"Được rồi."
Quả nhiên Bạch Nhất Trần không có cách nào từ chối yêu cầu của Tống Ngọc Hành: "Nhạc Đống thì thôi đi, aiz... Dạo này cậu ấy không muốn gặp tôi cho lắm."
Tống Ngọc Hành có thể đoán được nguyên nhân đại khái, suy cho cùng, y và Nhạc Đống khá giống nhau.
Thế nhưng y và Nhạc Đống cũng có điểm khác, nói thí dụ như: Nhạc Đống không dám đi theo đuổi thứ mình muốn, còn y dám; mà người Bạch Nhất Trần một mực chờ đợi vốn cũng không xứng với anh.
"Tôi muốn ăn tôm." Tống Ngọc Hành nói.
Bạch Nhất Trần nói: "Nhà tôi không có tôm, nếu anh muốn ăn thì phải chờ tôi đi mua."
"Giờ đi luôn đi."
Tống Ngọc Hành bước ra từ phía sau quầy bar: "Cậu đợi tôi thay đồ một lát. Bây giờ chúng ta đi siêu thị mua tôm."
Y vừa nói vừa vươn tay muốn cầm cổ tay Bạch Nhất Trần theo bản năng, nhưng Bạch Nhất Trần cũng đứng dậy khỏi ghế, khẽ tránh né đụng chạm của y.
Tống Ngọc Hành ngẩn ra, máu trong người lạnh thêm, gần như đọng lại. Nhưng càng như vậy, đầu óc của y lại càng tỉnh táo, dù sao Bạch Nhất Trần vẫn luôn như thế —— anh thường xuyên cẩn thận né tránh khoảng cách quá mức thân mật với người khác, né tránh đụng chạm của người khác. Dường như trong thế giới của anh, ngoại trừ Thời Diệc Nam thì không còn người thứ hai có thể bước vào.
Trên đường, Tống Ngọc Hành vẫn luôn trầm mặc, trái lại Bạch Nhất Trần thỉnh thoảng kể cho y ít chuyện thú vị, như là muốn giảm bớt tâm trạng không thế nào vui nổi của y. Y ngắm nhìn Bạch Nhất Trần theo y vào siêu thị rồi tỉ mỉ chọn lựa tôm tươi trong thùng nước trước mặt. Hai gò má trắng nõn của anh phản chiếu ánh nước khiến cả người anh có vẻ huyền ảo không thực, lại như dáng vẻ anh tái nhợt nghiêm mặt bước vào quán rượu đêm ấy, tựa một giấc mộng tỉnh dậy lúc bình minh, không thể nào chạm tới.
Vì vậy Tống Ngọc Hành bỗng dưng tỉnh táo lại, khi Bạch Nhất Trần muốn trả tiền thì ngăn anh, nhẹ giọng nói: "Để tôi trả."
Bạch Nhất Trần kinh ngạc nhìn y, nhưng cũng không từ chối, chỉ giành nhận túi tôm từ nhân viên thu ngân. Trên đường về phòng tranh, anh cười nói với Tống Ngọc Hành: "Tâm trạng hiện giờ tốt hơn rồi hả?"
Đương nhiên Tống Ngọc Hành sẽ không thừa nhận, chỉ nói: "Không có tâm trạng xấu. Tôi trả tiền, là do ăn cơm cậu nấu thì cũng không thể để cậu trả tiền nguyên liệu nấu ăn được. Tôm nặng không? Để tôi xách giúp cậu."
"Không cần, không nặng lắm."
Bạch Nhất Trần nhìn con đường phía trước rồi cười cười, không vạch trần điều Tống Ngọc Hành che giấu.
Nhưng ngẩng đầu lên, anh trông thấy gương mặt không hề có cảm xúc gì của người đàn ông đứng đằng trước thì hơi sửng sốt, vì người này thực sự quá giống Thời Diệc Nam. Thân hình Thời Diệc Nam cao lớn, còn cao hơn Nhạc Đống và Tống Ngọc Hành nửa cái đầu. Bình thường muốn gặp được người có vóc người giống hắn là không hề dễ, nên khi Bạch Nhất Trần nhìn thấy người trước mặt anh thì nhẹ nhàng cảm khái trong lòng —— giả như Thời Diệc Nam chưa trở về, anh nhất định sẽ bất chấp ánh mắt của người khác mà tiến lên nói mấy câu với người đàn ông này, để xác nhận hắn có phải là Thời Diệc Nam không.
