại sao anh lại không làm như vậy, chỉ có điều anh không cảm thấy tin cậy bất kỳ ai, và bởi vì chắc chắn Bates sẽ xạc cho anh một trận vì dám can thiệp vào cuộc điều tra của anh ta. Web biết Bates đã xác định thằng bé đó là Kevin Westbrook, có nghĩa là thằng nhóc đó đã khai với anh ta như vậy, hoặc Bates biết điều này qua Romano và Cortez nếu như thằng bé đã biến mất trước khi Bates đến hiện trường. Web sẽ phải xác định xem chuyện cụ thể là thế nào. Nếu Bates đã nhìn thấy thằng bé kia, thì khi anh ta nhận bức ảnh từ tay bà già chắc chắn anh ta sẽ phải nhận thấy là trong vụ này có đến hai thằng bé.
Vậy là Web đã đưa cho thằng bé có một vết sẹo trên má một mảnh giấy để nó mang đến cho những đồng đội HRT của mình, thằng bé nói với Web tên nó là Kevin. Tờ giấy đã được chuyển đi, nhưng rõ ràng là người chuyển không còn là thằng bé mà Web đã đưa tờ giấy lúc đầu. Điều đó có nghĩa là giữa lúc anh đưa cho thằng bé tự xưng là Kevin mảnh giấy và lúc mảnh giấy được chuyển đến tay người nhận đã có sự đánh tráo thằng bé này với thằng bé khác. Điều này chỉ có thể xảy ra trong con hẻm giữa nơi Web đứng và vị trí của đơn vị HRT đang tiến vào. Khoảng cách không quá xa, nhưng cũng đủ để tiến hành đánh tráo, vậy là đã có người khác trốn ở đâu đó trong con hẻm, chờ đợi chuyện này xảy ra. Và có lẽ còn chờ đợi rất nhiều chuyện khác xảy ra nữa kia.
Liệu việc Kevin đi xuống con hẻm đó có được lên kế hoạch từ trước không? Liệu có phải nó đang làm việc cho anh trai mình Big F? Phải chăng nhiệm vụ của nó là ra kiểm tra xem có ai còn sống không? Và nó đã chắc mẩm là sẽ không còn ai? Và khi nó phát hiện thấy Web còn sống, điều đó đã làm đảo lộn kế hoạch của một kẻ nào đó? Nhưng cái kế hoạch đó là thế quái nào mới được chứ? Và tại sao lại phải tráo thằng bé này bằng một thằng bé khác? Tại sao thằng Kevin giả lại nói dối và khẳng định rằng Web là kẻ hèn nhát? Và ai là người mặc plet tự xưng là đặc vụ đã đưa thằng bé thay thế đi? Bates đã rất kín tiếng về việc để mất dấu thằng bé. Liệu tay mặc plet mà Romano nói chuyện có đúng là đặc vụ FBI không? Nếu không, tại sao một kẻ mạo danh có thể xuất hiện với đầy đủ phù hiệu, và sự bạo dạn quá ấn tượng nên có thể dễ dàng đánh lừa Romano và Cortez để rồi mất hút cùng thằng bé cũng là đồ mạo danh nốt? Tất cả thật là điên đầu, và trong lòng Web lúc nào chỉ toàn là những mối hoài nghi, do đó việc quay sang Bates để tìm câu trả lời và chia sẻ thông tin hoàn toàn không có vị trí ưu tiên trong danh sách hành động của anh.
Anh đỗ chiếc Mach One gần sát nhà thờ, ít nhất thì cũng ở mức độ gần nhất có thể. Đã có rất nhiều xe đậu sẵn xung quanh trong khi bãi đỗ xe cũng khá hạn chế. Nhà thờ là một công trình bằng đá nguyên khối trông u ám, được xây dựng từ cuối thế kỷ mười chín, vào thời kỳ mà những điều răn trong kiến trúc nhà thờ là “Ngôi nhà thờ của các ngươi phải có nhiều tháp nhỏ, hàng lan can, những cây cột Ionia ([35]), những trán tường đứt gãy, mái vòm, đầu hồi, cửa chính, cửa sổ, và vòng xoắn trang trí nhiều hơn nhà người hàng xóm.” Chính tại ngôi nhà thờ thiêng liêng này, các đời Tổng thống các Chánh án Tòa án tối cao, nghị sĩ, đại sứ và nhiều nhân vật danh giá khác đủ mọi cấp độ đã cầu nguyện, hát thánh ca, và thỉnh thoảng còn xưng tội.
