Dịch: BsChien
Nhóm dịch: Vô Sĩ
Ứng Tư Tuyết hoàn toàn bị hành động của Dương Húc Minh dọa cho mất hồn vía. Hắn vừa đưa tay chạm vào lục lạc mèo, ngay sau đó tựa như bị điện giật vội vàng rụt lại, sắc mặt tái nhợt cau có.
Biểu hiện quỷ dị này khiến Ứng Tư Tuyết lo lắng khẩn trương hỏi:
- Anh Minh? Anh bị sao rồi?
Hiện tại Dương Húc Minh đã là cọng cỏ cứu mạng duy nhất của cô. Cô tuyệt đối không hi vọng hắn xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.
Giây lát sau, nơi cổ của Dương Húc Minh trào ra từng giọt từng giọt máu đỏ thẫm, Nhìn tựa như ai đó lia lưỡi dao cắt nhẹ qua da cổ của hắn.
Ứng Tư Tuyết trợn mắt, hết hồn:
- Anh Minh… Cổ… Cổ của anh…
Dương Húc Minh sờ sờ vết thương trên cổ, vẻ mặt bình thản trở lại, nói:
- Như em thấy đó, anh cũng bị quỷ nhắm tới rồi. Bất quá tình huống không giống như của em, anh là bị một con mèo đen theo ám.
Tối hôm qua, sau khi anh với em chia tay nhau, vừa đi được một đoạn thì anh gặp một con mèo đen ven đường. Lúc nghe tiếng mèo kêu, anh không kịp thời nhắm mắt lại, sau đó giống như là bị nó quấn lấy luôn.
Dương Húc Minh giải thích rõ ràng tình cảnh của mình hiện tại, sau đó nói:
- Bây giờ xem lại, không chỉ lúc anh bị soi gương mới gặp nguy hiểm, mà thậm chí chạm vào cái lục lạc này cũng sẽ bị mất đầu.
Lời của Dương Húc Minh khiến Ứng Tư Tuyết cảm thấy vô cùng áy náy
- Thật là ngại quá, tất cả là bởi vì em…
- Thôi lỗi phải gì! - Dương Húc Minh tỉnh bơ đáp - Đây đều là do anh tự chọn thôi. Khi anh đã quyết định tới giúp đỡ em, thì gặp chuyện may rủi cũng là do vận số của chính mình.
Hơn nữa anh chỉ cần cẩn thận một chút, tránh không soi gương, như vậy nhất thời lão quỷ kia không ám hại anh được. Dù sao đêm nay cũng phải chơi chết lão già kia, trước sau gì cũng đối đầu với năng lực quỷ dị của lão.
Ứng Tư Tuyết kinh ngạc:
- Đêm nay? Anh đã tìm ra cách đối phó lão già kia rồi?
- Chưa biết! Nhưng lão đã không chịu tha cho em, như vậy khẳng định đêm nay lão quỷ sẽ còn quay lại - Dương Húc Minh nheo mắt cười cười – Chờ đêm nay lão tới, anh sẽ cùng với lão giảng đạo lý một chút!
Ứng Tư Tuyết há cái miệng nhỏ bé xinh xắn ra, vẻ mặt ngơ ngác.
- Giảng đạo lý?
Dương Húc Minh thấy vẻ mặt cô nàng, hắn ngoác mồm ra không nhịn được cười
- Không sai, giảng đạo lý! Lão già này đã hành động không có đạo lý, vậy thì phải để mình giảng đạo lý cho lão!
Đúng rồi, em trở về nhớ hỏi kỹ cô bạn của em, chuyện tên thầy phong thủy lừa đảo kia, xem có moi thêm được chút thông tin gì không.
Dương Húc Minh nói:
- Nếu như tên phong thủy kia cũng ở Lục Bàn Thủy, vậy chúng ta có thể tiện đường đi tìm gặp gã. Trực giác mách bảo anh, gã thầy phong thủy này nhất định có vấn đề.
Ứng Tư Tuyết chần chờ một chút, sau đó hỏi:
- Em trở về?!! Anh không đi về nhà cùng với em sao?
- Cùng em về nhà? Về nhà em sao? Nam nữ độc thân ở chung một chỗ không tốt đâu!
Ngoài miệng thì nói vậy, nhưng trong lòng Dương Húc Minh đang nghĩ tới Lý Tử, lỡ như cô nàng biết thì có khi đem mình xé sống! Nhưng suy nghĩ một hồi, Dương Húc Minh cuối cùng đổi ý.
- Mà thôi được rồi! Bây giờ anh sẽ đi cùng về nhà em!
Sỡ dĩ Dương Húc Minh thay đổi chủ ý là vì hắn đột nhiên nghĩ đến tình huống cô gái này tách ra, không có hắn bảo vệ rồi lão quỷ kia giết mất. Như vậy hắn coi như công cốc rồi. Lệ quỷ ban ngày cũng có thể chui ra, như vậy cô nàng Ứng Tư Tuyết này dù là ban ngày cũng có thể bị giết.
