Thấy Cừu San Ngọc uống viên thuốc mà chẳng hề cau mày lấy một cái, Trần Mộ thầm hoảng sợ trong lòng. Mặc dù không phải tiếp xúc lần đầu, nhưng thấy Cừu San Ngọc quyết đoán, tàn nhẫn như thế thì mức độ nguy hiểm của cô ta lại tăng lên.
“Còn cần làm gì nữa?” Cừu San Ngọc giống như làm một việc rất bình thường, bình tĩnh hỏi Trần Mộ.
Trần Mộ nhìn cô ta một lúc, rồi nói: “Đi thôi!”
Ngoài dự đoán của Trần Mộ, Cừu San Ngọc hoàn toàn không có chút cảm giác nào. Nếu là ở thành Đông Thương Vệ thì hắn sẽ không ngạc nhiên đến vậy, nhưng ở Hoa khu thì rất hiếm khi gặp trường hợp này.
Tuy nhiên ngẫm lại cũng đúng, hình như nàng cũng chẳng cần rèn luyện cảm giác làm gì. Mặc dù chưa biết Cừu San Ngọc có địa vị ra sao trong Pháp Á, nhưng đủ loại dấu hiệu cho thấy cô ta không phải nhân vật vô danh tiểu tốt.
Có tạp tu mạnh như người đàn ông đeo mặt nạ xanh làm cận vệ, chắc chắn gia thế của cô ta trong Pháp Á cực kì hiển hách. Một đại tiểu thư như vậy tất nhiên chẳng cần phí sức rèn luyện cảm giác làm gì.
Weah chẳng hề có ý giúp đỡ, Trần Mộ chỉ còn cách tự mình mang theo cô ta. May là thể lực của hắn đã khôi phục một ít, có thể phi hành được.
Mọi người cẩn thận vào thành, Cừu San Ngọc còn đeo một tấm mặt nạ khác. Sau khi vào thành, chuyện đầu tiên mà Trần Mộ làm là mua một bộ quần áo và một tấm mặt nạ khác cho Cừu San Ngọc.
Trong phòng thay đồ, Cừu San Ngọc đang cầm bộ y phục vừa mua trên tay. Nàng liếc Trần Mộ từ trên xuống dưới, lạnh giọng nói: “Sao? Muốn nhìn ta thay đồ à?”
Trần Mộ liền thấy hơi xấu hổ, nhưng để cô ta một mình thì không được. Ai biết cô ta sẽ giở trò quỷ nào? Cô gái này có thủ đoạn xảo quyệt, tâm cơ thâm trầm, trừ vũ lực ra thì Trần Mộ chẳng phải là đối thủ.
Hiện tại, mối quan hệ giữa hai bên cực kì xảo diệu. Nói rõ hơn, lẽ ra Cừu San Ngọc là tù binh của Trần Mộ nhưng trong tay cô ta lại có đủ lá bài, nên Trần Mộ phải giữ thái độ khách sáo.
“Muốn nhìn thì cứ việc.” Cừu San Ngọc chẳng chờ Trần Mộ trả lời. Cô ta xoay người, thay quần áo ngay trước mặt Trần Mộ. Dù hắn là người trầm tĩnh, to gan cũng không khỏi đỏ cả mặt. Tuy nhiên, vì muốn đảm bảo an toàn nên hắn vẫn không quay đầu đi.
Lưng trắng bóng, eo thon đầy gợi cảm, đôi chân dài trắng như tuyết…
Cảnh nóng quá – Kiểm duyệt – Cắt . . . Đóng dấu.
Chỉ trong một phút ngắn ngủi, cả người Trần Mộ đã đẫm mồ hôi. Đúng là tự giày vò mình a! Loại việc này phải giao cho người giống tảng đá như Weah mới phải. Nhìn cơ thể mềm mại, trắng tuyết trước mặt…dù hắn không có kinh nghiệm gì về phụ nữ nhưng bản năng vẫn tồn tại a.