Các chính trị gia thường thích được chụp ảnh hoặc quay phim trong tư thế đang lên xuống những bậc thềm này, cuốn Kinh Thánh trên tay với vẻ mặt của một người biết kính sợ Chúa trời. Mặc dù có sự tách biệt rõ ràng giữa nhà thờ và chính trị tại Mỹ, Web vẫn luôn tin rằng các cử tri thích nhìn thấy những chính trị gia mà họ bầu lên thể hiện lòng mộ đạo. Chưa đội viên HRT nào từng đi lễ ở nhà thờ này, nhưng giới con buôn chính trị vẫn phải dựng lên một sân khấu hoành tráng để bày tỏ lời chia buồn của mình. Trong khi ngôi nhà nguyện nhỏ trong rừng gần Quantico, nơi một vài thành viên trong đội Charlie trước kia thường tới cầu nguyện thì lại phải đóng cửa im ỉm.
Bầu trời trong xanh không một gợn mây, mặt trời tỏa ánh nắng ấm áp. Thi thoảng lại có một làn gió nhẹ thổi đến thật thư thái và dễ chịu. Web có cảm giác đó là một buổi chiều quá đẹp trời ột nghi lễ nặng nề như buổi truy điệu hôm nay. Nhưng anh vẫn lặng lẽ bước lên những bậc thềm nhà thờ, mỗi tiếng lộp cộp mà đôi giày đen bóng của anh nện trên mặt đá lại nghe giống như tiếng xoay nòng của khẩu súng máy, một ổ đạn, một viên đạn, một mạng sống bị tước đoạt. Web tự nhủ có lẽ chỉ có những người suốt đời chung sống với bạo lực như anh mới có kiểu liên hệ và so sánh kỳ cục như thế. Ở đâu người khác nhìn thấy hy vọng, anh lại chỉ chứng kiến những vết lở loét đầy máu mủ của nhân loại đang thối tha băng hoại dần. Lạy Chúa, với thái độ yếm thế như thế này, chẳng trách anh không bao giờ được mời đi dự tiệc.
Các nhân viên Mật vụ có mặt khắp mọi nơi, bao súng đeo dưới nách, nét mặt lạnh như tiền, trên tai gắn những thiết bị liên lạc xoăn tít. Web phải đi qua một cổng kiểm tra kim loại trước khi vào trong nhà thờ. Anh giơ súng và phù hiệu FBI của mình ra cho bên Mật vụ biết rằng cách duy nhất để chia lìa anh và khẩu súng của mình là phải bước qua xác anh.
Vừa mở cửa, Web đã gần như lọt thỏm vào giữa một đám đông hỗn loạn đang đứng đông chật cứng trong nhà thờ. Anh đành phải dùng đến chiến thuật bất đắc dĩ là giơ cao tấm phù hiệu FBI của mình và xô đẩy để tiến lên, đám đông rẽ sang hai bên nhường đường cho anh đi qua. Ở một góc nhà thờ là một đội phóng viên quay phim đã lắp đặt xong thiết bị và đang truyền hình trực tiếp toàn bộ buổi lễ. Thằng điên nào cho phép làm việc này? Web tự hỏi. Và chính ra thì thằng điên nào nảy ra ý tưởng mời cả cái lũ lau nhau chết tiệt này đến tham dự một buổi lễ lẽ ra cần được tổ chức thật đơn giản và trang trọng? Vậy ra đây là cách những người còn sống tưởng nhớ những người đã khuất, trong một rạp xiếc tạp nham.
Với sự giúp đỡ của một số đồng nghiệp, Web chen mãi mới vào được một hàng ghế dài và đứng đó quan sát xung quanh. Các gia đình của những người đã khuất được bố trí ngồi trên hai hàng ghế đầu. Web cúi đầu cầu nguyện lần lượt cho từng đồng đội của mình, nhưng lâu nhất vẫn là những lời cầu nguyện dành cho Teddy Riner, người thầy của Web, một đặc vụ lão luyện, một người cha tuyệt vời, và một con người chân chính.
Web không kìm nổi những giọt nước mắt khi anh nhận ra rằng anh đã mất mát quá nhiều chỉ trong vài giây địa ngục đó. Nhưng khi ngẩng đầu lên và nhìn gia đình của những người đã khuất đang ngồi trước mặt mình, anh biết rằng những mất mát của anh vẫn không thấm vào đâu so với những con người này.
