Tạp Đồ

Mười lăm gã tạp tu cấp bảy, mất đi tám! Cái tỉ lệ này đủ cao để làm người khác trố mắt cứng lưỡi. Xét một cách tương đối, tỉ lệ đội viên bình thường có vấn đề không lớn lắm, nhưng vẫn có bốn mươi sáu tên sa lưới. Cả quá trình thanh trừng không hề gặp một chút trở ngại nào, toàn bộ điều đó được thuận lợi là nhờ Trần Mộ đã yêu cầu bọn họ phải cởi bỏ độ nghi trước khi ra khỏi quân doanh. Không có độ nghi thì tạp tu, dù là tạp tu cấp bảy cũng không có một chút sức chiến đấu nào.
Nhưng là cuộc thanh trừng này vẫn là ảnh hưởng đến sỹ khí của Mộc Tự doanh, lòng người hoảng sợ. Tiếu Ba và Tang Hàn Thủy cũng trầm lặng cả ngày, nhưng bọn họ chỉ là tò mò, ông chủ làm như thế nào được như vậy?
Trần Mộ: “Có người ẩn nấp ở trong chúng ta, các ngươi cũng nghĩ đến điểm này chứ?”
“Đó là điều tự nhiên.” Tiếu Ba tiếp lời: “Ông chủ gây ra động tĩnh lớn như vậy, người khác không phản ứng thì mới là không bình thường.”
Tang Hàn Thủy mặc dù không nói chuyện, nhưng cũng lộ ra vẻ tán đồng. Mấy năm nay không thể so với trước kia. Trước kia thế cục bình ổn, việc phái gián điệp điều tra lẫn nhau không nhiều như bây giờ. Nhưng mấy năm nay, khi thế cục không ngừng trở nên ác liệt, loại chuyện này đã tới tình trạng cực kì phổ biến, cứ xem việc Trần Mộ lần này điều tra ra nhiều gián điệp như vậy thì có thể thấy rõ.
Trần Mộ nói tiếp: “Loại chuyện này, nếu như có Bagnell tổng quản hoặc là Hề tổng quản thì bọn họ tự nhiên sẽ có thủ đoạn. Ba người chúng ta hoàn toàn mù tịt đối với việc này. Chúng ta nắm giữ trong tay quá nhiều thứ mẫn cảm, nếu như mặc kệ bọn họ ẩn nấp thì hậu quả sẽ rất nghiêm trọng. Ta liền nghĩ rằng nếu dùng mưu kế mà khó đạt được thì chỉ có thông qua cách khác, tỉ như thủ đoạn dùng kĩ thuật! Ta nghiên cứu ra một loại tạp giới có thể tiến hành giám sát dao động sóng truyền tin, nhưng sử dụng loại tạp giới này có yêu cầu rất cao là cần phải lắp đặt từ trước. Ta cùng Weah, tiểu Bộ Mặc ba người đã lắp đặt gần ba trăm thiết bị này trên khắp thành phố Tây Đức Lý, bao trùm toàn phạm vi thành phố Tây Đức Lý.” Trần Mộ rốt cuộc cũng nói ra đáp án: “Công việc này đã bắt đầu từ khi ra khỏi rừng.”
“Lợi hại thế ư?” Tiếu Ba há mồm trợn mắt.
Trần Mộ lắc đầu: “Kì thật tính năng vẫn rất yếu, mức độ có thể giám sát rất kém, hơn nữa phạm vi sử dụng rất hạn chế, cần phải lắp đặt trước. Nếu ở một địa phương mà không được lắp đặt trước thì không có chút tác dụng nào.”
“Đã quá lợi hại rồi. Ông chủ!” Tang Hàn Thủy thốt lên từ đáy lòng. Hắn cũng chưa từng nghe nói đến loại tạp giới này, nhưng hiện giờ đã biết rõ các tạp tu kia thua như thế nào. Ai có thể ngờ rằng ông chủ lại có thể phát minh ra loại tạp giới cường đại như vậy chứ.

“Lần này chắc là sạch sẽ rồi.” Tiếu Ba không nhịn được thốt lên.
“Không biết.” Trần Mộ lắc đầu: “Hiện giờ có còn người ẩn nấp thì cũng không cố được nữa. Chúng ta không còn nhiều thời gian, chỉnh đốn lại một chút, sau đó lập tức xuất phát. Chúng ta hiện tại cần phải lập tức tiến hành tấn công Huyết Sắc tạp tu đoàn.”
