10 giờ 30 tối…
Rain cởi bỏ chiếc áo vest khoác ngoài, vứt lên ghế rồi nằm phịch xuống giường. Cậu hoàn toàn chẳng còn tí sức lực nào, những buổi tiệc lớn như thế này cậu thực sự không quen. Rain thở dài. Cũng đã là 2 tuần kể từ khi cậu chấp nhận đến Kasel, chấp nhận cái trò đính hôn ngớ ngẩn đó. Kiều Như và Thái My đã gần như đạt được mục đich của mình, còn cậu đến lúc này vẫn không dám chắc việc mình làm là đúng hay sai nữa. Tương lai đúng là hai chữ phiền phức mà!
Lấy trong túi ra chiếc nhẫn bạc, Rain giơ lên ngắm nghía. Chiếc nhẫn này cậu đã tặng cho Wind vào đêm sinh nhật, vẻ mặt hạnh phúc của nó lúc đó thật đẹp. Cậu nhớ như in đôi mắt tròn, nhìn cậu đầy bất ngờ, không thốt nên lời. Rồi cái khoảnh khắc khi chiếc nhẫn được đeo vào tay, cùng lời hứa hẹn sẽ mãi bên nhau, cậu chắc chắn không thể nào quên được. Nhưng, bây giờ thì…chiếc nhẫn lại ở đây, trơ trọi, không có chủ. Lý do là bởi vì, cả hai đã chia tay mất rồi. Rain nắm chặt chiếc nhẫn bạc, lại thở dài. Đã từng tự hứa với lòng rằng sẽ không khiến Wind phải khóc, vậy mà đến cuối cùng cậu lại không làm được. Ừ thì, nó đã bị cậu làm tổn thương đấy thôi. Khi nhìn thấy đôi mắt trống rỗng, sự thẫn thờ, đau đớn hiện trên khuôn mặt Wind, chính bản thân cậu cũng thắt lòng. Rain muốn ôm chầm lấy nó ngay lúc ấy, để nói hàng ngàn, hàng vạn lần câu “Xin lỗi”. Nhưng cậu biết, cậu không thể làm thế.
-Wind… - Gác tay lên che khuôn mặt phiền não của mình, Rain khẽ gọi tên nó. Tiếng gọi thật dịu dàng, tràn đầy nỗi nhớ mong. Không biết giờ này, Wind đang làm gì, có còn khóc nữa không, có thấy nhớ cậu không? Rain chợt nghĩ đến đôi mắt sưng mọng, khoé mi ươn ướt, trái tim cậu lại nhói lên.
-Nhớ người ta à? – Giọng nói bất ngờ vang lên giữa không gian yên tĩnh, Rain ngồi dậy, nhìn về phía cửa. Một người cao ráo, dáng vẻ lịch lãm đang đứng đó, lưng dựa vào tường, hai tay vòng lại, đôi mắt không mấy thiện cảm chiếu đến cậu.
-Anh không biết trước khi vào phòng người khác phải gõ cửa sao?
-…
-Vậy thì nên học đi. Đó gọi là phép lịch sự đấy!
-…
Người kia khẽ nhếch môi rồi chậm rãi bước vào phòng. Anh đi đến phía cửa sổ, nhìn ra ngoài. Một màu đen kịt đang bao phủ lấy không gian, chỉ còn chút ánh sáng yếu ớt của vầng trăng khuyết trên bầu trời.
-Anh tìm tôi có việc gì muốn nói? – Rain thấy khó chịu, lên tiếng.
-Chỉ là đến thăm em trai thôi. – Vĩ nhún vai – Cậu em trai của tôi về đây được 2 tuần rồi mà chưa lần nào tôi và cậu ấy nói chuyện đàng hoàng được cả.
-Anh chọn thời điểm “chính xác” quá nhỉ? – Bây giờ đã là 11 giờ. Chả ai lại ăn bánh, uống trà, trò chuyện vào lúc này cả. Rain bỗng nghi ngờ về độ bình thường của anh trai mình.
