Phong tiêu tiêu hề Dịch Thủy hàn, Kiều Khả Nam đi đến chỗ hẹn.
(Chế từ 2 câu thơ: Phong tiêu tiêu hề Dịch Thủy hàn/ Tráng sĩ nhất khứ hề, bất phục hoàn.
Tạm dịch: Gió đìu hiu sông Dịch lạnh lùng ghê/ Tráng sĩ một đi không trở về.
Bài thơ ra đời khi Kinh Kha lên đường nhận nhiệm vụ ám sát Tần Thủy Hoàng, miêu tả tâm trạng một tráng sĩ ra trận không hẹn ngày trở về)
Phải công nhận năng lực hành động của Hoa Cúc Đen không phải dạng vừa đâu =)), chỉ mới qua ba ngày đã thay hắn sắp xếp xong tất cả.
Kiều Khả Nam chưa chuẩn bị sẵn sàng, nhưng có một số việc, dù có chuẩn bị cả đời cũng không xong, dù sao cũng phải hiến cúc, không bằng cứ đàn ông một lần, xông lên đi!
Thế là ấn định thời gian, lúc này, Kiều Khả Nam đang có mặt ở một Gay Bar kín tiếng ở khu Đông.
Đối phương đã xem qua ảnh chụp của hắn, cho nên hai người không đặt ra tín vật đặc biệt gì, Kiều Khả Nam về nhà chuẩn bị, tắm rửa sạch sẽ cho mình── hắn suy nghĩ, không những số 1 có thể luyện từ số 0, mà số 1 còn có thể trở thành 0 giỏi ── chuyện mình không muốn, đừng ép người khác làm.
Hắn mặc áo polo mỏng nhạt màu, quần jean bó sát, tóc rũ tự nhiên, theo giao hẹn ngồi ở một góc trên quầy bar, diện mạo sạch sẽ khôi ngô, thu hút không ít người đến bắt chuyện.
“Cám ơn, tôi đang đợi bạn.” Trong giới Gay Kiều Khả Nam thuộc loại ngoan ngoãn hiếm có, hắn rất ít khi lui tới những chỗ thế này, cho dù tới cũng dẫn theo Tô Phái, tuyên bố hoa đây có chủ, nhờ vậy tránh được không ít kẻ đến ve vãn, rất hiếm khi bị tấn công dồn dập như hôm nay, hại hắn suýt vỡ tim, may mắn, cuối cùng cũng ổn.
Đang nghĩ ngợi, bỗng có một người từ cửa bước vào.
Đèn trong bar quá mờ, Kiều Khả Nam không thể nhìn rõ, mãi đến khi người nọ bước thẳng về phía hắn ── tiêu rồi!
Da đầu Kiều Khả Nam tê dại, huyết sắc trên mặt trút sạch, ánh mắt bọn họ đúng lúc chạm nhau, Kiều Khả Nam lập tức nhìn sang chỗ khác, định bụng chuồn êm.
Ông trời ơi, con đâu có muốn muốn come-out trước mặt đồng nghiệp đâu.
Kiều Khả Nam nhắm mắt nhắm mũi chạy trốn, không cẩn thận xém chút vấp ngã, đúng lúc, người phía sau đỡ lấy hắn ── chóp mũi thoang thoảng mùi Hugo Boss nhẹ nhàng, cộng thêm mùi thuốc lá không thể quen thuộc hơn, chính là hương vị thuộc về vị lãnh đạo hắn ngày ngày làm việc chung kia!
Giọng nói thuần hậu của người đàn ông vang lên, thắt lưng Kiều Khả Nam lập tức mềm nhũn, Lục Hành Chi nói: “Thấy tôi sao lại bỏ chạy, không nể mặt tôi sao.”
Trên đầu Kiều Khả Nam sấm nổ ầm ầm.
“Anh anh anh…. anh là ai…”
Lục Hành Chi nhíu mày. “Cậu khẳng định không quen biết tôi?”
“…” Ai tới giết tui đi!
Hai người trầm mặc một hồi, Kiều Khả Nam mới yếu ớt đáp: “Lục luật sư…”
“Ừ”. Lục Hành Chi vòng tay ôm ngang vai hắn, đem người rời khỏi quán bar.