Tiếu Ba và Tang Hàn Thủy nhất thời tỏ vẻ mặt quái dị. Một lát sau, Tang Hàn Thủy mới nói: “Ông chủ. Chúng ta đang muốn nói với người chuyện này.”
“Chuyện gì?”
“Huyết sắc tạp tu đoàn đã bị tiêu diệt rồi!”
“A!” Trần Mộ mặt ngơ ngẩn: “Xảy ra chuyện gì vậy?”
“Chúng ta hãy xem tin tức đi, tất cả đều đã nói trong những tin tức mới nhất.” Tiếu Ba vừa nói vừa mở Thu hình huyễn tạp.
Thời sự ở khu Thiên Đông Lý chỉ toàn truyền phát tin về Huyết Sắc tạp tu đoàn. Huyết Sắc tạp tu đoàn là một trong những tạp tu đoàn nổi tiếng nhất của khu Thiên Đông Lý, nó đột nhiên bị diệt vong, khiến cho mọi người bị sốc thật mạnh. Một cái tập đoàn vô cùng khổng lồ bị sụp đổ chỉ trong khoảnh khắc, hiển nhiên sẽ là một trận chấn động.

Địa bàn và tài nguyên của Huyết Sắc tạp tu đoàn trong chớp mắt đã bị những đầu lĩnh khác phân chia nhau hết sạch. Bọn họ có quá nhiều kẻ thù, mà khi suy yếu thì lại không có đồng minh nên cuối cùng rơi vào kết cục diệt vong.
Huyết sắc tạp tu đoàn sụp đổ, nhưng lại khiến cho dân chúng của cả khu Thiên Đông Lý ghi nhớ một cái tên - Tuyết Ti Trùng tạp tu đoàn!
Chính cái tạp tu đoàn không một chút danh tiếng đó đã tự tay mai táng cái gã khổng lồ này. Hơn nữa, chính bọn họ khi quyết đấu đã đánh nát vũ khí mạnh mẽ nhất trên tay gã khổng lồ! Mọi người khi đó mới ngạc nhiên phát hiện, cái tạp tu đoàn thần bí nắm giữ kĩ thuật tinh chế quặng mỏ Tử Huỳnh này lại có sức chiến đấu cường đại đến thế! Bọn họ có một loại tạp phiến mưa lửa đáng sợ, còn thêm cả số lượng tạp tu bắn tỉa cực kì kinh người. Ngoài ra, người chỉ huy của bọn họ có tài năng không gì sánh nổi.
Đây chỉ là cách nhìn lưu truyền trong giới thường dân. Trong mắt bọn họ, Tuyết Ti Trùng tạp tu đoàn giống như một đám mây mù thần bí khó lường, Còn trong các thế lực lớn, lời đồn về người chỉ huy của Tuyết Ti Trùng tạp tu đoàn cũng dần dần lan tràn. Tin đồn này làm cho mọi người bỗng chợt hiểu, không có gì lạ khi mà chỉ có một nhúm hai ngàn tạp tu mà có thể tiêu diệt toàn bộ Huyết Sắc tạp tu đoàn. Tin đồn này không có ai chứng thực, Tuyết Ti Trùng tạp tu đoàn cũng chưa bao giờ phát ngôn bất cứ lời giải thích nào. Tuyết Ti Trùng tạp tu đoàn trong tay có tạp phiến, có sức mạnh kĩ thuật, nhưng thoáng một cái lại toàn bộ biến mất. Vậy cho nên, phàm là nơi nào có Tuyết Ti Trùng tạp tu đoàn xuất hiện thì tất cả các thế lực bản xứ đều tự giác thối lui ba dặm, chủ động giữ khoảng cách.
Con sói kia..
Xem xong tin tức, Trần Mộ trợn tròn mắt hết cỡ. Khi hắn khôi phục tinh thần, toàn thân thoải mái một cách kỳ lạ.
“Lão Bagnell thật lợi hại!” Trần Mộ vô cùng ngạc nhiên vui mừng thốt lên.
“Rõ là đại thúc.” Tiếu Ba lầm bầm. Hắn đã từng chịu đau khổ trong tay Bagnell, hơn nữa năm đó Bagnell liên thủ với Hề Bình, cơ hồ đã lột một lớp da trên người hắn xuống.