-Hừm, cứ cho là tôi khác người đi. – Vĩ nói, anh kéo ghế ngồi đối diện Rain. Nhìn chiếc nhẫn trên tay cậu, anh tò mò hỏi. – Vậy,…đây là quà sinh nhật Tuyết à?
-Không liên quan đến anh. – Rain nắm chặt chiếc nhẫn, giấu nó đi.
-À, xin lỗi. Nhắc lại chuyện đó không tốt nhỉ?
-…
-Tôi không ngờ cậu lại là người mà Tuyết yêu đấy. – Vĩ thở dài – Sao tôi chẳng bao giờ nghe kể gì về cậu?
-Tôi cũng chẳng biết gì về anh cả. – Đúng là lúc biết chuyện người anh cùng mẹ khác cha của mình cũng thích Wind, Rain rất bực. Bực vì chuyện quan trọng như việc anh ta tỏ tình với nó, cậu cũng không biết. Ngoài Andy ra, cậu còn có một tình địch nữa sao?
-Buồn nhỉ?
-…
Có cảm giác như mình bị lừa dối ấy, Rain nghĩ vậy. Sực nhớ đến những lần lơ đễnh lúc nói chuyện, cậu khá chắc rằng lúc ấy, Wind đang nghĩ về Vĩ. Hừm, dám giấu giếm cậu cơ đấy!
-Dù sao cũng cảm ơn em, em trai. – Vĩ mỉm cười biết ơn khiến Rain nheo mắt khó hiểu. Anh giải thích. - Chuyện hai người chia tay, tôi rất tiếc, nhưng đối với tôi lại là một cơ hội tốt.
-Ý anh là…
-Ừm. – Vĩ gật đầu.
-Đừng hòng động vào cô ấy! – Rain đe doạ.
-Cậu chẳng có tư cách nói với tôi câu đó! – Vĩ đứng dậy, hất mặt đáp. Anh nhắc. – Cậu và Tuyết đã chia tay rồi, nhớ chứ?
-… - Tuy không cam tâm, nhưng Rain chẳng còn cách nào khác ngoài việc im lặng. Ừ thì, anh ta nói đúng. Cậu lấy tư cách gì mà ngăn cản chứ?
-Tôi biết, cậu chia tay Tuyết là có lý do. Nhưng, dù đó là gì đi nữa, cơ hội này, tôi không nắm bắt thì không được. Cậu đâu biết khi nào cơ hội tốt sẽ đến lần thứ 2, phải không?
-…
-Được rồi. Tôi đi đây. – Vĩ vỗ vai Rain, nói khẽ. – Ngủ ngon, em trai!
Cánh cửa đóng sầm, Rain lại ngã phịch xuống chiếc nệm êm ái, miệng lầm bầm.
-Chết tiệt!
***
Binh, bốp…
Giữa bãi đất trống, một cô gái cùng một đám thanh niên đang ẩu đả. Ngồi dưới nền đất ở góc gần đó là hai ba thanh niên khác ngồi xem, nói chuyện rôm rả.
-Đại ca!
-Gì? – Andy nghịch cục đá trên tay, hết quăng lên rồi lại chụp, quăng lên rồi lại chụp, trả lời.
-Con nhỏ đó công nhận cũng ghê thiệt. Lần đầu gặp nó, em cứ tưởng nó yếu đuối, cùng lắm thì biết vài chiêu tự vệ. Ai dè…
-Ý mày là sao? – Andy liếc nhìn tên đàn em đang huyên thuyên.
-Thì anh nhìn đi, nó đánh sung sức như vậy còn gì?
Andy theo hướng tay tên đàn em mà nhìn. Tên đó nói đúng. Khuôn mặt Wind lúc này thật đáng sợ, đôi mắt như chưa đầy lửa giận, răng nghiến chặt, tay chân không nương mà hung hăng trút nỗi khó chịu trong lòng lên người những kẻ xấu số kia. Andy tự hỏi, không biết điều gì đã khiến nó trở thành như vậy. Không lẽ là vì chuyện chia tay? Wind đâu yếu đuối đến thế. Haiz, cuộc gọi chủ động đầu tiên từ nó lại là cuộc gọi rủ đi đánh nhau. Thật là có hơi thất vọng!