May mắn bây giờ Thời Diệc Nam đã trở về, anh không cần phải sống cuộc sống như trước đây một lần nữa.
Bạch Nhất Trần nở nụ cười nhạt, dời ánh mắt tiếp tục nói chuyện với Tống Ngọc Hành. Song lúc anh lướt qua người kia, hắn lại gọi anh: "... Nhất Trần?"
Thanh âm kia là của Thời Diệc Nam, thanh âm cả đời Bạch Nhất Trần cũng sẽ không quên.
Người đàn ông kia không phải là ai đó giống Thời Diệc Nam mà chính là Thời Diệc Nam, thế nhưng anh lại không nhận ra hắn.
Đúng vậy... Sáng sớm hôm nay lúc anh dậy thì Thời Diệc Nam đã đi rồi, anh không biết hắn mặc quần áo gì, cho nên dẫu có gặp trên đường cũng không thể nhận ra được, nhỉ?
Vẻ mặt Bạch Nhất Trần đầy sững sờ và kinh ngạc. Trong nháy mắt đó, tâm trí anh chợt đan xen nhiều cảm xúc phức tạp hơn —— khiếp sợ, nghi hoặc, không dám tin, mà cuối cùng đều biến thành bình tĩnh. Anh chậm rãi xoay người, nụ cười bên môi sâu hơn chút. Anh nhìn Thời Diệc Nam, mỉm cười nói: "Diệc Nam."
Mà Tống Ngọc Hành đứng cạnh Bạch Nhất Trần lắng nghe cuộc đối thoại của hai người bọn họ, trên mặt cũng tràn đầy kinh ngạc. Nhưng rất nhanh, y lại nở nụ cười, buồn cười như vừa nghe được một trò đùa cực kỳ khôi hài vậy, suýt nữa đã ôm bụng cười to.
Thời Diệc Nam trầm mặc vài giây, cũng cong môi đi tới bên cạnh Bạch Nhất Trần rồi cười nói: "Bảo bối, sao lại không để ý đến anh thế? Là không muốn để bạn bè em biết đến anh à? Hay là đang tức giận vì sáng nay anh đi trước?"
Bạch Nhất Trần không giải thích, anh cũng không có cách nào giải thích, cứ để Thời Diệc Nam cho rằng anh không muốn bạn bè anh biết đến hắn đi. Anh thở dài, giả bộ đáng tiếc nói: "Aiz, nhưng vẫn gặp phải anh rồi." Sau đó Bạch Nhất Trần ngước mắt, nhìn Tống Ngọc Hành nói, "Ông chủ Tống, giới thiệu cho anh một chút, đây là bạn trai tôi, Thời Diệc Nam."
Tất nhiên Tống Ngọc Hành có thể nhìn ra ý cầu xin trong ánh mắt của Bạch Nhất Trần. Nhưng dù Bạch Nhất Trần không nói, y cũng sẽ không vạch trần anh. Do đó Tống Ngọc Hành chỉ đưa tay phải ra, mỉm cười chào hỏi Thời Diệc Nam: "Thời tiên sinh, xin chào. Tôi là bạn tốt của Nhất Trần, Tống Ngọc Hành."
Thời Diệc Nam nhếch môi, ngoài cười nhưng trong không cười mà bắt tay với Tống Ngọc Hành. Ánh mắt hắn liếc xuống dưới, thấy trên tay Bạch Nhất Trần xách theo tôm tươi bèn hỏi: "Hai người vừa đi siêu thị à? Sao còn mang theo tôm?"
"Đúng, đây là bọn em vừa mua ở siêu thị." Bạch Nhất Trần trả lời, không đề cập đến việc Tống Ngọc Hành muốn ăn tôm, "Hôm nay ông chủ Tống sẽ tới nhà chúng ta ăn cơm, nên em phải mua ít thức ăn ngon chiêu đãi anh ấy."
Một từ "nhà chúng ta" trong lời của Bạch Nhất Trần khiến tâm trạng Thời Diệc Nam tốt hơn, nụ cười trên mặt rốt cuộc cũng chân thật hơn. Hắn cúi đầu dịu dàng nói với Bạch Nhất Trần: "Để anh xách giúp em."
"Ừm." Bạch Nhất Trần không từ chối.
Tuy nhiên, túi tôm tươi mới chuyển đến tay Thời Diệc Nam thì một người đàn ông khác đứng cạnh Thời Diệc Nam đã nói: "Tổng giám đốc Thời, vẫn là để tôi xách giúp anh đi."
Gã mở miệng, Bạch Nhất Trần mới phát hiện gã chính là nam thư ký Bạch Duy Hoan của Thời Diệc Nam. Song gã cũng có một gương mặt giống Thời Diệc Nam, nếu gã không nói lời nào, Bạch Nhất Trần căn bản cũng không biết gã là ai.
Thấy ánh mắt Bạch Nhất Trần lướt qua, Bạch Duy Hoan lúng túng cười với anh, trong lòng lại dời sông lấp biển từ lâu. Gã hơi hối hận chính mình nhiều lời.
Hôm nay Thời Diệc Nam nghỉ làm trước giờ như cũ. Sáng sớm gã vừa tới công ty, Thời Diệc Nam đã để gã đi đặt một bó hoa hồng, nói rằng chờ lúc tan tầm đi đón Bạch Nhất Trần thì muốn tặng hoa cho anh như một niềm vui bất ngờ. Nhưng bọn họ đến phòng tranh lại vồ hụt, trợ lý Đường Ất của Bạch Nhất Trần nói cho bọn họ là ban sáng Bạch Nhất Trần ngồi một lát trong phòng rồi đi, cũng chưa nói đi đâu, chỉ nói rằng có việc cứ gọi điện thoại cho anh là được.
Thời Diệc Nam không thể đón được Bạch Nhất Trần, sắc mặt khá khó coi. Rời khỏi phòng tranh, hắn lấy điện thoại muốn gọi hỏi Bạch Nhất Trần xem anh đi đâu. Thời Diệc Nam nhìn điện thoại chăm chú, không để ý người xung quanh. Còn Bạch Duy Hoan thấy sắc mặt Thời Diệc Nam không tốt, sẽ không dễ chen vào hỏi xem gã có thể về nhà trước hay không. Gã cũng chỉ đành nhàm chán ngắm phong cảnh, kết quả vừa nhìn là thấy được vấn đề.
Gã thấy bạn trai bảo bối của Thời Diệc Nam —— thanh niên với vẻ ngoài có thể dùng từ đẹp đẽ để hình dung, lúc này đang vừa nói vừa cười đi tới phòng tranh cùng một người đàn ông.
Bạch Duy Hoan làm cho Thời Diệc Nam ba năm. Ba năm qua gã hầu bên người Thời Diệc Nam, xử lý đủ chuyện lớn nhỏ, tham gia các loại tiệc rượu, gặp qua không ít mỹ nhân bên người ông chủ lớn. Nhưng sau khi thấy Bạch Nhất Trần, gã mới phát hiện tất cả mọi người lúc trước từng gặp đều là tầm thường bình phàm, nhạt nhẽo vô vị.
Thật giống như trên người Bạch Nhất Trần có một loại ma lực đặc biệt. Khi anh mỉm cười dịu dàng thì như một cơn mưa phùn mùa xuân, tưới vào trái tim ngày đông, nở ra một đóa hoa lê trắng; khi lười nhác liếc nhìn người khác, dịu dàng trong mắt sóng sánh chảy xuôi ngàn dặm, ẩn giấu tình ý triền miên lưu luyến, như con dao sắc bén khắc trong tim một hố sâu không bao giờ lấp được.
Cho nên anh có thể là ánh trăng sáng chạm không tới bắt không được trong lòng người, cũng có thể là chu sa chí trên đầu quả tim quên không được xóa không xong. Nhưng Thời Diệc Nam lại chạm đến vầng trăng này, ánh trăng mịt mờ biến thành đèn ngủ đầu giường của hắn, chu sa chí trên đầu quả tim cũng biến thành hoa hồng đỏ thơm ngát trong tay hắn, mặc hắn chiếm giữ. Cũng khó trách Thời Diệc Nam vẫn nhớ mãi không quên anh dù đã qua nhiều năm như vậy —— ăn quen sơn hào hải vị, đâu còn nhai nổi vật phàm tục khác?
