Tập Quên Đi Khoảng Cách

Bước chân ra khỏi phòng Hiệu Trưởng, mặt Hạo Quân có đôi chút dãn ra, nở một nụ cười với hàm ý khinh bỉ. Không đúng, nụ cười này không được xem là cười, vì bản thân nó đã biến chất mất rồi. Tự hỏi sao Hạo Quân không bất mãn được cơ chứ, khi mà màn kịch đó do chính tay Thiên Minh thêu dệt nên một cách quá hoàn hảo. Tới nỗi bất cứ ai nhìn vào cũng phải chắc nịch mọi chuyện hẳn là do Hạo Quân gây ra.
Còn về Thiên Minh,sau khi Hạo Quân rời đi, cảm thấy ở lại cũng chẳng có gì vui nên cũng rời khỏi phòng hiệu trưởng ngay sau đó. Vừa bước ra thì thấy hắn vẫn còn đứng trước cửa phòng liền tiến lại gần tiếp tục gây sự.
"Mẹ cậu cũng đã đề nghị rồi,..." giọng nói đầy tự mãn của Thiên Minh khiến không khí cẳng thẳng càng tăng lên. "cậu có thể nghĩ đến việc chuyển trường rồi đấy."
"Không phải người bị đánh mới cần phải chuyển đi sao?" Hạo Quân chán ghét xoay người,đôi mày khẽ nhíu lại,đôi mắt lại tỏ vẻ dò xét con người trước mặt. Đương nhiên là hắn không ngu để sập bẫy lần nữa rồi.
"Có vẻ như cậu chưa bao giờ để lọt tai lời nói của mẹ mình thì phải nhỉ?" Minh vẫn giữ nguyên thái độ đầy thách thức trong câu nói chứa ngụ ý xem thường.
"Biến đi" đến lúc này thì Quân không còn đủ nhẫn nại để ở đây nói chuyện với người không có thiện ý lại luôn luôn tự mãn đến mức đáng ghét như thế này được nữa.Chỉ hận không thể cho hắn một cú đấm vào mặt nhưng đương nhiên là Quân biết không thể làm thế vào lúc này được rồi "trước khi một bên má của cậu vẫn chưa bị đánh."
"Tôi đang đợi đây còn gì." Thiên Minh nghe xong cười lớn đôi mắt nhìn chăm chú vào hạo quân "Lần này là cơ hội tôi không cần nhẫn nhịn, muốn thử không?"
"Tôi nghĩ vẫn còn có cơ hội lần sau." Hạo Quân khẽ nhếch mép nở nụ cười chán nản,con người này cậu vốn hiểu rõ nhưng càng ngày lại càng ngông cuồng ngự trị khiến rạn nứt trước đây không thể lành lại,không buồn để ý nét mặt Thiên Minh,xoay người nhàn nhã bước đi.
Câu nói đó vô tình chạm vào quá khứ nơi sâu tận đáy lòng.Trước đây,Thiên Minh và Hạo Quân từng là đôi bạn rất thân. Suốt thời thơ ấu họ cùng ăn, cùng ngủ, cùng đi học, cùng chơi điện tử thậm chí cùng bắt nạt bạn bè khác với nhau. Dù vậy mối quan hệ đó chỉ bắt đầu tan vỡ khi trong một lần trốn học về nhà Thiên Minh chơi điện tử cả hai chứng kiến cảnh bố Minh cặp kè với người phụ nữ khác, Thiên Minh vô cùng giận giữ và tránh mặt Hạo Quân trong một thời gian dài.Cho đến khi ông Hoàng Khởi Kiệt (tức ba Thiên Minh) quyết định tái hôn với bà Mai Chi thì cả hai mới chính thức trở mặt với nhau.
*) Không hiểu sao hôm nay bà Mai Chi lại đích thân đến đón Hải Băng. Với nhiều người thì được bố mẹ mình đưa đón như vậy thì thích lắm nhưng nó thì không,vì ai mà biết được bà ta lại đang có kế hoạch gì cũng nên.
"Sao đột nhiên mẹ lại tới đón con." Vừa lên xe nó đã lạnh nhạt hỏi ngay.
"Có việc đi ngang qua lại nghe tài xế bảo vừa về nhà là con đã vội đến trường ngay." Bà ta cười tủm tỉm rồi nói: "Con gái của mẹ chăm chỉ như vậy,nếu cứ thế mà đi thì lương tâm sẽ cắn rứt lắm."