Quạc…quạc…quạc…
Chiếc điện thoại vang lên âm thanh quái đản, Andy cau mày, chịu thua với cô gái này. Nhìn màn hình hiện lên 3 chữ BFF, Andy định mở miệng gọi nó, nhưng lại thôi. Cái vẻ mặt không dễ gì chịu bỏ ra nghe điện thoại kia làm anh chùn lại. Andy bắt máy.
-Alô?
-Giọng nam? Là ai? – Đầu dây bên kia hỏi không chút khách khí.
-Tôi là Andy, bạn của…
-À, Andy. Tôi biết anh. – Không đợi Andy kịp trả lời hết câu, người kia chen vào ngay. Đúng là BFF có khác, Andy nghĩ. – Wind đang ở cùng anh phải không? Giúp tôi canh chừng nó nhé, con nhỏ ấy lại mất kiểm soát rồi!
-Đã có chuyện gì?
-Nó… - Người kia hơi ngập ngừng, có lẽ đang suy nghĩ. – Vừa mới chia tay nên đầu óc hơi không bình thường, bây giờ công ty của ba đang thiếu nợ, mẹ lại bị bệnh tim, phải mổ. Anh biết đó, số tiền không nhỏ tí nào. Là bạn thân, tôi muốn giúp nhưng nhỏ đó lại không chịu…
-…
-Anh giúp tôi khuyên nó được chứ?
-…
-Hãy giúp nó bình tĩnh lại. Con nhỏ cứng đầu này liều mạng lắm! Tôi chỉ sợ nó đi đánh nhau, người ta sau này sẽ trả thù…
Cúp máy, Andy thở dài. Anh đưa mắt nhìn Wind, nó vẫn hăng máu đánh đấm như một đứa trẻ đầy tức giận đang trút lên đống đồ chơi của mình. Andy đứng dậy, anh kéo nó ra khỏi đó.
-Làm gì vậy? Buông ra! – Wind phản kháng, nó cố giựt tay mình ra bàn tay đang nắm chặt của Andy. Anh ta ra hiệu cho đàn em thu dọn hiện trường rồi lôi nó đi ra khỏi bãi đất trống. Wind bực mình không biết Andy định làm gì, nhưng nó không cách nào kháng cự được. Đến một công viên vắng người, Wind vùng mạnh tay mình ra khỏi Andy. – Anh muốn gì đây? Tôi đang đánh mà!
-Lẽ ra anh không nên dẫn em đến đây.
-Hừ… - Nó xoa xoa cổ tay hơi đau, không thèm màng đến lời của Andy.
-Chúng ta đi về đi. – Andy đề nghị.
-Không muốn! - Wind bướng bỉnh đáp. Andy lại kéo tay nó, lôi đi. Wind bực mình hét lớn, giựt tay mình lại. – Đã nói không muốn!
-Em thích đánh nhau? – Sau vài giây im lặng, Andy lên tiếng hỏi.
-…
-Vậy thì anh sẽ cho em đánh, nhưng không phải tụi kia, mà là anh.
-Anh đang nói gì vậy?
-Em đang bực bội? Em tức giận? Em đau đớn? Vậy thì trút ra đi, trút lên người anh này. – Andy thách thức.
-Bộ anh bị khùng hả?
-Không. Anh nói thật! Muốn đánh thì cứ đánh đi.
-…
-Anh không tin là với bàn tay bé tẹo đó, em lại có thể khiến anh bị thương đấy!
-Được. Là anh thách tôi đấy!
Giữa không gian yên lặng, tiếng binh bốp lại vang lên. Công viên vắng, gió đưa nhẹ làm chiếc xích đu khẽ đung đưa, cây bàng già cỗi đang cho đi những chiếc lá của mình, thả chúng về với đất. Phía xa xa, tiếng rao của bà bán bánh tráng trộn vang vang, cố gắng kéo những đứa trẻ thích ăn vặt đến mua hàng. Từng giọt mồ hôi lấm tấm rơi xuống nền đất.
-Xin lỗi….
Nhìn những vết thương trên cánh tay, bên sườn và cả trên mặt Andy, Wind nói với vẻ hối lỗi. Lẽ ra nó không nên mạnh tay như thế, mà ngay từ đầu, nó chắc chắn không nên đánh người rồi. Tuy có hơi xót cho khuôn mặt đẹp trai bỗng nhiên có một miếng băng to bự nhưng Andy không nói ra, anh chỉ xua tay, cười.
-Đừng làm vẻ mặt đó chứ, anh đâu có sao.
-…
Bị đánh như vậy, lại không đỡ hay phản kháng tí nào, chắc chắn là đau lắm. Còn bảo không sao? Anh định lừa người à…
-Được rồi, anh nói không cần “trưng” vẻ mặt buồn thảm đó ra mà. – Nâng mặt nó lên, Andy nói. Đột nhiên anh ta cười gian manh. Cùng lắm thì em hôn anh một cái, coi như đền bù đi?
-Anh….! – Lại giở giọng chọc ghẹo nữa, nó giơ tay định đánh cho Andy một cái nhưng bàn tay lại dừng giữa không trung. Wind ngập ngừng hạ tay xuống. Vết thương đầy mình người ta, như vậy còn chưa đủ hay sao?
Nó liếc nhìn Andy. Ban đầu ấn tượng không tốt, nó rất ghét anh ta. Nhưng tiếp xúc lâu dần, tuy không thường xuyên gặp mặt, nhưng những lúc khó khăn anh ta lại cố gắng giúp đỡ. Andy nhìn bề ngoài có vẻ hờ hững, lăng nhăng, chơi bời, nhưng thực chất lại tốt bụng và dễ gần lắm, đôi lúc rất con nít nữa. Andy rất ít khi kể về mình, chỉ có một lần, anh ta nói về chuyện ba mẹ đã ly dị từ khi anh còn rất nhỏ, cả hai đều đùn đẩy việc nuôi nấng anh. Chính Andy đã quyết định sống cùng ông ngoại cho đến tận bây giờ.
-Sao anh…ngốc vậy hả?
-???
-Ai lại đưa mặt ra bảo người ta đánh mình bao giờ?
-Haha. Thì có anh nè.
-Khùng ghê…!
-Hì.
-Sao anh lại làm vậy?
-Anh biết em đang buồn bực. Bạn em vừa nói cho anh nghe cả rồi. – Andy móc trong túi ra chiếc điện thoại, trả cho nó. – Anh dù không giỏi an ủi người khác, nhưng anh cũng biết, lúc này mà bảo em “Đừng buồn nữa!” thì hơi vô lý. Anh không có cách nào giúp em được, vì chuyện này…nằm ngoài giới hạn một người bạn như anh mất rồi. Cho nên, tốt nhất cứ để em trút hết những gì đau khổ trong lòng ra. Anh nghĩ, có lẽ em cũng dễ chịu phần nào, đúng không?
-…
Bầu không khí trở nên im lặng, nó chẳng thể nói được lời nào.
-Hừm, em để anh độc thoại vầy đó hả? – Andy đưa tay che khuôn mặt hơi đỏ. Để nói ra những lời như thế đúng là không dễ chút nào. Uỷ mị quá đi mất! – E hèm, nói…gì đi chứ?
-A ha…Haha…
-Em dám cười?
-Ahahaha…Xin lỗi, nhưng…hôm nay anh nói mấy lời này, nghe là lạ thế nào ấy…
-A…em thật là…! – Andy nhăn nhó, hơi xấu hổ quay đi. Thôi kệ vậy, dù gì thì cô gái này cũng cười rồi.
-Nhưng…
-Sao?