Trên thế gian này, ngàn vàng dễ cầu, mỹ nhân hiếm thấy.
Nhưng chính bởi vậy, Bạch Duy Hoan căn bản không hiểu tại sao Thời Diệc Nam muốn vứt bỏ mỹ nhân của hắn để đi tìm ngàn vàng. Song nếu gã có thể hiểu, e rằng người ngồi ở vị trí của Thời Diệc Nam hôm nay đã không phải Thời Diệc Nam mà là gã.
Bạch Duy Hoan ngẩn ngơ nhìn Bạch Nhất Trần hồi lâu mới nhớ tới việc nhắc nhở Thời Diệc Nam: "Sếp à, hình như người kia là Bạch tiên sinh..."
Thời Diệc Nam nghe vậy bèn đặt điện thoại di động xuống, nhìn về hướng Bạch Duy Hoan chỉ. Trên mặt hắn hiện lên nụ cười vì trông thấy Bạch Nhất Trần, rồi lại phai nhạt trong nháy mắt khi thấy người đàn ông bên cạnh anh. Hắn lạnh lùng im lặng nhìn hai người đi về phía mình.
Ban đầu Bạch Duy Hoan còn cảm thấy đây rất giống hiện trường bắt gian.
Nhưng rõ ràng Bạch Nhất Trần đã thấy Thời Diệc Nam mà anh lại chỉ liếc nhìn rồi quay đi làm như không quen biết hắn, tiếp tục vừa nói vừa cười với người bên cạnh. Đợi đến khi Bạch Nhất Trần gặp thoáng qua Thời Diệc Nam như người xa lạ, còn chẳng quay đầu nhìn hắn, Bạch Duy Hoan đã không dám nhìn sắc mặt của Thời Diệc Nam nữa.
Đây căn bản không phải hiện trường bắt gian, thật sự chính là địa ngục nhân gian.
Nhất thời đầu óc Bạch Duy Hoan chợt lóe đủ kiểu suy đoán máu chó. Gã cũng thử tưởng tượng các loại phản ứng của Thời Diệc Nam, nhưng không có loại nào bình thản như vậy. Tuy trông sắc mặt và tâm tình Thời Diệc Nam không quá tốt, nhưng hắn lại không nổi giận với bất kỳ ai.
Bạch Duy Hoan nghĩ thầm: Quả thật gã đoán không ra suy nghĩ của Thời Diệc Nam, có lẽ tâm tư của những kẻ ngồi trên địa vị cao đều rất khó đoán.
Tận mắt chứng kiến mọi việc xảy ra, thậm chí còn giúp Bạch Nhất Trần nói dối chu toàn song Tống Ngọc Hành cũng đang nghi hoặc. Y cảm thấy tình cảnh này vừa hoang đường vừa trào phúng.
Y đã từng ảo tưởng bộ dáng của kẻ khiến Bạch Nhất Trần quyết một lòng vô số lần. Y nghĩ, kẻ này phải là ngựa khỏe trong đàn, rồng phượng trong loài người mới có thể làm Bạch Nhất Trần đến chết cũng không rời. Ở trước mặt hắn, y nhất định sẽ cảm thấy tự ti không thôi, hận không thể dùng đầu đập đất, như vậy y mới hết hy vọng với Bạch Nhất Trần.
Tuy nhiên, sau khi thật sự gặp được, Tống Ngọc Hành mới phát hiện, người Bạch Nhất Trần yêu tha thiết quả thực có vẻ ngoài nghiêm chỉnh, quần áo gọn gàng, nhưng Bạch Nhất Trần lại không nhận ra hắn.
Bạch Nhất Trần nhìn người này, giống hệt như nhìn y nhìn Nhạc Đống nhìn bất kỳ ai khác trên thế giới, không có gì đặc biệt —— không còn sự chung tình của Bạch Nhất Trần, người này chẳng là cái thá gì cả.
Tống Ngọc Hành cảm thấy, đời này y chứng kiến nhiều truyện cười đến thế, ban đêm pha rượu cho khách từng nghe qua bao nhiêu việc hoang đường, lại cũng chẳng hoang đường bằng việc gặp mặt giữa Bạch Nhất Trần và Thời Diệc Nam.
Hoang đường đến mức nếu y kể câu chuyện này cho những người khác, ước chừng chẳng có mấy ai chịu tin.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...