Tang Hàn Thủy chưa từng gặp Bagnell, tất nhiên chẳng thể phát biểu ý kiến gì. Tuy nhiên, một người tiêu diệt hoàn toàn Huyết Chùy bộ, chiến tích kinh hoàng như thế thì đương nhiên vẫn khiến cho hắn phục sát đất. Ông chủ đúng là ông chủ. Người đi theo hắn đều là những người ghê gớm! Nghĩ đến Weah, lại nghĩ đến Bagnell, ý nghĩ này của Tang Hàn Thủy càng thêm mãnh liệt.
Tiếu Ba vuốt cằm. Hắn hồn nhiên không hề để ý rằng cái tư thế này của hắn giống Bagnell ghê gớm: “Đi đâu tiếp đây? Huyết Sắc tạp tu đoàn đã bị tiêu diệt, chúng ta đi đâu tiếp đây?”
Hỏi về vấn đề này cũng là nói ra nghi vấn trong lòng của Tang Hàn Thủy. Dù sao mục tiêu chính của bọn họ là đánh úp Huyết Sắc tạp tu đoàn để giảm bớt áp lực cho bọn Bagnell, bây giờ Huyết Sắc tạp tu đoàn đã diệt vong, cũng nghĩa là mục tiêu quan trọng nhất của bọn họ đã được giải quyết. Vậy đi con đường nào tiếp theo thì Trần Mộ phải xác định một lần nữa.
“Đi thành Thiên Hồ thôi. Chắc chắn là lão Ba cũng có thể đoán được hành tung của chúng ta, nên bọn họ cũng đã bắt đầu di chuyển về hướng thành Thiên Hồ. Chúng ta sẽ tập hợp tại thành Thiên Hồ.” Trần Mộ trầm ngâm nói.
Tiếu Ba và Tang Hàn Thủy tất nhiên không có ý kiến.
Trong vài ngày này, Cừu San Ngọc rất thành thật. Nàng biết rằng so với người khác, mình lại càng không được Trần Mộ tín nhiệm. Bất cứ một hành động nào không rõ ràng thì đều có thể dẫn đến kết quả có hại. Đây không phải điều nàng muốn. Mà làm một người quan sát, ngược lại nàng thấy mọi việc rõ ràng hơn. Nhưng mà thấy rõ ràng hơn cũng không giúp nàng hiểu Bạch tổng quản rõ hơn. Trái lại, Bạch tổng quản ở trong mắt nàng càng trở nên khó hiểu, vô thanh vô tức đã làm cho đội ngũ hoàn toàn hồi phục. Nàng đến tận bây giờ vẫn không biết Bạch tổng quản cuối cùng đã dùng phương pháp gì, nhưng cái thủ đoạn sét đánh này thì ngay cả nàng cũng cảm thấy khiếp sợ không quên. Đổi lại là chính mình thì cũng không có cách làm tốt hơn được.
Hình ảnh của Bạch tổng quản ở trong lòng nàng càng trở nên to lớn đáng sợ hơn, ngoài mặt thì chất phác cười cười nói nói, ẩn giấu bên trong lại là thực lực sâu không lường được. Điều khiến cho nàng cảm thấy mờ mịt nhất chính là nàng thấy nhưng lại không thể hiểu nỗi những bước đi của Trần Mộ. Song chính những hành vi mà nàng xem không hiểu đó lại thường có thể đem lại chiến quả mà người khác không thể ngờ được. Nàng đề phòng cẩn thận đến mức không dám nói nhiều, chỉ đứng bên quan sát.
Nhìn người thiếu niên tướng mạo xấu xí ở trước mắt này, tinh thần nàng có chút hoảng hốt. Nhớ tới lúc tại thành phố Lars, Trần Mộ thậm chí còn không khiến cho nàng lưu lại nhiều ấn tượng. Chỉ sợ là đến tận bây giờ, tuyệt đại đa số còn không chú ý đến sự nguy hiểm của hắn. Hắn tựa như một người thợ săn cực kì kiên nhẫn, lặng lẽ mai phục, che giấu bản thân mình. Nàng cũng không rõ việc Trần Mộ giấu mình là vô tình hay cố ý. Nếu như là cố ý , như vậy thì thật là đáng sợ. Nàng phát lạnh toàn thân.
“Ta đã xem tin tức.” Trần Mộ nhìn thẳng vào mắt Cừu San Ngọc: “Việc Pháp Á gây áp lực đối với Huyết Sắc tạp tu đoàn, ngươi đã làm được. Là một bộ phận của hiệp ước, hôm nay ta cho ngươi phần điều lệ chiến thuật này, nhưng ngươi cần phải đợi sau khi đến thành Thiên Hồ thì mới có thể trao cho Pháp Á.”