Kiều Khả Nam không dám chống cự.
Hắn thanh minh: “Hôm … hôm nay em tới đây … thực sự không có ý gì đâu.”
“Uhm?”
“Em… em đến… Để trải nghiệm với quan sát cuộc sống của dân tình thôi…” Ngay bản thân Kiều Khả Nam còn thấy lý do này đúng là quá thối nát, nhưng bây giờ thực sự không còn cách nào khác.
“C..Cho nên… Luật sư Lục, anh đừng kể với người khác…”
Lục Hành Chi nhìn hắn chòng chọc, ánh mắt cực kỳ nóng bỏng, một hồi sau, anh nói: “Theo tôi nhớ, sở vụ của chúng ta không kì thị đồng tính.”
“….” Quả nhiên vẫn bị phát hiện sao?
“Yên tâm, tôi sẽ không nói.”
Kiều Khả Nam nghe xong, còn chưa kịp thở phào, đã bị Lục Hành Chi bang cho một câu. “Tôi cũng vậy mà.”
Cái gì?!
Chưa hết, câu tiếp theo của Lục Hành Chi mới giống như một quả bom dội xuống đầu hắn ── “Joke Nam, là cậu sao?”
Kiều Khả Nam cảm giác mình đã biến thành một cái chạn bát, ly chén đồ rửa không gì không có.
(Chạn bát đồng âm với bôi cụ, nghĩa là xui xẻo)
Hắn thực sự không thể tin nổi. “Anh là….”
Đuôi mày Lục Hành Chi khẽ nhếch, động tác cmn quyến rũ giết người.
“N.H.À M.A T.H.U.Ậ.T!!!!”
Vẻ mặt Lục Hành Chi hiện đầy dấu chấm hỏi. “Ma cái gì thuật.”
Kiều Khả Nam: “…” Thì ra ngài còn không hề biết “Danh hiệu” của chính mình, haha.
Lục Hành Chi cười hắt, ôm hông Kiều Khả Nam, tha đến bãi đỗ xe.
Những nơi bị anh đụng chạm làm Kiều Khả Nam nóng như phải bỏng, Lục Hành Chi cao hơn hắn, thân hình vạm vỡ hơn, đời này Kiều Khả Nam còn chưa bao giờ được trải nghiệm cảm giác “Chim nhỏ nép vào lòng”. Trong đầu hắn vừa hiện lên ý nghĩ này, liền có cảm giác như bị mấy chùm pháo hoa rực rỡ liên tiếp nổ bùm bùm.
“Hah..a, việc kia, Luật sư lục…” Nhìn thấy bản thân sắp bị kéo vào xe, Kiều Khả Nam vội vàng lên tiếng.
Lục Hành Chi vẫn lạnh lùng như cũ, liếc nhìn hắn.
Lời Kiều Khả Nam muốn nói như nghẹn ở cổ. Chẳng lẽ hắn lại hỏi: Hây, anh thực sự muốn phá cúc em sao?
Hắn không thể ngờ người Hoa Cúc Đen luôn miệng tâng bốc lại là Lục Hành Chi … Chẳng lẽ trái đất này nhỏ đến vậy? Hơn nữa Lục Hành Chi đã sớm biết là hắn? Vậy mà còn đồng ý? Hỏi hắn từ nay phải đối mặt làm việc cùng nhau như thế nào… Chờ một chút, chả nhẽ ánh mắt nguyên ngày hôm nay, là anh ta đang “Quan sát” mình?
Ngay lập tức, Kiều Khả Nam có cảm giác không thoải mái vì bị người ta như một món đồ chơi, nói cách khác, là: Cực không cam lòng!!
Dựa vào cái gì hắn phải ở chỗ này xoắn xuýt, còn người đàn ông kia thì như một tay già đời, trưng ra dáng vẻ: “Kế hoạch り đã thuận lợi …”chứ?
Kiều Khả Nam dằn xuống bất ổn trong lòng, dứt khoát hỏi thẳng: “Anh đã biết là em, sao còn đồng ý?”
Lục Hành Chi không trả lời, chỉ dùng đôi mắt đen thăm thẳm quét từ đầu xuống chân hắn, rồi lại tỉ mỉ quét từ chân lên đầu. Ánh mắt kia… Như lang như hổ, suồng sã sáng rõ, giống hệt như… dã thú đang quan sát con mồi của nó, da đầu Kiều Khả Nam ớn lạnh.
Đều là đàn ông, hắn không ngốc đến nỗi không hiểu ý vị sâu sa trong ánh mắt Lục Hành Chi.
Nói ngắn gọn, hắn bị viên ngoại chấm!
(Chỉ việc mình được người có địa vị cao coi trọng)
Trên mặt Lục Hành Chi như viết câu: “Tôi vừa mắt cậu, là cậu có diễm phúc.”
Đùa nhau à!
Kiều Khả Nam oán thầm, chẳng buồn lằng nhằng nữa, tóm lại đều là tìm người phá cúc, làm cùng người quen dù sao cũng tốt hơn, suy cho cùng cũng có thể yên tâm.
Nghĩ thông suốt, hắn hít sâu một hơi, bước lên xe.
◎ ◎ ◎
Hai người đến một Motel ở vùng ngoại ô.
Nơi này cách thành phố khá xa, Lục Hành Chi chắc là khách quen, chẳng lạ lẫm chút nào, dáng vẻ như đây là sân sau nhà mình.
Motel xây dựng rất hiện đại, quét thẻ tín dụng, chìa khóa rơi ra, hoàn toàn không cần gặp nhân viên ── không hổ là ngôi sao chính trị tương lai, cẩn thận mười phần.
Thang máy nhích lên từng tầng, Kiều Khả Nam liếc nhìn người bên cạnh: Tuy quen biết đã lâu, nhưng phải thừa nhận, anh ta thực sự rất đẹp trai.
Ngay lúc này đây, tây trang của anh vẫn thẳng thớm như thường, chiếc khuy măng- sét cài trên tay áo mà Kiều Khả Nam từng cảm thấy rất màu mè, dùng ở trên người Lục Hành Chi lại cực kỳ sang chảnh, không chừng mỗi bộ tây trang của người ta đều là hàng đặt may, khác xa mấy bộ đồ rẻ tiền mua trong cửa hàng bách hóa của mình.
(Khuy măng – sét: Móc cài áo khi mặc tây trang)
Người với người, sao khác xa vậy chứ, hai 1 đứng cạnh nhau, hắn liền trở thành 0.
Thang máy “Đinh” một tiếng rồi mở cửa.
Lục Hành Chi bước ra đầu tiên, thấy hắn vẫn còn chôn chân tại chỗ, liền nhíu mày: “Làm sao?”
“…. Không.. không có gì.” Kiều Khả Nam bước ra theo, cửa thang máy phía sau khép lại, hoàn toàn chặt đứt đường lui của hắn.
Lục Hành Chi cà thẻ phòng, cửa bật mở, đèn trong phòng tự động sáng.
Hai người cùng nhau bước vào, Lục Hành Chi cởi áo vest, lấy ra một cái móc áo, treo ngay ngắn vào tủ.
Kiều Khả Nam. “…” Rốt cuộc anh ta đã đặt phòng bên ngoài bao nhiêu lần, mới có thể quen tay hay việc đến vậy?
Lục Hành Chi: “Cậu tắm trước đi.” Cái thói suốt ngày ra lệnh đúng là không thay đổi.
Kiều Khả Nam: “Em tắm rồi.”
Động tác cởi cúc áo của Lục Hành Chi ngừng lại, “À” một tiếng, đôi mắt sắc bén cười như không cười liếc xéo hắn.
Mặt Kiều Khả Nam đỏ bừng.
“Rửa sạch không?”
“…” Tui xin phép không trả lời vấn đề này!
Ánh mắt người kia nghiền ngẫm khuôn mặt nóng rực căng cứng của Kiều Khả Nam, lần này, anh thực sự cười rấtvui vẻ. “Vậy để thưởng cho cậu, tôi quyết định… lát nữa sẽ giúp cậu làm một việc.”
Kiều Khả Nam: “…”
_Hết chương 3_
Khuy măng -sét