Sau khi hắn siêu độ nữ quỷ trong căn biệt thự, trọng lượng Sát phụ kiếm đã nhẹ hơn rất nhiều. Hiện tại Dương Húc Minh đã dễ dàng vung vẩy thanh kiếm này không mất chút sức lực nào. Dù nặng tới hơn mười cân nhưng hắn cầm lên cảm giác như chỉ vài kg.
Nếu như lại siêu độ cha con họ Lưu, trọng lượng thanh kiếm lại giảm bớt chút ít nữa, vậy thì Dương Húc Minh có thể nhẹ nhàng sử dụng thanh kiếm lợi hại này mỗi khi chiến đấu.
Quyết định như vậy, Dương Húc Minh đứng dậy đi theo Ứng Tư Tuyết ra xe. Nhưng khi nhìn thấy xe hơi của cô gái, hắn phát hiện ra vấn đề nhức đầu.
- Xe này của em là xe hai chỗ ngồi?
Dương Húc Minh không muốn ngồi bên ghế phụ, không may kính chiếu hậu soi vào mặt, như vậy đi tong cái cần cổ của hắn rồi. Ứng Tư Tuyết cũng ý thức được nguy hiểm như vậy nên cô vội vàng nói:
- Để em về nhà lấy cái xe khác. Xe kia là bốn chỗ, như vậy anh Minh có thể nằm ở băng ghế sau, không sợ bị gương chiếu hậu soi trúng.
Một cái xe khác, haizz, đúng là đại tiểu thư con nhà giàu! Thành phần bình dân như Dương Húc Minh ngước mắt lên nhìn mà cảm thấy hâm mộ. Quả nhiên đầu thai cũng cần phải có kỹ thuật mới được.
Ngồi trở lại ven đường, nhìn Ứng Tư Tuyết mở cửa Porsche rồi lái đi, Dương Húc Minh lấy Sinh Tử Lục ra. Hắn kỳ thật có thể gọi một cái taxi đi cùng, nhưng Dương Húc Minh vẫn để Ứng Tư Tuyết chạy về đổi xe, chính là muốn xem trên Sinh Tử Lục có nội dung gì mới hay không.
Trang sách vẫn y như cũ. Nó đang giả chết hay là nói lão quỷ này quá yếu, không cần Sách đại ka ta đây chỉ điểm, Dương Húc Minh cũng thừa sức đối phó?
Trước đó mấy lần nhảy hố tìm đường chết, đều có Sinh Tử Lục chỉ đạo. Lần này chẳng có chuẩn bị gì cả, đi đối phó với lão ma đầu khủng bố này, Dương Húc Minh cảm thấy chơi vơi không biết đường nào mà lần.
- Quả nhiên cầu người không bằng cầu mình!
Dương Húc Minh lầm bầm nói, trong lòng thầm chửi Sinh Tử Lục đem con bỏ chợ. Hiện tại hắn chỉ sơ bộ biết lão quỷ kia có một năng lực giết người qua gương. Kết hợp với thông tin trước đó của Sinh Tử Lục đưa cho, chỉ cần thời điểm nghe tiếng mèo kêu cần nhắm mắt lại, như vậy sẽ không trúng độc chiêu. Có lẽ năng lực của lão quỷ có liên hệ với ánh mắt.
Bất quá Dương Húc Minh còn không cách nào xác định là lần này có một hay hai con Lệ quỷ? Dựa theo lời kể của Ứng Tư Tuyết, lão già và con mèo đen bị chôn cùng một chỗ. Thông thường, mèo sống được mười năm đã là hiếm có rồi, con mèo của lão già kia vậy mà sống đến hai mươi mấy năm?
Chỉ riêng tuổi thọ con mèo đã thuộc hàng yêu nghiệt rồi. Lại thêm bị chôn cùng người chết nữa, và tối hôm qua nhìn thấy mèo đen sau đó Dương Húc Minh bị phát sinh những chuyện kỳ quái. Hắn hoài nghi con mèo kia cũng đã biến thành Lệ quỷ.
Ngồi chờ ở công viên tầm bốn mươi phút, Ứng Tư Tuyết đã lái một cái xe khác quay lại. Dương Húc Minh mặc dù không hiểu nhiều lắm về xe cộ, nhưng nhìn qua cũng biết là loại xe sang đắt tiền. Maserati…Thật sự là lắm tiền ha!
Quả thật đây là lần đầu tiên hắn được ngồi siêu xe sang trọng như vậy, sướng hơn hẳn ngồi xe cảnh sát tối qua. Nửa nằm nửa ngồi ở băng ghế sau, Dương Húc Minh cố gắng né tránh tất cả những thứ gì có thể phản chiếu gương mặt của mình.
Không còn cách nào, hắn bây giờ không thể soi gương được. Lúc nãy chỉ mới sờ vào lục lạc mèo thì cổ liền phun máu, nếu lại soi gương thêm mấy lần nữa thì có lẽ đầu của hắn trực tiếp chuyển hộ khẩu.
Nhưng bất luận là lão già hay con mèo đen muốn giết hắn, đêm nay hắn sẽ cho bọn nó biết là mèo nào cắn mỉu nào.
Dương Húc Minh nằm sau xe, mặt đanh lại, miệng phát ra tiếng hừ hừ trầm thấp.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...