-Chuyện anh thích tôi…tôi…cái đó…tôi xin…
-Anh biết. – Andy vỗ nhẹ đầu nó, cười dịu dàng. Đây là lần đầu tiên nó thấy nụ cười đó, người trước mặt bỗng trở nên lung linh lạ. – Anh không đòi hỏi em phải đáp lại. Từ đầu vốn dĩ anh chẳng có cơ hội nào rồi, đúng không?
-… - Nó khẽ gật đầu.
-Cho nên là, ừm…anh lại sắp nói ra mấy câu sến súa nữa rồi. – Andy gãi má, mái tóc khẽ bay bay, anh ngượng ngùng nói. – Sau này, cho dù là chuyện gì đi nữa, hãy nhớ, vẫn còn một người bạn là anh. Nhất định, anh sẽ luôn ủng hộ em!
-…
Wind lại im lặng. Nó khẽ mỉm cười. Andy đúng là một người bạn tốt. Sau vài giây suy nghĩ, nó quyết định tặng cho anh ta món quà nhỏ.
Một nụ hôn trên má thay cho lời cảm ơn.
***
Một buổi tối trời mát lạnh, Wind thong thả bước từng bước trên con phố sáng đèn. Vừa đi, nó vừa hát, thỉnh thoảng thấy không ai để ý lại nhảy múa, quơ tay quơ chân tùm lum, chiếc cặp quai chéo trên vao cũng quay quay theo nhịp nhảy. Trông nó có vẻ khá vui.
-Meo…meo…
Có tiếng mèo kêu, âm thanh nhỏ và nhẹ. Wind nhìn quanh, mắt dừng ở chiếc hộp các-tông gần đó. Tò mò, nó mở ra xem. Một chú mèo con lông trắng tinh, mắt tròn xoe, nhìn rất đáng yêu. Wind vuốt ve bộ long mềm mượt, cảm thấy rất thích. Chú mèo nhỏ cũng có cảm tình với nó, chiếc lưỡi hồng bé xíu liếm liếm lên tay Wind.
-Hay là mang chú mày về nhỉ? Nhưng mà…ông hai ổng bị dị ứng lông mèo…Làm sao đây?
Chú mèo nhỏ cụp đôi tai xuống như cầu xin, đôi mắt long lanh trông thật tội nghiệp. Wind thở dài, nó thực sự không thể nuôi được. Nếu lúc này, nó vẫn còn sống cùng Rain thì…
-Ha, mày đang nghĩ gì thế hả Wind?...
Nó tự cười nhạo mình. Đã chia tay rồi, cái gì mà “nếu còn sống chung” chứ? Điên thật!
Lần cuối cùng Wind ở trong căn nhà có cánh cổng xanh đó là cách đây 2 tuần. Một mình nằm trên chiếc giường nhỏ ấm áp trong căn phòng trống không, cảm giác thật khó chịu. Quá rộng rãi, đến nỗi khó chịu. Căn nhà chính là nơi đã có nhiều kỷ niệm của Rain với nó nhất, bây giờ thì chỉ còn mình nó, chả có ý nghĩa gì nữa. Wind quyết định dọn về sống chung với ba và hai anh, dành thời gian vừa học vừa chăm sóc mẹ. Từ lúc chia tay đã gần hai tháng trôi qua rồi, nhanh thật!
-Chỉ còn khoảng một tháng nữa, và họ sẽ chính thức đính hôn đấy, mèo con ạ! - Nó tâm sự. Cái cảm giác đau nhói lại trào dâng, gây khó chịu cho trái tim nhỏ.
Lúc nằm trên giường, bàn tay miên man bên cạnh, nó thấy thật trống vắng. Những phút giây bên Rain như vẫn còn nguyên đó, những tháng ngày êm đềm, hạnh phúc vẫn từng nét hiển hiện. Vừa coi phim vừa trò chuyện, sau đó lại đè nhau ra chọc lét, những ngày đó đâu mất rồi? Sao hạnh phúc lại có thể bất ngờ vỡ tan như chưa từng tồn tại vậy?