"Cái gọi là lương tâm cắn rứt đó hình như không bao gồm những chuyện đại loại như đính hôn thì phải." Băng vẫn trả lời cụt cẫng.
Bà Mai Chi bắt đầu thấy khó chịu,liền lên giọng cảnh cáo: "Đừng để mẹ cảm thấy hối hận vì đã đến đây."
Vừa dứt lời,từ gương chiếu hậu hình ảnh Hạo Quân vừa vặn phản chiếu trong gương ,bà Mai Chi thấy vậy bấm coi xe,đợi đến khi hắn đi tới thì nở nụ cười "Chúng ta lại gặp nhau rồi."
"Cháu chào cô." Hắn cúi đầu.
Thấy con rể tương lai của mình một nụ cười trên mặt cũng không có,chào hỏi cũng không có một tia lễ phép,một tý kính trọng người lớn cũng không có,bà ta bắt đầu thấy không thoải mái: "Hai gia đình chúng ta đã gặp nhau rồi,cũng đã đưa về nhà nội để gặp mặt rồi nhưng giờ cô vẫn phải đến đón Hải Băng về nhà như thế này thì đúng là hơi buồn đấy."
"Mẹ!" Giọng nói có đôi phần trách móc của bà Mai Chi khiến nó khó chịu liền than nhẹ.
"Cháu thành thật xin lỗi.Tối mai cháu có thể mời gia đình bác đến nhà cháu dùng cơm không ạ. Ông bà hai bên nội ngoại của cháu cũng sẽ có mặt." Hạo Quân nhanh chí thuận theo và lới lí do lời mời để thay đổi không khí.
"Như vậy có quá bất tiện không." Bà ta từ tốn hỏi nhưng trong lòng thì vui phải biết.Riêng có một người là Hải Băng vì quá bất ngờ mà thay đổi luôn đường nét khuôn mặt.Tại sao khi không Hạo Quân lại muốn mời cả nhà nó đến nhà hắn ăn cơm,hắn đang định làm gì?
"Dạ không ạ." Hắn nhanh chóng tiếp lời trong ánh mắt lại như ẩn hiện ý nghĩ gì đó,tất cả đều nằm trong tầm mắt nó,khiến nó có cảm giác đây không đơn thuần là lời mời dùng bữa đơn giản.
"Nếu cháu đã có lời mời ta sao có thê từ chối hẹn gặp cháu vào tối mai." bà Mai Chi vui vẻ nhận lời trong lòng cũng cảm thấy hài lòng.
Trên đường về nhà,bà Mai Chi không ngừng than vãn về cuộc nói chuyện ban nãy với Hạo Quân: "Đường đường là người thừa kế một tập đoàn lớn mà ngay cả một câu khách sáo cũng chẳng biết nói,thật đúng là."
"Thà không khách sáo còn hơn là bị xấu hổ." Hải Băng lười nhác mở miệng rồi quay sang nói "Vừa nãy Thiên Minh bị hắn đánh."

"Cái gì? Đánh nhau! Tại sao?" Bà Mai Chi bất ngờ quan tâm tới Thiên Minh khiến nó hơi ngạc nhiên.
"Còn trăng sao gì nữa,đương nhiên là làm sai nên mới bị ăn đòn rồi. Tính Thiên Minh côn đồ như thế nào thì mẹ biết rồi đấy,y chang người chồng hiện tại của mẹ vậy." Nó lạnh nhạt trả lời,trong ngữ điệu mang vẻ giễu cợt trước phản ứng hiếm thấy từ mẹ nó nên có phần nghi hoặc
"Còn không nhanh im miệng lại." Bà ta trừng mắt đe doạ,trong đầu đang cải biên lại kế hoạch "Hôm nay mẹ sẽ đích thân đi chợ nấu ăn cho anh con."
"Sao đột nhiên dì ghẻ lại biến thành mẹ hiền thế." Băng vốn định khắc chế bản thân lại không nói thêm gì nữa nhưng suy nghĩ một chút lại lên tiếng: "Anh ta đang ở khách sạn đấy.Nếu hắn muốn ăn thì chỉ cần một cú điện thoại là xong mà."
"Ai mà không biết,nhưng dù sao mẹ cũng là mẹ của nó.Con mình bị thương mẹ đâu thể làm ngơ." Tuy không hiểu nó muốn nói gì nhưng bà ta vẫn cãi bướng.
"Mẹ nghĩ là anh ta sẽ gọi mẹ là mẹ chỉ vì một bữa ăn do mẹ chuẩn bị chắc." Nói xong nó liền quay đầu ra cửa sổ,không muốn tranh luận nữa nhưng chiếc xe bất ngờ dừng lại "Xuống xe đi.Mẹ không thể đi chung xe với con được nữa."
"Thế mới nói ban đầu mẹ còn tới đây làm gì." Hải Băng bĩu môi,trên mặt hiện rõ sự khinh thường nhưng không có khả năng phản kháng liền ngoan ngoãn xuống xe,thực ra đây cũng là điều nó muốn.Nói thật thì chuyện cũng đâu có gì nghiêm trọng,Hoàng Thiên Minh chỉ bị thương một chút ở khoé miệng,đâu có bị ảnh hưởng gì đến nhan sắc, dán băng cá nhân vào là xong đâu có cần phải khoa trương lên như vậy,thật đúng là.
Thẩm Tường Vy vừa bước chân vào phòng, loay hoay thả xuống ba lô nặng trĩu trên vai. Bỗng, tiếng chuông điện thoại lanh lảnh vang lên. Cô bước đến, nhấc máy. "Alo."
"Là tôi, Thiên Minh." Một giọng nam trầm khàn nhẹ trôi vào tai Vy.Người này, khi không lại gọi điện cho cô để làm gì kia chứ?
"Anh gọi tôi có chuyện gì không?"
Đầu dây bên kia vang lên tiếng cười khẽ, thanh âm như pha trộn một chút lười biếng và dường như có một chút mỉa mai. "À. Tôi vốn muốn mời cô đến chỗ của tôi một chuyến, không biết có được hay không?"

Tuy không thấy được gương mặt hắn lúc này nhưng cô dường như có thể cảm nhận được mùi vị nguy hiểm trong câu nói của hắn. Cô cẩn trọng hỏi. "Tại sao tôi phải đến chỗ của anh chứ? "
Hắn đột nhiên cười lớn làm cô lạnh cả sống lưng. "Chẳng qua là tôi tình cờ tìm được một số tài liệu, liên quan đến cô đó. Cô có hứng thú không?"
Đến đây, tay Thẩm Tường Vy run lên, gương mặt trắng bệch không chút sức sống...Lẽ nào... Anh ta đã...
"Rốt cuộc anh muốn gì?" Cô dường như gắt lên trên điện thoại.
"Khách sạn Zeus, phòng 706.Đến ngay đi."
Thẩm Tường Vy buông thõng hai tay sau những tiếng tút tút dài, chiếc điện thoại mất lực chống đỡ cứ thế rơi xuống. Cô khụy người bất động trên sàn nhà lạnh băng, trên gương mặt thanh thuần tinh khiết là lo âu tột độ
Rốt cuộc, anh ta đã biết những gì?Cô nhanh chóng xách túi lên và bắt một xe ôm đang đi đến rồi lên đường đến địa chỉ Thiên Minh nói.
(*)Thẩm Tường Vy đứng trước cánh cửa gỗ đang đóng chặt, bàn tay thon dài toan đưa lên nhưng rồi lại lưỡng lự dừng lại trong không trung, nắm chặt lại.
Rốt cuộc, cô có nên bước vào không đây. Hắn ta đã nắm được điều gì chăng? Hắn muốn gì ở cô kia chứ?
Đột ngột, cánh cửa bật mở, từ bên trong xuất hiện gương mặt Thiên Minh làm cô hơi giật mình.
"Vào đi."
"Rốt cuộc anh muốn gì?" Thẩm Tường Vy nhíu chặt chân mi, thẳng thắn nói vào vấn đề chính.
Thiên Minh nhìn cô, nở nụ cười ngạo nghễ. "Muốn tôi nói luôn ở đây không."
Thẩm Tường Vy do dự trong giây lát rồi nhanh chóng bước vào. Hắn cũng theo đó mà đóng lại cánh cửa rồi bước đến ngồi xuống bên sô pha màu lam nhạt, nhàn nhã nâng lên cốc cà phê còn uống dở. Hồi lâu, thấy hắn không có động tĩnh nào khác, Thẩm Tường Vy nóng nảy gắt lên.

"Anh đang đùa giỡn với tôi sao? Rốt cuộc anh gọi tôi đi từ nhà đến đây để làm gì chứ?"
"Tôi cũng chẳng cần phải bỡn cợt cô để làm gì, đối với tôi đó là điều vô nghĩa. Chẳng qua là, tôi vừa phát hiện ra một bí mật rất thú vị..."
Thẩm Tường Vy tái mặt, không nói gì.
"Cô không phải là học sinh V. VIP."
Thẩm Tường Vy sững sờ nhìn hắn, trong mắt là bất ngờ cùng sợ hãi.Làm... làm sao hắn có thể biết được chuyện đó?Cô cất giọng run run.
"Anh... làm sao anh biết được ?"
"Đó chẳng phải là điều khác biệt giữa hai chúng ta sao?"
Thẩm Tường Vy mím môi, do dự. "Anh muốn gì?"
"Chỉ là..." Hắn chợt hạ giọng, nhìn cô hồi lâu rồi cất tiếng. "Tôi muốn cô chia tay với Hạo Quân,vậy thôi."
"Tại sao anh lại muốn tôi với Hạo Quân chia tay đến như vậy. Bọn tôi yêu nhau thì có liên quan gì tới anh chứ? Vy cố nén cơn giận vào trong, cố giữ cho mình thật bình tĩnh.
"Tất nhiên là có liên quan, vì cậu ta sắp trở thành em rể của tôi..." Thiên Minh còn chưa nói xong câu thì bên ngoài có người gõ cửa,mặc dù trong lòng còn đang thầm trách xem tên nào dám làm mình mất hứng nhưng vẫn chịu khó đứng dậy mở cửa mặc kệ Tường Vy đang chết lặng tại chỗ, từng câu nói của Thiên Minh như tiếng sét ngang tai cô, nó như muốn bóp nghẹn trái tim cô.Nhưng khi nhìn thấy người ở ngoài cửa thì cậu không khỏi giật mình.Là Hải Băng.
Còn tiếp....


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui