Dịch: Tiểu Tán Tu
Nhóm dịch: Vô Sĩ
***
Chiếc Maserati màu đỏ lại một lần nữa dừng ở đầu con đường nhỏ chỗ ngã ba. Sau khi xe dừng hẳn, Ứng Tư Tuyết và Dương Húc Minh xuống xe. Hai người một trước một sau đi trên con đường nhỏ hoang phế tiến vào căn biệt thự.
Men theo lối vào lần trước, bọn hắn quay trở lại biệt thự một lần nữa, mục đích của bọn hắn là tầng hầm nằm dưới lòng đất. Nhưng khi bọn hắn đến trước cửa tầng hầm, lại phát hiện cửa đã khép lại. Dương Húc Minh hỏi:
- “Em nhìn xem, cánh cửa này không phải do em đóng đúng không?”
Ứng Tư Tuyết cười khổ gật đầu:
- “Mà lúc chúng ta vào đây, cửa đã bị đập nát, nhưng bây giờ lại hoàn hảo không chút tổn hại nào. Chẳng lẽ sau khi chúng ta rời khỏi đây có người sửa chữa cánh cửa này?”
Ứng Tư Tuyết lần nữa gọi “Hư giả thế giới” ra, đánh vỡ cánh cửa trước mặt. Hai người bước vào căn hầm tối đen dưới mặt đất.
Trong căn hầm, hai mươi ba thi thể vẫn như cũ, yên tĩnh đứng sừng sững trong bóng tối, mặt cùng quay nhìn về một hướng. Hai người ngoảnh đầu nhìn theo, nhưng không phát hiện điều gì cả.
Sau đó, Ứng Tư Tuyết quay người nhìn về phía sau lưng, bỗng nhiên trong tầng hầm, phía sau bọn họ đã trống rỗng, không còn bất kì thi thể nào.
Mà toàn bộ không gian trong tầng hầm, tràn ngập ánh sáng màu xanh thẫm, khiến bầu không khí trở nên âm trầm, loại sắc thái âm trầm này thường xuất hiện trong những căn nhà ma hay trong những bộ phim kinh dị của Mỹ.
Ứng Tư Tuyết nhìn về phía Dương Húc Minh, nói:
- “Vì lí do an toàn, anh vẫn nên lấy cây nến kia ra đi.”
Dương Húc Minh nhẹ gật đầu, hắn hiểu được sự lo lắng của Ứng Tư Tuyết. Sau đó hắn lấy ra ngọn nến, bắt đầu đi về phía cầu thang, nhưng lần này hai người không nghe thấy tiếng khóc trên cầu thang.
Lúc bọn hắn đi đến chỗ góc cua trên cầu thang, phía trên vẫn yên tĩnh im ắng như cũ. Nhưng sau khi Dương Húc Minh và Ứng Tư Tuyết đi qua chỗ rẽ này, bọn hắn thấy rõ ràng phía trên đỉnh cầu thang có một bé trai đang ngồi.
Cậu bé vẫn tựa lưng vào cánh cửa lớn hướng ra ngoài tầng hầm, biểu lộ đờ đẫn nhìn bọn họ. Dương Húc Minh trực tiếp xé giấy đỏ bọc nến nhân duyên, sau đó hắn giơ cây nến lên nhắm thẳng về phía cậu bé ở trên.
Nhưng trong bầu không khí quỷ dị âm trầm này, ngọn nến trong tay Dương Húc Minh vậy mà thờ ơ, không cháy lên, chẳng lẽ cậu bé trước mắt không phải lệ quỷ?
Hắn kinh ngạc nhìn về phía đứa nhóc phía trên cầu thang, nhưng cậu bé vẫn như cũ, biểu cảm lạnh lùng đờ đẫn.
Mà lúc này, Ứng Tư Tuyết bên cạnh hắn đột nhiên khẩn trương giật giật tay của hắn, giọng run rẩy sợ hãi nói.
- “Dương đại sư, em cảm thấy có gì đó sai sai, thứ em nhìn thấy không phải là cậu bé, mà là một cô bé.”
Ứng Tư Tuyết nhìn chằm chằm vào đứa nhỏ trên cầu thang, nói với Dương Húc Minh.
Lời nói của Ứng Tư Tuyết khiến Dương Húc Minh sửng sốt, hắn hỏi lại:
- “Có phải cô bé giống em khi còn nhỏ phải không?”
- “Đúng vậy, sao anh biết?”
Dương Húc Minh ngẩng đầu, nhìn kĩ lại. Nhưng người ngồi ở đó, rõ ràng là một cậu bé giống hắn lúc nhỏ y như đúc.
Chẳng lẽ đó căn bản không phải mảnh vỡ linh hồn của hắn, mà là loại lệ quỷ quái dị nào đó? Ai khi nhìn vào cũng sẽ thấy được bản thân mình khi còn bé?
Dương Húc Minh bỗng cảm thấy nỗi lo lắng trào dâng trong lòng.
Ban đầu hắn tưởng rằng đó là mảnh vỡ linh hồn của mình, nếu vậy độ nguy hiểm sẽ không cao. Nhưng bây giờ nhìn lại, thứ đồ chơi này căn bản không phải mảnh vỡ linh hồn của hắn, mà là đồ vật quỷ dị nào đó còn nguy hiểm hơn.
Nến nhân duyên không có phản ứng, lửa quỷ không cách nào xua tan, lại còn có khả năng điều khiển thân thể hắn.
Dương Húc Minh suy nghĩ một chút, sau đó lửa quỷ màu đen bùng cháy lên trong lòng bàn tay, tiếp theo hắn giơ tay phải lên, nhằm về phía cậu bé nói:
- “Lửa quỷ hiện thế, tà ma tránh đường!”
Lửa quỷ màu đen trực tiếp bay về phía bậc thang, nhưng sau một khắc, tay phải của Dương Húc Minh lại quay trở về tư thế lúc đang tụ lửa quỷ trong lòng bàn tay, còn lửa quỷ thì biến mất không thấy tăm hơi đâu.
Dương Húc Minh cảm thấy khó hiểu:
- “Đây không phải là thời gian ngưng đọng, chẳng lẽ là thời gian nghịch chuyển?”
Nhìn tất cả mọi chuyện phát sinh, Ứng Tư Tuyết cắn răng, quát khẽ nói:
- “Hư giả thế giới”.
Quỷ ảnh trắng bệch trong nháy mắt bộc phát xông ra, trực tiếp nhào về phía bậc cầu thang chỗ cậu bé đang ngồi.
Vài giây sau, khi bọn họ hồi phục lại tinh thần, cái bóng trắng bệch “Hư giả thế giới” đã hoàn toàn biến mất, giống như chưa từng hiện ra. Ứng Tư Tuyết cắn răng nói:
- “Hư giả thế giới vẫn còn trong người em, căn bản không có ra ngoài!”
Dương Húc Minh và Ứng Tư Tuyết hoàn toàn câm lặng, bọn họ đều ngẩng đầu lên, nhìn về phía cậu bé ngồi trên cầu thang, mà cậu bé cũng đồng dạng nhìn xuống bọn họ, vẻ mặt đờ đẫn, thờ ơ giống như đang nhìn hai tên hề vậy.
Dương Húc Minh nói nhỏ:
- “Năng lực đảo nghịch thời gian… thực sự khó mà tin nổi.”
Ứng Tư Tuyết giơ đồng hồ lên, nhìn về phía kim đồng hồ đang chỉ, nói:
- “Em tuyệt đối không tin trên thế giới này lại có năng lực bá đạo như vậy… Hư giả thế giới.”
Nhưng một giây sau, tất cả lại trở về nguyên trạng. “Hư giả thế giới” trước mắt Dương Húc Minh và Ứng Tư Tuyết biến mất, lần nữa quay trở về trong người Ứng Tư Tuyết. Mà kim đồng hồ trên tay Ứng Tư Tuyết cũng không dừng lại hay quay ngược, vẫn chậm rãi chuyển động như trước.
Ứng Tư Tuyết lúc này mới hạ cánh tay xuống, nhìn về phía cậu bé trên cầu thang nói:
- “Không phải thời gian nghịch chuyển, mà là loại năng lực nào đó có tác dụng tương tự như vậy. Đứa trẻ này có thể làm cho tất cả đồ vật muốn tới gần nó trở về vị trí ban đầu, bao gồm cả những sự công kích và người sống.”
Ứng Tư Tuyết gọi “Hư giả thế giới” ra lần nữa, sau đó cô ra lệnh cho nó chụp một cục gạch trên bức tường bên cạnh, rồi ném cục gạch về phía cậu bé trên cầu thang.
Thời gian vẫn chuyển động như cũ, nhưng sau khi Ứng Tư Tuyết và Dương Húc Minh tỉnh táo lại, cục gạch vừa ném ra đã biến mất, nó quay trở về nằm trong tay “Hư giả thế giới”, giống như là chưa từng được ném ra.
Thấy cảnh này, Ứng Tư Tuyết nhíu mày:
- “Lúc vật thể quay trở lại vị trí ban đầu, trí nhớ của chúng ta có thời gian khoảng một giây trống không. Thời điểm nó phát động năng lực, tinh thần của chúng ta sẽ bị hoảng hốt trong một giây. Điểm mấu chốt trong năng lực của nó chính là một giây đồng hồ này!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...