Bây giờ có lẽ Rain đang bên cạnh cô gái tên Kiều Như, vui vẻ lắm nhỉ? Cậu ấy có đùa giỡn với cô gái đó như với nó lúc trước không? Hôn cô ấy, ôm cô ấy, nói những lời yêu thương? Nụ cười đó, bàn tay đó, lúc trước từng là của nó mà. Cứ tưởng như gần lắm, nắm chặt lắm, cuối cùng lại dễ buông lơi như vậy.
Quên?
Đó chính là việc khó làm nhất lúc chia tay. Làm sao có thể quên một ai đó khi còn quá nhiều thứ khiến ta phải nhớ về? Một cái tên, một giọng nói, một ánh mắt yêu thương, một ngày sinh nhật, một số điện thoại và…một lời hứa. Ai đã hứa rằng “Sẽ mãi không xa nhau”?
Là nói dối rồi…
Tại sao mọi chuyện cứ như một giấc chiêm bao vậy?
Cách đây vài ngày, anh Vĩ và nó đã nói chuyện, anh kể về Rain, về chuyện đính hôn, về những điều thoả thuận trong giao ước của ông chủ tập đoàn tên Shen gì đó. Rain nhờ vào Kiều Như để được sự tín nhiệm của những người trong Villy, cậu ấy đang từng bước lập nghiệp. Như vậy có hơi quá sớm không? Và để thuận tiện cho việc học, Rain đã rút hồ sơ, mới gia sư riêng đến dạy. Trường học trở nên thiếu vắng…
Anh Vĩ lại một lần nữa tỏ tình với nó. Lần này, anh muốn cùng nó đính hôn. Thật kỳ lạ, những người nhà giàu thích chơi trò đính hôn nhỉ? Thời gian gần đây, người bên cạnh nó nhiều nhất chính là Vĩ. Anh ân cần và chu đáo, quan tâm đến nó từng li từng tí. Dần dần, Wind cũng tiếp nhận sự quan tâm đó của anh. Wind biết, nó đang yếu lòng, chính vì vậy mà nó mới để mình gần như ngã vào vòng tay anh. Nó thấy mình thật xấu xa. Chỉ vì nó muốn lợi dụng anh để quên đi Rain. Muốn quên một người, thì phải yêu một người – hình như có một bài hát có cái tên giống vậy nhỉ?
Chiếc điện thoại báo có tin nhắn, Wind mở lên xem, là 090 – người tình chung thuỷ của tất cả mọi người. Wind lại bất giác tự cười bản thân, nó đang mong đợi cái gì vậy chứ? Một tin nhắn ư? Sẽ chẳng còn tin nhắn nào nữa đâu. Nó quay mặt đi, giấu dòng lệ nhạt nhoà. Cảm xúc đang vỡ oà, làm nhoè đi tất cả.
Kết thúc rồi…
-Xin lỗi, nhưng tao không thể nhận nuôi mày, nhóc con. – Wind cười buồn nhìn chú mèo. Nó đứng dậy, quay lưng bỏ đi. Wind đã không biết rằng, từ lúc đầu đến giờ, có một người vẫn luôn dõi theo từng hành động của nó. Người đó là Rain (chắc mọi người đoán được mà nhỉ?). Cậu đã bí mật đi theo từ khi thấy nó vừa đi vừa múa hát trên đường, cậu sợ nó không để ý lại gặp chuyện. Càng đi theo đúng là càng thấy thú vị, cái dáng vẻ ngây ngô vẫn không thay đổi. Rain đến gần chú mèo con vẫn đang chờ đợi người nhận nuôi mình. Thấy Rain, mèo con bỗng nhiên giận dữ, long dựng đứng lên. Khi Rain đụng vào, cậu bị cào một phát.
-Mày thật là…Sao cô ấy đụng vào thì không sao?
Nhớ đến khuôn mặt trầm buồn của Wind, cậu bế xốc chú mèo con lên, nhìn chú, hỏi.
-Cô ấy mách tội tao à? Vì đã chia tay cô ấy, nên mày mới ghét tao?
Chú mèo con cứ gừ gừ, tỏ vẻ khó chịu.
-Hì, được rồi. Tao nhận nuôi mày thay cô ấy vậy!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...