Sự thật phũ phàng đó được thể hiện trước hết qua những đứa trẻ. Web có thể nghe thấy những tiếng khóc xé lòng dành cho người cha đã ra đi vĩnh viễn. Cùng với đó là tiếng nức nở và gào khóc đến khản tiếng kéo dài suốt giữa những bài phát hiểu lê thê, từ những lời sáo rỗng và giả dối của các chính trị và và linh mục, những kẻ chưa bao giờ gặp những con người mà họ đang ca tụng.
Họ đã chiến đấu đến hơi thở cuối cùng, Web muốn đứng dậy và nói thật khẽ khàng. Họ đã chết để bảo vệ tất cả chúng ta. Đừng bao giờ lãng quên họ, vì bản thân họ cũng đã trở thành những biểu tượng không thể nào quên. Hết màn tưởng niệm, Amen. Đi nhậu thôi nào!
Cuối cùng thì buổi lễ tưởng niệm cũng xong, toàn bộ cử tọa đều đồng thanh thở phào nhẹ nhõm. Trên đường ra ngoài, Web nói chuyện với Debbie Riner, và nói vài lời an ủi với Cynde Plummer, Carol Garcia. Trao và nhận những cái ôm chia sẻ, những cái vỗ vai đầy thông cảm với vài người khác. Anh ngồi thụp xuống nói chuyện với những đứa bé mất cha, ôm chặt những sinh linh bé bỏng đang run rẩy đó trong lòng mình mà không muốn rời chúng ra. Sự gần gũi thể chất đó làm Web chỉ muốn khóc òa lên. Xưa nay anh đâu phải là người mau nước mắt, vậy mà chỉ trong vòng một tuần vừa rồi anh khóc nhiều hơn cả quãng đời trước đây dồn lại. Nhìn những đứa trẻ bất hạnh này anh chỉ muốn chết đi cho nhẹ lòng.
Ai đó vỗ lên vai anh. Web đứng dậy và quay người lại, anh cứ đinh ninh anh sẽ an ủi và động viên một người đang đau đớn vì mất người thân. Tuy nhiên, người phụ nữ đang chằm chằm ném vào anh cái nhìn nảy lửa, trông cô ta không hề có vẻ gì là cần đến sự cảm thông của Web.
Julie Patterson, người vợ góa của Lou Patterson. Cô ta đã có bốn đứa con và đang mang thai đứa thứ năm nhưng đã bị sảy thai chỉ sau ba tiếng đồng hồ cô biết tin mình đã trở thành góa bụa và một mình nuôi con. Chì cần nhìn vào đôi mắt đờ đẫn là Web đã nhận ra người phụ nữ này đang chịu ảnh hưởng của một loại thuốc an thần nào đó, cầu trời đó là thuốc do bác sĩ kê đơn. Và Web cũng ngửi thấy cả mùi rượu nồng nặc. Rượu và thuốc an thần có vẻ không phải là món kết hợp lý tưởng ột ngày quan trọng như hôm nay. Trong số tất cả những người vợ của đồng đội mình, Web ít gần gũi nhất với Julie, vì chồng cô ta là Lou Patterson vẫn yêu quý Web như một người anh trai và Web có thể dễ dàng nhận ra là Julie ghen với mối quan hệ đặc biệt đó.
“Anh thực sự nghĩ là anh nên có mặt ở đây sao Web?” Julia nói. Cô ta đang lảo đảo không vững trên đôi guốc cao gót màu đen ánh mắt đờ đẫn không thể tập trung vào người đối diện, giọng nói lè nhè, méo mó, lưới như ríu lại, chưa nói xong từ này đã chuẩn bị nói từ khác. Mặt cô sưng húp, làn da xám xịt nhưng lỗ chỗ những vết đỏ bầm. Cái thai vừa bị sảy vẫn còn rất nhỏ nên bụng cô còn chưa phồng hẳn lên. Mất mát này càng làm khoét sâu thêm vào nỗi đau của người phụ nữ bất hạnh. Lẽ ra giờ này cô phải nằm nghỉ trong thương và Web tự hỏi tại sao cô lại cố đến đây làm gì. “Julie, chúng ta ra ngoài kia nhé, cô sẽ thấy dễ chịu hơn. Đi nào, để tôi giúp cô.”
“Tránh xa tôi ra, đồ khốn kiếp!” Julie hét toáng lên the thé khiến tất cả những người đi cách họ hơn chục mét cũng nghe thấy, họ đứng khựng lại và tò mò nhìn. Cả nhóm truyền hình cũng nhìn thấy cảnh này, và cả tay camera lẫn tay phóng viên đều thấy đây là một mỏ vàng cần khai thác.
Ống kính máy quay vội lia về phía Web, còn tay phóng viên hộc tốc chạy lại gần.
“Julie, chúng ta hãy ra ngoài kia đã.” Web khẽ nói. Anh nhẹ nhàng đặt tay lên vai cô.
“Tôi không đi đâu với anh hết, đồ khốn nạn?” Cô giằng tay anh ra. Và anh phải kêu lên vì đau, rụt bàn tay bị thương lại sát người. Những ngón tay nhọn hoắt của Julie đã bập sâu vào vết thương, làm tung cả chỉ khâu, tóe máu.
“Đúng là gai mồng tơi đâm, tay mày bị thương nặng thế cơ à, đồ chó đẻ vô lương tâm kia? Đồ quái thai với khuôn mặt Frankenstein ? Tại sao mẹ mày có thể chịu nổi khi nhìn mày cơ chứ? Đồ quái vật, chính mày đấy !”
Cynde và Debbie cố dỗ dành, an ủi cô ta, nhưng Julie vẫn xô họ ra và nhảy chồm chồm trước mặt Web. “Mày đã run sợ trước khi súng nổ. Chỉ có mày mới không biết tại sao phải không? Rồi mày ngã xuống à? Mày nghĩ chúng tao sẽ tin chuyện vớ vẩn đó hay sao!”
Hơi thở của cô nồng nặc mùi rượu khiến Web phải nhắm nghiền mắt chịu trận, anh cảm thấy lảo đảo và choáng váng như sắp ngã đến nơi .
“Đồ hèn nhát. Mày đã để mặc cho họ chết! Mày nhận được bao nhiêu? Chúng trả mày bao nhiêu tiền áu của Lou, đồ khốn kiếp?”
“Cô Patterson.”
Đó là tiếng Percy Bates, anh đã đến sát chỗ hai người. “Julie,” anh nhẹ nhàng nói, “Chúng ta hãy ra xe thôi trước khi đường tắc. Tôi đã tập trung bọn trẻ ở đây rồi.”
Môi Julie run run khi nghe nhắc đến những đứa con.
“Bao nhiêu tất cả?”
Bates nghe mà bối rối không hiểu.
“Có bao nhiêu đứa trẻ tất cả'?” Julia hỏi lại, cô vẫn đứng yên, một tay lần xuống chiếc bụng rỗng không của mình, nước mắt nhỏ xuống thấm ướt cả vạt váy đen trước ngực.
Julia lại nhìn Web, môi mím lại, đanh ác. “Lẽ ra tao có năm đứa con tất cả. Tao đã có năm đứa con và một người chồng. Giờ thì chỉ còn bốn đứa, và không còn Lou nữa. Lou của tao đã mất rồi. Con tao cũng mất rồi, quỷ bắt mày đi! Tao nguyền rủa mày.”
Giọng cô ta lại lạc đi, the thé đến chói tai. Bàn tay điên cuồng xoa trên bụng: như thể cố xoa một cây đèn thần, với hy vọng vị thần đèn sẽ đưa chồng và con cô quay lại.
Ống kính máy quay đã ghi lại toàn bộ cảnh đó. Tay phóng viên đang ghi chép lia lịa.
“Tôi rất tiếc, Julie. Tôi đã làm tất cả những gì có thể”. Web cay đắng nói.
Julie chợt ngừng xoa bụng và ngẩng lên nhổ toẹt vào mặt anh. “Đó là cho Lou.” Cô ta lại nhổ thêm lần nữa. “Đó là cho con tao. Cút xuống địa ngục đi! Quỷ tha ma bắt mày đi, Web London.” Cô ta tát vào mặt anh, đúng vào bên má bị thương. Tát xong cô ta cũng lảo đảo suýt ngã. “Còn đó là cho tao, đồ chó chết! Mày. . . mày là đồ quái vật. Julie như kiệt sức sau cơn điên khùng. Bates phải nhanh tay đỡ lấy trước khi cô ta ngã lăn ra sàn nhà. Họ đưa cô ra ngoài. Đám đông bắt đầu tản ra thành những nhóm nhỏ và thì thào bàn tán. Nhiều người còn công khai ném cho Web những cái nhìn giận dữ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...