Do đó, thống khổ vẫn được sinh ra. Trời ơi là trời...
Đúng rồi, thực ra cô ta chỉ là con khỉ thôi…Trần Mộ cứ vậy mà tự thôi miên bản thân.
Cảnh tượng trước mắt đủ để người khác sôi máu, nhưng biểu hiện bên ngoài của hắn lại rất bình tĩnh! Trấn định như thể trước mắt không phải là một cô gái xinh đẹp đang thay quần áo, mà là một con khỉ. Khi Cừu San Ngọc thay đồ xong, xoay người lại, thấy gương mặt không hề biểu lộ thái độ khác thường nào thì khóe mắt hơi giựt giựt.
“Định lực không tệ.”
Sau khi đeo mặt nạ vừa mua, ấn nút, cánh cửa tự động của phòng thay đồ liền mở, cô ta bước ra ngoài.
Trần Mộ thầm cười khổ. Định lực không tồi chỗ nào chứ, mặt hoàn toàn cứng đờ ra rồi nên vẫn giữ vẻ giống như trước thôi.
Cảm giác hơi biến hóa, vài vệt sáng liền hiện trên tay. Trong nháy mắt, bộ đồ Cừu San Ngọc vừa thay đã bị xé nát. Tiếp theo, Trần Mộ thay gia nhiệt tạp rồi đốt chúng thành tro.
Mặc dù xem một con “khỉ cái” xinh đẹp thay đồ là một chuyện rất thử thách ý chí, song Trần Mộ cũng xác định trên người nàng không có thứ gì khác. Điều này làm hắn an tâm hơn một chút.
Áo khoác rộng bao lấy thân hình nhỏ nhắn, trên mặt đeo một mặt nạ màu hoa hướng dương. Dù là nhìn từ góc độ nào, đều chẳng thể liên hệ tới phu nhân Pháp Á hung hăng càn quấy trước kia.
“Tổng quản đã về.” Các tạp tu trong tòa nhà thấy Trần Mộ, liền dồn dập cúi chào. Bọn họ rất bội phục vị Bạch tổng quản thần bí này.
Hiền lành, lạnh lùng, kiêu ngạo, chưa bao giờ trò chuyện với thủ hạ. Đặt ra khối lượng huấn luyện lớn đến mức bọn họ chẳng còn sức đâu mà chửi, nhưng người như vậy lại được tất cả tạp tu kính trọng.
Ngươi mãi mãi không cần lo hắn ỷ thế hiếp người như Ma Hổ, cũng không cần phí tâm tư nghĩ cách nịnh nọt như thế nào. Ngươi chỉ cần huấn luyện thật tốt, dốc sức tập luyện, tăng cường thực lực bản thân thì ngươi sẽ được thưởng. Hơn nữa, cách nhìn của các đơn vị tạp tu khác đối với bọn họ đã thay đổi chóng mặt. Còn điều gì khiến bọn họ phấn chấn hơn điều này chứ? Ánh mắt đầy vẻ khinh thường, chế nhạo đã không còn. Không biết từ lúc nào, bọn họ đã tự tin ưỡn ngực mà tiến bước.
Trần Mộ không trả lời, mọi người cũng đã sớm quen với việc này. Tuy nhiên, bọn họ mau chóng chuyển sự chú ý sang một nhân vật mới xuất hiện.
Phụ nữ!
Không ngờ Bạch tổng quản lại dẫn một cô gái về!
Tin giật gân này liền truyền khắp tòa nhà trong thời gian ngắn. Tất nhiên, điều này là do sự nổi tiếng của Trần Mộ trong thời gian này. Vừa cùng tiểu thư Hứa Gia ăn tối, liền dẫn một cô gái về…Trong chuyện này đúng là có nhiều bí ẩn a!
Tuy nhiên đừng nói là chỉ trỏ hay xì xào với Bạch tổng quản, ngay cả can đảm tới hỏi dò cũng chẳng có ai. Điều này cũng không cản trở bọn họ phát huy trí tưởng tượng phong phú của mình.
Hứa Gia đang chuẩn bị đi ngủ, rốt cuộc cô cũng thoát khỏi nỗi xấu hổ hồi tối. Miệng cười mỉm, lộ ra hàm răng trắng tuyết, Hứa Gia vui vẻ bước lại giường thì thông tin tạp chợt reo lên.
Trong bản hướng dẫn sử dụng của thông tin tạp từng cảnh báo, nếu gọi quá nhiều trong thời gian ngắn thì sẽ bị hư. Tối nay, Hứa Gia đã nghiệm chứng điều này.
“Ha ha, có lẽ chẳng ai tưởng tượng nổi. Kiều Nguyên tiếng tăm lừng lẫy, đường đường mã số tạp phiến chế tạp sư lại giấu mình ở một gia tộc suy tàn như Thái Thúc gia.” Cừu San Ngọc vừa mỉa mai vừa châm chọc nói.
Trần Mộ thuận tay đóng cửa, ngăn tất cả ánh mắt bên ngoài.
Đây là phòng huấn luyện chuyên dụng của Trần Mộ. Hắn đã kiểm tra mọi ngóc ngách, không có thiết bị giám sát nào. Hắn gỡ mặt nạ ra rồi khoanh chân ngồi xuống sàn nhà.
“Chỗ này thực quá đơn sơ đi, cả cái ghế cũng chẳng có.” Cừu San Ngọc lộ vẻ không hài lòng.
“Đừng đòi hỏi cao quá.” Trần Mộ chẳng thèm ngước đầu lên.
“Đừng nói với ta là ngươi thường ngủ ở chỗ này à? Không có sô pha, không giường, ngươi ngủ trên sàn nhà hả?” Cừu San Ngọc nhìn Trần Mộ như nhìn quái vật: “Ngươi không phải thuộc Khổ Tịch tự chứ? Khổ tu cũng không giống ngươi a, ít ra thì bọn họ còn có bồ đoàn.”
“Vậy à?” Trần Mộ vẫn ngước đầu lên: “Ta chẳng biết chút gì về Khổ Tịch tự cả.”
Cừu San Ngọc đắn đo nhìn sàn nhà dơ bẩn, sau cùng đành chọn một vật khá sạch sẽ rồi ngồi lên.
“Sao ngươi lại tới Thái Thúc gia?” Cừu San Ngọc vừa ngồi xuống liền thuận miệng hỏi, tiện tay gỡ tấm mặt nạ xuống.
“Kim ban nhuyễn dịch khuẩn, thứ này có khả năng có tác dụng với sợi tơ xanh lục, à, Tiêu Thanh.” Cừu San Ngọc đã biết sự tồn tại của Tiêu Thanh, hắn cũng không cần che giấu cô ta làm gì.
Nếu Cừu San Ngọc nói thật, hai người đều có cùng mục tiêu là tìm kiếm ma nữ. Hơn nữa Trần Mộ cảm thấy Cừu San Ngọc không giống như đang nói dối.
“Ta có nghe nói qua Kim ban nhuyễn dịch khuẩn, nhưng nó có tác dụng với Tiêu Thanh sao? Chuyện này thì ta chưa nghe ai nói.” Cừu San Ngọc lắc đầu.
“Thử thì biết.” Trần Mộ không giải thích. Hắn vẫn khá tin vào trình độ của Tô Lưu Triệt Nhu.
“Thái Thúc gia có Kim ban nhuyễn dịch khuẩn áo?” Cừu San Ngọc hơi ngạc nhiên: “Không ngờ Thái Thúc gia vẫn còn chút của cải. Tuy nhiên, bảo vật quý giá như vầy thì e lão già Thái Thúc Dong kia cũng chẳng buông tay dễ dàng đâu.”
“Ừ, ta chưa gặp được hắn.” Trần Mộ thành thật nói.
“Còn chưa gặp mặt hắn?” Cừu San Ngọc cười nhạo: “Ngươi đúng là kẻ vô dụng mà!”
“Ngươi có cách xử lý không?” Trần Mộ hỏi. Đây không phải là lĩnh vực chuyên môn của hắn.
Vẻ châm chọc trong giọng Cừu San Ngọc càng rõ: “Cách ư? Rất nhiều! Ví dụ như thẳng tay cướp Thái Thúc gia, lấy thực lực của ngươi thì đây chỉ là chuyện nhỏ. Cộng thêm đồng bạn của ngươi đủ khả năng giết thẳng vào phòng ngủ của Thái Thúc Dong! Hừ, dù sao ngươi cũng không phải người tốt. Nếu không thì bắt cóc Thái Thúc Thành, đối với ngươi thì chuyện này càng dễ!”
Trần Mộ bỗng nhiên nhận ra, hỏi cô ta chuyện này đúng là sai lầm. Trừ trường hợp khẩn cấp, hắn không muốn áp dụng mấy phương pháp cực đoan này.
“Nói về Tiêu Thanh đi.” Trần Mộ đổi chủ đề.
Cừu San Ngọc lắc đầu: “Đó là tất cả những gì ta biết về Tiêu Thanh. Như thứ trên tay ngươi, đây là lần đầu tiên ta thấy vật thật.
Thấy cô ta không giống như đang giả bộ: “Ngươi có cách tìm được cô ta?”
Cừu San Ngọc trở nên nghiêm túc, trầm ngâm nói: “Ta muốn hiểu rõ tình hình trước. Ngươi kể lại chuyện giữa ngươi và người đó từ đầu đến cuối đi.”
Thời gian ở chung với ma nữ rất ngắn, chẳng trải qua nhiều chuyện lắm. Khi Trần Mộ chú ý tới một chi tiết, khi biết kẻ đưa Tiêu Thanh vào cơ thể hắn là một phụ nữ thì Cừu San Ngọc ngẩn người ra. Đến lúc biết ma nữ biến mất sau khi kịch chiến với Thanh Thanh, một luồng sát khí thoáng hiện trong mắt cô ta.
Câu chuyện kể của Trần Mộ khiến cô ta trầm ngâm suy nghĩ.
“Không ngờ Tinh Viện lại phái Thanh Thanh đi, chẳng lẽ tin tức kia là thật…” Cừu San Ngọc lẩm bẩm.
“Tin tức, tin tức gì? Thanh Thanh rất nổi tiếng sao?” Trần Mộ không kiềm được, hỏi.
Cừu San Ngọc cười lạnh: “Thanh Thanh không nổi tiếng, cả liên bang chẳng có mấy ai từng nghe qua tên cô ta. Tuy nhiên, nếu nói đến thân phận khác của cô ta thì chắc là ngươi biết. Cô ta là tạp tu thiên tài – người duy nhất tốt nghiệp nội viện suốt mấy chục năm vừa qua trong truyền thuyết của Tinh Viện!”
Trần Mộ nghe thế thì ngẩn ra. Hắn chỉ thoáng thấy Thanh Thanh, cũng chưa tận mắt thấy thực lực của cô ta lợi hại đến đâu. Tuy hắn từng gặp Thanh Thanh vài lần ở học phủ Đông Vệ, trong trí nhớ của bản thân thì cô ta không khác đệ tử bình thường là mấy. Hồi đó, hắn cũng nghĩ Thanh Thanh là đệ tử bình thường của Tinh Viện, không ngờ cô ta lại có thân phận đáng sợ đến vậy!
Phản ứng của hắn rất nhạy cảm, liền nhận ra những điểm khác thường trong đó.
Tinh Viện bất thình lình mở cuộc giao lưu với học phủ Đông Vệ, Thanh Thanh xuất hiện ở học phủ Đông Vệ, bầu không khí quỷ dị trong sân trường…
Năm đó, Tinh Viện có âm mưu gì? Tin tức, là tin tức gì?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...