Ánh mắt của Trần Mộ thản nhiên, giọng điệu khẳng định, không để lại một chút đường lui nào.

Cừu San Ngọc không hỏi tại sao, gật đầu rất dứt khoát: “Được. ”
“Chuẩn bị cho tốt để lên đường thôi, chúng ta sẽ phải rời khỏi nơi này ngay lập tức.” Trần Mộ đứng lên, ném lại một câu: “Chuyến đi này chỉ sợ sẽ không an toàn lắm.”
Cừu San Ngọc lặng im. Nàng hiểu được ý tứ của Trần Mộ. Mặc dù Trần Mộ thanh trừng cực kì triệt để, nhưng trong đó cũng nhất định có cá lọt lưới. Dù đó chỉ là những đội viên bình thường không tiếp xúc được với những nhân vật nòng cốt, nhưng chỉ là một góc của núi băng cũng đủ gây cho mọi người vô số ảo tưởng.
Người chết vì tiền, chim chết vì ăn! Bạch tổng quản tất nhiên là có hung danh hiển hách, nhưng mà khi lợi nhuận đạt tới mức độ kinh người thì cũng không thiếu kẻ túng quá hóa liều.
Nhận thấy sĩ khí của Mộc Tự doanh đã bị lần thanh trừng này ảnh hưởng, Trần Mộ chỉ đơn giản công bố ra thân phận của những nhân viên bị thanh trừng đó. Đội viên lúc này mới giật mình tỉnh ngộ, nghĩ đến những kẻ thiếu chút nữa phá hỏng bát cơm của mình, không ai không ngoác mồm mắng chửi như mắng chửi kẻ thù. Phải biết rằng, hiện tại Mộc Tự doanh căn bản không chiêu mộ người mới, mà đãi ngộ ở đây cũng đủ làm cho người ngoài nổi máu tham. Tiền lương cao chót vót, phúc lợi cực tốt, hai điểm này cũng có thể nhận được ở nơi khác. Nhưng dãy số tạp phiến, ngoài nơi này, ngươi muốn ở nơi khác có được ư, không có cửa đâu. Còn chuyện huấn luyện ở đây nữa, thực lực hiện tại của mỗi đội viên so với khi bọn họ mới vừa gia nhập, đều có bước tiến dài! Thậm chí rất nhiều người trong bọn họ trước kia còn tưởng rằng cả đời này cũng không có thể tiến thêm được một bước.
Mặc dù cái tên Tuyết Khanh pháp có chút gàn dở, nhưng thật sự đúng là có chỗ tốt. Những tạp tu đoàn khác nhất định coi phép luyện như vậy là trân bảo, chỉ cho tầng lớp cao cấp biết chứ đời nào đến phần tạp tu thuộc tầng lớp hạng bét như bọn họ? Hơn nữa, mặc dù huấn luyện cực khổ, nhưng đội ngũ này có quân kỉ nghiêm túc, sức chiến đấu cường đại. Các tạp tu này đều là những nhân vật tinh quái, biết nhiều hiểu rộng. Tất cả mọi người đều hiểu rằng Mộc Tự doanh nhất định sẽ có một tương lai sáng lạn. Ở trong thời loạn, có cái gì quan trọng hơn so với điều này?
Có tương lai sáng lạn, dù là sau này chỉ chiếm được một địa bàn nho nhỏ, như vậy người nhà bọn họ cũng có thể có cuộc sống yên ổn. Thế mà lúc này lại có con sâu làm hỏng nồi canh, nó khiến các đội viên vô cùng căm hận.
Trần Mộ hoàn toàn không dự liệu được các đội viên lại cuồng nhiệt đến mức độ này. Cơ hồ tự phát, các đội ào ào báo tin về những tạp tu có biểu hiện ám muội khác thường, nhờ đó lại phát ra vài tên gián điệp ẩn núp cực kì kỹ lưỡng. Nhưng lúc này Trần Mộ đã không thể cố tiến hành việc kiểm tra, hắn không còn nhiều thời gian. Hắn cần phải chạy tới thành Thiên Hồ với tốc độ nhanh nhất. Mà hắn cũng tuyệt nhiên không thể tưởng tượng được rằng, một câu chuyện truyền kỳ đã bắt đầu từ lúc hắn dẫn Mộc Tự doanh ra khỏi thành phố Tây Đức Lý!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui